Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàng Xóm Tôi Là Thần Sáng Thế

Chương 30: Hiệu ứng cầu treo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Úc Bạch nín thở, chờ câu trả lời.

Như suy nghĩ một lúc, sau khoảnh khắc im lặng, người đàn ông nghiêm túc hỏi lại.

“Đồ ăn bên ngoài?”

Câu hỏi rất nghiêm túc.

“...Không có gì.”

Úc Bạch cố giữ vẻ mặt mình không biến dạng, bình tĩnh quay đi.

Chết tiệt.

Coi như cậu không hỏi gì.

Cậu nhanh chóng bước hết bảy tầng cầu thang, vào tầng mười hai, về phòng 1205 của mình.

Khi đóng cửa, người đàn ông kia mới bước vào hành lang, chắc chỉ kịp thấy cửa nhà cậu đóng lại.

Nên lần này không có lời tạm biệt lịch sự.

Không sao, mai chắc lại gặp.

Úc Bạch đứng sau cửa, nghe tiếng đóng cửa từ nhà bên, rồi bắt đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.

Chiều nay vốn định viết bài, nhưng giờ không cần, cậu có thể tự do dùng thời gian còn lại.

Dù Úc Bạch chưa hiểu vì sao mình bị mắc kẹt trong vòng lặp thời gian, cũng không rõ cách thoát, nhưng chắc chắn chìa khóa nằm ở hàng xóm không biết đồ ăn bên ngoài là gì kia.

Cậu nên tìm hiểu về hàng xóm phi nhân loại trước.

Hiểu rồi mới giải quyết được.

Chốc lát sau, khuôn mặt lo lắng của Tôn Thiên Thiên hiện lên trong cuộc gọi video, đối diện với ánh mắt trầm tư của Úc Bạch.

“Tiểu Bạch, cậu không sao chứ? Nghe A Cường nói thang máy khu nhà cậu hỏng -“

Video bên kia, người đàn ông với khí chất hung hãn hỏi dồn đột ngột dừng lại, ngạc nhiên: “Mặt cậu sao thế?”

“Cháu ở trong thang máy không sao cả, nhưng sau khi về nhà thì có chuyện.”

Úc Bạch bình tĩnh dùng lý do cũ: “Cháu bị kẹt ý tưởng, chú Thiên, cháu hỏi chú một chút được không?”

“May quá, cậu không sao thì tốt rồi!” Anh Thiên nhìn kỹ cậu trên màn hình thật kỹ, thấy không có gì lạ mới yên tâm: “Cậu hỏi đi, tôi ở đây có nhiều người, nhiều ý tưởng!”

Tôn Thiên Thiên quay điện thoại ra ngoài, lộ ra máy bay bên ngoài cửa sổ sát đất, và một hàng đàn em mặc vest mang giày da, bọn họ cùng nhau vẫy tay nhịp nhàng về hướng điện thoại: “Chào buổi chiều cậu chủ Úc!”

“...Chào các anh.” Úc Bạch bình tĩnh giơ tay chào lại: “Câu chuyện là thế này.”

“Vì vài lý do bắt buộc, nhân vật chính của cháu cần tìm hiểu về người sống bên cạnh, làm sao tiếp cận người đó tốt nhất?”

Úc Bạch không có nhiều kinh nghiệm tiếp cận và tìm hiểu người khác.

Lần cuối có lẽ là hồi tiểu học, khi cậu một mình chơi máy bay giấy, vô tình làm máy bay rơi vào tóc rối của Nghiêm Cảnh, cậu vội xin lỗi, Nghiêm Cảnh đang ngồi một mình khóc ầm lên, từ đó họ dần trở thành anh em khác cha khác mẹ.

Nghe chẳng có logic gì, nên càng không có giá trị tham khảo.

Tôn Thiên Thiên nghe xong, vung tay: “Còn tiếp cận như thế nào nữa? Cứ gõ cửa chào hỏi thôi!”

“Quá trực tiếp, cháu… nhân vật chính thấy vậy kỳ lắm, có cách nào khéo léo hơn không?”

“Chuyện của cậu mà, cậu làm người ta không thấy kỳ là được, sao phải nghĩ nhiều như vậy?”

Tôn Thiên Thiên khó hiểu nói xong, đàn em bên cạnh nói nhỏ gì đó, anh ta mới hiểu ra, vỗ đùi.

“Ồ! Ra là cậu - khụ, cậu có một nhân vật chính.”

Tôn Thiên Thiên ghé sát màn hình, tò mò hỏi: “Nhân vật chính của cậu có lý do gì cần tìm hiểu người ta vậy?”

Mấy đứa đàn em thông minh cũng ghé lại gần.

Úc Bạch trừng mắt liếc nhìn họ một cái.

“Lý do bắt buộc, rất quan trọng, liên quan đến tính mạng, nên phải hiểu người đó.”

“Ồ, liên quan đến tính mạng, vậy là định gϊếŧ người ta?” Tôn Thiên Thiên kéo dài giọng, cười một cách kì cục: “Hay định tán tỉnh người ta?”

“...” Úc Bạch quyết tâm bình tĩnh, kiên quyết nói lý do trước: “Là gϊếŧ người ta.”

“Thật à? Hàng xóm của cậu chọc cậu à?” Tôn Thiên Thiên bỏ ý định tám chuyện, cau mày: “Cần chú gọi A Cường đến đánh anh ta một trận không? Gϊếŧ người thì không được, đây là xã hội pháp trị, không làm bừa được.”

“Không cần, không nghiêm trọng đến vậy, cháu chỉ muốn biết chút về anh ấy thôi, cháu tự làm - nhân vật chính của cháu tự làm được.”

“Được, nghe cậu, để chú dạy cậu - dạy nhân vật chính của cậu vài cách hay, mà cháu đừng có nói cho tên họ Lệ nghe đó!”

“Vâng, anh Thiên.” Úc Bạch làm động tác kéo khóa miệng, háo hức học hỏi: “Cháu chắc chắn sẽ giấu chú Lệ.”

Tôn Thiên Thiên nhìn động tác của cậu, không nhịn được cười: “Hôm nay cậu có vẻ vui nhỉ, không giống như người gặp chuyện xấu, thật không phải định tán tỉnh hàng xóm à?”

Tên đàn em thông minh, tri thức phong phú còn bổ sung thêm: “Đại ca, có thể cậu chủ Úc gặp hàng xóm trong thang máy hỏng, tim đập nhanh giống cảm giác tim đập khi động lòng, gọi là hiệu ứng cầu treo*.”

*hiệu ứng tâm lý khi hai người cùng trải qua khoảnh khắc lo lắng, sợ hãi sẽ dễ dàng đồng cảm, nảy sinh tình cảm với nhau. Trong tâm lý học gọi đây là “hiệu ứng lẫn lộn kí©h thí©ɧ”.

“...” Úc Bạch không nhịn được nữa, giận dữ gào lên: “Này, đủ rồi đó! Tôi nghe thấy hết đó!!”

Sau cuộc gọi, ngoài thu được nhiều kiến thức giám sát và tra hỏi không thể để chú cảnh sát biết, Úc Bạch còn nghe được nhiều mẹo tán gái từ đàn em nhiệt tình.

Đúng là chả ra làm sao.

Úc Bạch nghĩ vậy, cậu mang ba lô ra ngoài, nhưng khóe miệng không kìm được mà nở nụ cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »