Chương 1: Hàng xóm mới cách vách

Lần đầu tiên Lý Trăn gặp được hàng xóm mới là thời điểm anh vừa đi mua đồ ăn trở về.

Tay anh xách theo túi đồ từ thang máy vừa đi ra tới hành lang, cánh cửa nhà cách vách mở rộng, hàng xóm mới đang chuyển từng thùng đồ từ ngoài hành lang vào trong phòng.

Đối phương là một chàng trai nhìn qua còn rất trẻ, dáng người cao lớn cường tráng.

Lý Trăn do dự trong chốc lát, hít sâu một hơi anh đi đến phía sau cậu trai trẻ nhẹ giọng bắt chuyện.

“Cậu có cần tôi giúp gì không? Tôi ở nhà bên cạnh.”

Chàng trai vẫn duy trì động tác khom lưng trực tiếp quay đầu lại nhìn Lý Trăn, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Cậu ta nhíu chặt mày, bộ dáng như là bị quấy rầy liền có chút không kiên nhẫn.

Lý Trăn bị biểu tình hung ác của cậu ta làm cho hoảng sợ, anh theo bản năng mà lui về phía sau một bước, trên mặt lộ ra nụ cười đầy ngượng ngạo.

Hàng xóm mới liếc nhìn rồi xoay người đứng lên đối mặt với anh, nửa người trên chàng trai mặc áo cao cổ bó sát màu đen lộ ra từng khối cơ bắp cuồn cuộn, khi cậu ta đứng thẳng lên thân thể, Lý Trăn mới phát hiện chàng trai trẻ này so với anh còn cao hơn một cái đầu rất nhiều.

Hơn nữa mới vừa rồi anh chỉ nhìn từ phía sau lưng nên còn không có chú ý đến, nhưng khi cậu ta vừa quay người lại đây Lý Trăn liền nhìn thấy ở phía trước cổ của vị hàng xóm mới có một hình xăm rất lớn.

Chàng trai cúi xuống nhìn anh từ trên xuống dưới, giống như là tầm mắt của cậu ta thực chất đang ở trên toàn thân Lý Trăn rà quét một lần, làm anh đã xấu hổ lại quẫn bách. Lý Trăn có chút thấp thỏm sợ sệt mà gục đầu xuống, qua một hồi lâu mới nghe được hàng xóm mới mở miệng, ngữ khí lạnh lùng lãnh đạm.

“Không cần, cảm ơn.”

Sau đó cậu trai liền quay người lại tiếp tục sửa sang lại thùng giấy, không hề để ý tới anh nữa.

Lý Trăn nhẹ nhàng thở ra, quay người chạy một mạch trở lại trong nhà mình đóng cửa lại.

Anh buồn bực tự trách chính mình vừa rồi tự dưng lại xen vào việc người khác, lần này hàng xóm mới vừa thấy liền không phải là người thân thiện dễ làm quen, chính mình còn không biết chết sống mà chạy tới xem náo nhiệt, ý đồ cùng người ta làm tốt quan hệ hàng xóm láng giềng, thật là không biết trời cao đất dày mà.

Lý Trăn vào phòng ngủ thay quần áo ở nhà cho thoải mái, sau đó đeo lên tạp dề bắt đầu chuẩn bị làm cơm chiều.

Chồng anh đến 6 giờ 54 phút mới gọi điện thoại về cho anh, nói tối nay tăng ca như mọi ngày.

Lý Trăn nhìn thức ăn trên bàn cơm đã lạnh ngắt liền thuận theo mà gật gật đầu, chờ nghe đến âm thanh đô đô trong điện thoại anh mới phát giác chính mình gật đầu động tác không được bất luận kẻ nào chú ý đến.

Anh buông xuống điện thoại di động, đứng dậy mở tủ lạnh lấy ra một lon coca.

Hôn nhân của anh hình như xuất hiện vấn đề. Lý Trăn vừa kéo ra nắp bình vừa nghĩ thầm, đồ uống có gas trải qua ướp lạnh cộng thêm đã bị lay dộng nên khi kéo mở liền phát ra rất nhỏ tiếng vang, anh nhìn chằm chằm bọt khí bốc lên trong lòng nghĩ lại, có lẽ ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ của họ đã có vấn đề.

Lý Trăn còn chưa có tốt nghiệp đại học liền sốt ruột hoảng hốt mà cùng Dương Lập Tân đăng kí kết hôn, nguyên nhân là không có làm tốt biện pháp tránh thai mà bị làm lớn bụng.

Khi đó Dương Lập Tân cũng mới vừa tốt nghiệp không lâu, vừa mới vào công ty của nhà lăn lộn một cái chức vị. Lúc đó ý của hắn là muốn phá bỏ, Lý Trăn luôn mãi do dự sau cùng cũng đồng ý.

Chính là chuyện này không biết vì sao bị bố mẹ của Dương Lập Tân biết được, cũng không biết suy nghĩ của hai vị gia trưởng như thế nào, chết sống không đồng ý cho anh phá thai, nói là có thể sắp xếp cho hai người bọn họ kết hôn.

Lý Trăn khi đó còn ít tuổi, cũng là bị tình yêu làm cho mê muội, trong hai lựa chọn một là lấy hai là phá thai liền từ bỏ đọc sách, tạm nghỉ học để kết hôn.

Sau khi kết hôn anh cùng Dương Lập Tân cũng từng có một đoạn thời gian ngọt ngào, đến trước khi bị sảy thai anh vẫn còn cảm thấy chính mình có thể cùng chồng xây dựng tốt cuộc hôn nhân này.

Lý Trăn uống một ngụm lớn nước coca lạnh ngắt, đồ uống có gas tràn ngập CO2 ở trong khoang miệng lắng đọng lại chỉ còn có hương vị chua xót, lon kim loại chạm vào mặt bàn ăn phát ra một tiếng cạch giòn vang. Lý Trăn không nhịn được đánh cái nấc cụt nhỏ.

Hắn từ cái gì thời điểm liền bắt đầu phiền chán anh?

Lý Trăn trong lúc nhất thời liền nghĩ không ra, trong lúc nhất thời lại cảm thấy đó là điều đương nhiên. Rốt cuộc đàn ông đối với bạn đời đã ở chung mười mấy năm nhạt nhẽo lại không thú vị, sinh ra chán ghét hình như là điều hiển nhiên xảy ra trong xã hội này.

Anh đứng dậy thu thập bàn ăn, vòng đeo tay liền ngẫu nhiên đυ.ng tới mặt bàn bằng kính phát ra âm thanh sống động làm anh cảm thấy bực bội.

Anh đã ở nhà làm nội trợ mười hai năm. Từ sau khi kết hôn Lý Trăn rốt cuộc liền không có cơ hội đi ra ngoài công tác, ban đầu là bởi vì mang thai, sau lại là bởi vì thói quen.

Dương Lập Tân nói với anh rằng hãy thành thành thật thật ở nhà đợi đi, đã không sinh được con còn không chiếu cố được chồng mình cho tốt, vậy lấy anh còn có tác dụng gì.

Thời buổi này cũng có không ít cậu trai trẻ sau khi tốt nghiệp liền bị nuôi ở nhà, chồng anh cũng không cảm thấy này có cái gì vấn đề.

Đến buổi tối thời điểm Lý Trăn đi tắm, nhìn đến vết máu trên qυầи ɭóŧ anh mới phát giác chính mình tới kỳ kinh nguyệt.

Anh là người song tính, cũng gọi là lưỡng tính dị dạng.

Thậm chí so với bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ của Lý Trăn phát dục đến hoàn thiện hơn một ít. Anh cũng có dươиɠ ѵậŧ thuộc về nam nhân, nhưng lại héo rút ngắn nhỏ, cơ hồ không thể cương cứng, tinh hoàn phát dục dị dạng, từ phần ngoài cơ hồ nhìn không ra tới, cũng không thể bắn tinh như nam nhân bình thường.

Nhưng cho dù như vậy, cũng không thể hoàn toàn đem anh trở thành nữ tính, rốt cuộc từ Lý Trăn bề ngoài xem xét anh vẫn là có chút nam tính đặc trưng, tỷ như nho nhỏ hầu kết cùng bình thản bộ ngực .

Có thể là bởi vì lưỡng tính dị dạng duyên cớ, chu kỳ kinh nguyệt của anh tới cũng không có quy luật. Lý Trăn nhìn chằm chằm qυầи ɭóŧ bị nhiễm một vệt nhỏ màu đỏ hồng, liền bắt đầu hối hận vừa nãy ăn tối lại uống vào nửa lon Coca lạnh.

Anh có chút khó chịu mà đem qυầи ɭóŧ ném tới trên cạnh bồn tắm trong góc phòng, chuẩn bị lát nữa tắm rửa xong lại mang đi giặt.

Tắm rửa xong lúc sau Lý Trăn dạng ra hai chân vụng về mà vì chính mình thay băng vệ sinh, từ tuổi dậy thì bắt đầu đã như thế nhiều năm, anh vẫn còn không có thói quen vì chính mình dán lên qυầи ɭóŧ một miếng hơi mỏng bông mềm. Dù bề mặt băng vệ sinh có mềm mại thoải mái đến mấy cũng sẽ ngẫu nhiên ma sát đến nữ huyệt cùng dươиɠ ѵậŧ, cái này làm cho anh cảm thấy quái dị lại khó chịu.

Thay xong băng vệ sinh Lý Trăn liền bắt đầu sấy tóc, kết quả còn không đợi tóc khô ráo liền nghe được bên ngoài có tiếng chuông cửa.

Anh sửng sốt một chút, còn tưởng rằng là Dương Lập Tân trở về nhưng không mang theo chìa khóa, thế là nhanh chóng buông xuống trong tay máy sấy chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mới mở ra liền đập vào mi mắt của anh là một mảng cơ ngực săn chắc màu đồng cổ, Lý Trăn bị dọa cho sơ hãi, vội vàng lui về phía sau, vừa ngẩng đầu lên liền thấy đúng là hàng xóm mới ban ngày mới vừa gặp ở bên ngoài.

Cậu ta lúc này tóc ướt dầm dề được vuốt ngược ra sau đầu, hình xăm lớn trên cổ còn dính đầy bọt xà phòng, áo tắm dài rời rạc mà buộc lên, sắc mặt âm u có chút khó coi.

“Ngại quá, quấy rầy anh một chút.”

Đối phương nhìn chằm chằm trước mắt mảnh khảnh nam nhân co lại bả vai không dám nói lời nào.

“Tôi ở nhà bên cạnh, anh còn nhớ không?”

Lý Trăn vội vàng gật gật đầu.

Nam nhân vẻ mặt không vui mà giơ tay vuốt ngược tóc ra sau, tay áo tắm rộng theo động tác vuốt tóc liền trượt xuống lộ ra cánh tay phập phồng cơ bắp. Cậu ta tiếp tục hỏi.

“Nhà anh có bị mất nước không?”

Lý Trăn lại vội vã mà lắc đầu không ngừng.

Nam nhân nhìn qua càng có chút bực bội, hắn quá cao, Lý Trăn ngẩng đầu cũng chỉ có thể thấy trên cổ cậu ta là tảng lớn hình xăm. Anh không có kinh nghiệm cùng người ngoài giao tiếp, cho nên vừa kinh vừa sợ, nhưng vẫn là cưỡng bách chính mình bình tĩnh cùng đối phương giao lưu, cứ việc mỗi khi anh mở miệng nói chuyện thì thanh âm đều đang run rẩy.

“Nhà cậu không có nước sao? Cậu có thể gọi điện thoại cho bên quản lý động sản xem sao.”

Cậu trai trẻ trái phải mà hoạt động cần cổ, Lý Trăn nghe thấy khớp xương phát ra rất nhỏ tiếng răng rắc làm toàn bộ trái tim đều sợ tới mức đập dồn dập.

“À, tôi gọi điện thoại rồi, nhưng người chưa tới. Có thể cho tôi mượn nhà tắm của anh dội qua một chút được không?”

Cậu ta hơi hơi khom lưng xuống cúi sát vào Lý Trăn, cậu chỉ chỉ bọt trắng trên tóc chính mình.

“Chỉ đem bọt xà phòng xối sạch sẽ chút. Có tiện không?”

Lý Trăn theo cậu ta đột nhiên tới gần động tác mà co lại vai lui về phía sau một bước, anh có thể ngửi được mùi dầu gội trên tóc chưa được dội sạch của cậu ta, là hương chanh tươi mát.

Đầu óc anh trong lúc nhất thời có chút mơ màng hồ đồ, nghiêng người nhường ra một lối vào cho cậu ta, anh gật đầu lắp bắp nói.

“ Được, được chứ. Cậu vào đi.”

Chờ chàng trai từ bên ngoài sát qua người anh bước vào nhà, sau đó mở cửa đi vào trong phòng tắm, thực nhanh Lý Trăn nghe thấy bên trong vang lên tiếng nước từ vòi hoa sen rơi xuống, trong óc đột nhiên một trận nổ vang, anh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Anh quên đem qυầи ɭóŧ dính máu cùng băng vệ sinh trên bồn cầu thu dọn.