Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàng Xóm Tôi Là Thần Sáng Thế

Chương 28: Sẽ rất cô đơn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu ấy trực tiếp đưa tay ra nhận túi nhựa từ sư phụ Vương, ông ta ngơ ngác thả tay, vừa ngạc nhiên vừa cảm kích: “Ôi, cảm ơn…”

Cậu thanh niên không quen biết này thật tốt bụng.

Nhưng chẳng lẽ trông ông ta trông đã đến tuổi được nhường nhịn rồi sao?

Sư phụ Vương hơi lúng túng, nhưng nghĩ mình cũng nên lịch sự lại, liền nói: “Cậu ăn chưa? Đây là gà rán, đồ nướng và - ôi trời ơi!”

Tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên, thang máy đột ngột rơi xuống cắt ngang lời giới thiệu đồ ăn, sư phụ Vương không đứng vững, ngã ngồi xuống mặt sàn thang máy.

Bên cạnh, Úc Bạch đứng vững vàng, tay cầm túi nhựa, thầm nghĩ: và bún chua cay.

Lần này cậu đã cứu được bún chua cay, không đổ.

Cậu đã chuẩn bị tâm lý cho cú rơi, cảm giác như đi trò nhảy tháp ở công viên, khá thú vị.

Trái tim vẫn còn cảm giác mất trọng lực, cậu điều chỉnh hơi thở, quay đầu nhìn người kia đang đứng trong góc thang máy.

"Người" không biết thang máy hỏng vẫn đứng yên, như một hồn ma lạc lõng.

Khác lần trước, anh ấy quay sang nhìn.

Úc Bạch liền chạm mắt với anh ấy.

Đôi mắt xám xanh như hồ nước mùa đông trong rừng rậm đang phản chiếu hình ảnh ngược của cậu, lấp lánh dưới ánh đèn mờ của thang máy.

Úc Bạch ngây người, quên mất mình định chế giễu hàng xóm phi nhân loại.

Cậu nói khẽ một cách không thoải mái: “Thang máy hỏng rồi.”

Người đàn ông ngạc nhiên lặp lại: “Thang máy hỏng rồi?”

Úc Bạch rời mắt, chỉ người hành khách thứ ba đang ngã dưới mặt sàn.

“Ừ, nên ông ta hoảng loạn, chúng ta tạm thời bị kẹt ở đây.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Gọi điện cho đội cứu hộ đến sửa chữa, số điện thoại ở trên bảng điều khiển thang máy.”

Nghe cuộc đối thoại có vẻ bình thường nhưng không bình thường lắm, sư phụ Vương dưới đất không chịu nổi nữa, yếu ớt hỏi: “Xin lỗi, xin ngắt ngang một chút, thang máy dừng rồi à? Chúng ta còn sống không?”

Sao hai cậu thanh niên này bình tĩnh thế?!

Còn có cảm giác như đang giới thiệu cảnh đẹp nữa chứ.

Làm ông ta tưởng mình đã không còn trên dương gian luôn đó.

“Còn sống, chờ cứu hộ đến, anh đừng lo.”

Úc Bạch vừa rút điện thoại gọi cứu hộ, vừa đưa túi đồ ăn lại cho sư phụ Vương, hỏi trước: “Anh có đói không?”

“Tôi không…”

Bụng kêu lên.

“Ờ, hình như đói thật, haha.”

Sư phụ Vương gãi đầu, rụt rè hỏi: “Tôi có thể cử động không? Cứ động có làm thang máy rơi tiếp không? Xin lỗi hai cậu, nếu biết chặn cửa làm hỏng thang máy thì tôi đã không làm rồi, tôi sợ muốn chết.”

Úc Bạch khoát tay: “Không phải lỗi của anh, ăn đi, nhưng đừng cử động mạnh quá.”

Lần trước sư phụ Vương không vào thang máy, thang máy vẫn hỏng như cũ.

“Thế thì tốt, may có cậu ở đây, cảm ơn cậu!”

Chốc lát sau, Vương Kiến Bân điều chỉnh tư thế ngồi, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn dưới đất ăn bún chua cay, tiện thể trả lời câu hỏi của cậu thanh niên.

Úc Bạch cũng ngồi xuống, trên đùi đặt cuốn sổ và bút từ ba lô, giả bộ nghiêm túc hỏi ý kiến hai người.

“Tôi đang viết tiểu thuyết, có đoạn không biết xử lý ra sao, nhân vật chính rất mạnh… nhưng bị người khác phát hiện bí mật, người đó đe dọa anh ta, các anh nghĩ anh ta nên xử lý người đó thế nào?”

Cậu định hỏi thẳng hàng xóm phi nhân loại, nhưng vì sư phụ Vương cũng vào thang máy, nên phải nói khéo.

Sư phụ Vương phát biểu trước: “Tất nhiên là gϊếŧ người diệt khẩu, làm thịt hắn!”

Úc Bạch im lặng một lúc, nhìn người trong góc thang máy: “Anh nghĩ sao?”

Người đàn ông mắt xám xanh suy nghĩ một lúc, thành thật lắc đầu: “Không biết, tôi không giỏi tưởng tượng.”

Úc Bạch không ngừng cố gắng, tiếp tục hỏi cụ thể hơn: “Vì đây là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, có máy du hành thời gian, nhân vật chính có nên đưa người đó đến không gian hay thời gian rất xa không?”

Sư phụ Vương húp một miếng bún, hào hứng: “Đưa hắn đi! Càng xa càng tốt!”

“…" Biết vậy cậu đã không cứu bún chua cay.

Úc Bạch vẫn quay sang hàng xóm bí ẩn.

Anh ấy có vẻ suy nghĩ nghiêm túc câu hỏi của Úc Bạch, ánh mắt lấp lánh.

“Không nên.” Anh ấy khẽ nói: “Sẽ rất cô đơn.”

Nghe vậy, Úc Bạch ngẩn ngơ một lúc, rồi cất sổ đi.

Cậu cảm thấy mình đã có câu trả lời.

Dù chỉ là câu hỏi giả định, nhưng từ ánh mắt trong suốt của anh ấy đã thể hiện rõ ràng điều đó là chân thật, anh ấy không giỏi che giấu hay nói dối.

Hàng xóm phi nhân loại không cố tình để cậu rơi vào vòng lặp thời gian.

So với anh ấy, sư phụ Vương còn đáng nghi hơn.

Ngoài thang máy vang lên tiếng nói chuyện ồn ào.

Úc Bạch nhìn đồng hồ, khoảng mười lăm phút đã trôi qua, chắc là cứu hộ và nhiều người khác đã đến.

Cậu phủi phủi ba lô, đứng lên.

Rất nhanh, cửa thang máy mở ra, lộ ra đám đông bên ngoài, cứu hộ, phóng viên, nhϊếp ảnh gia, quản lý khu nhà, cư dân tò mò…

Sư phụ Vương đang húp canh, giật mình quay lại, chạm mắt với nhϊếp ảnh gia đang định chụp ảnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »