Chương 50: Muộn Rồi, Tôi Đi Cùng Cô

Đương nhiên, cũng có cha mẹ đẳng cấp thấp sinh ra con cái đẳng cấp cao, được gọi là đột biến gen.

Hứa Kiều chỉ lo hưng phấn cho em trai mình, thiếu chút nữa bỏ qua tin tức lớn này, lập tức hàn huyên với Tôn Phụ Sơn:[ Thật lợi hại, nam nữ?

Tôn Phụ Sơn: [Nữ, trước kia đã đủ kiêu ngạo rồi, bây giờ đuôi sẽ vểnh lên trời.]

Hứa Kiều: [Nói đi cũng phải nói lại, cô ấy nhỏ hơn chúng ta bốn tuổi, không cùng thế hệ nữa.]

Tôn Phụ Sơn: [Nhưng con phượng hoàng trước của gia tộc nhà Lâm đã hai mươi tám tuổi, lớn hơn chúng ta tám tuổi, đứng cùng chúng ta lại càng không giống một thế hệ.]

Hứa Kiều còn chưa ý thức được điều gì, đã thấy Tần Trì nổi bong bóng: [Thật vinh dự khi có thể lập đội với ba đồng đội trẻ.]

Tôn Phụ Sơn: [Không, Anh Tần không giống! Anh Tần thoạt nhìn mới hai mươi mốt!]

Hứa Kiều nở nụ cười: [Bây giờ tôi đều gọi anh ấy là thầy Tần.]

Tôn Phụ Sơn: Hôm qua có một học sinh tiểu học đến thư viện, cậu ấy gọi tôi là chú! Có lẽ tôi còn già hơn thầy Tần. Hứa Kiều: [Học sinh tiểu học đều tùy tiện hô, trên mặt cậu vẫn còn nét bụ bẫm, trông cậu còn giống học sinh cấp hai hơn cả em trai tôi.]

Trong thư viện khu trung tâm, một nhân viên quản lý cúi đầu chơi vòng tay thông tin đột nhiên đỏ mặt, nhìn trái nhìn phải, sau đó bí mật véo một bên mặt bụ bẫm của cậu ấy.

Trong văn phòng trường quân đội số 2, ánh mắt của một vị giáo viên nào đó dừng lại trên dòng chữ "So với thầy Tần còn già hơn" vài giây.

Chờ sự chú ý của Tần Trì trở lại nhóm, các đồng đội trẻ tuổi đã nói chuyện khác.

Tôn Phụ Sơn: [Bất tri bất giác lại đến tháng sáu, mọi người định khi nào đi làm nhiệm vụ cơ bản nửa cuối năm?]

Tần Trì: [Tôi khi nào đều có thể, mọi người quyết định đi.]

Hứa Kiều: [Gần đây trời quá nóng, trời nóng bức dị thú hoạt động thường xuyên, tháng mười thế nào?]

Trường quân đội khai giảng vào cuối tháng tám, Hứa Kiều muốn chờ Lục Dương thích ứng với cuộc sống ở trường quân đội rồi mới ra ngoài,

Tôn Phụ Sơn: [Được rồi, @ Mạnh Ly, tháng 10 có tiện không?]

Ba phút sau, Mạnh Ly cũng không trả lời.

Hứa Kiều: [Có lẽ cô ấy đang bận, dù sao cũng sớm, không vội.]

Trước khi tan ca, Hứa Kiều lại nhìn nhóm chat, Mạnh Ly vẫn chưa có tin tức:

Cô có chút nghi hoặc.

Tôn Phụ Sơn có thể cảm thấy cô và Mạnh Ly rất quen thuộc, thật ra Hứa Kiều cũng chỉ giao tiếp với Mạnh Ly nhiều hơn cậu ấy hai lần mà thôi, một lần là hợp tác tạm thời trong ngày thực hành tốt nghiệp, một là để điều trị phòng khám.

Nhưng Hứa Kiều tin tưởng, chỉ cần Mạnh Ly thấy được cuộc trò chuyện trên nhóm, nhất định sẽ trả lời.

Loại công việc gì mà không có thời gian rảnh trong nhiều giờ liền?

Hứa Kiều quyết định chờ một chút, nếu trước khi đi ngủ Mạnh Ly còn chưa trả lời, cô sẽ gọi điện thoại hỏi:

Sau khi đỗ xe đạp, Hứa Kiều vừa định lấy chìa khóa, Lục Dương từ bên trong mở cửa.

Khác với hưng phấn lúc rời đi buổi trưa, ánh mắt học sinh sắp vào trường quân đội trước mặt né tránh, không dám nhìn cô.

Hứa Kiều: “Có chuyện gì vậy?”

Lục Dương hơi đỏ mặt: “Em không nhịn được, đi theo video luyện tập kiếm chiêu, dùng tinh thần thể luyện.

Hứa Kiều nghe hiểu, trước tiên quét một vòng phòng khách, thấy phòng khách vẫn là bộ dáng quen thuộc của cô, cô bình tĩnh đi đến phòng ngủ thứ hai của Lục Dương với tâm trạng thuần túy là tò mò, rồi đẩy cánh cửa đang khép hờ.

Căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông, trên vách tường có thêm một vết kiếm, một mảnh cửa tủ quần áo rơi ra, sau đó chính là chậu sung nuôi bên này, toàn bộ đỉnh đều bị san bằng......

Hứa Kiều còn không kịp đau tiếc, tinh thần thể hoa sen vươn ra một mảnh lá xanh biếc, phun ra một luồng nước đối với đầu sỏ gây nên.

Lục Dương thành thật nhận phạt.

Hứa Kiều hít sâu một hơi, cười hỏi: “Chính mình biết sai rồi?”

Lục Dương đỏ mặt gật đầu.

Hứa Kiều: “Vậy thì định ra quy củ, trước tiên dùng kiếm của thầy Tần luyện thành thục kiếm chiêu, khi nào vượt qua kiểm tra thì mới có thể sử dụng tinh thần thể để luyện, phải luyện ngoài trời cách xa những tòa nhà.

Lục Dương: “Được, em cam đoan làm được!”

Hứa Kiều lắc đầu, tiến vào phòng nhằm ngay cành sung bị cắt xuống, phóng thích dị năng trị liệu.

Tinh thần hệ thực vật, về cơ bản là cùng nguồn gốc với những thực vật này, hiệu quả chữa bệnh tốt hơn so với sử dụng trên người,

Những cành lá đứt đoạn một lần nữa mọc lại, một chút vết thương cũng nhìn không ra.

Hứa Kiều lại chỉ vào vách tường và tủ quần áo bị hư hỏng: “Trước sửa cái này đi, chính là khó coi một chút, không ảnh hưởng sử dụng.”

Lục Dương: “Những thứ này em sẽ sửa.”

Hứa Kiều liền đi nấu cơm, nếu kỹ năng nấu nướng của Lục Dương tốt hơn một chút, cô sẽ không ngần ngại mà đẩy tất cả công việc nấu nướng cho cậu trong kỳ nghỉ hè này.

Tần Trì có thói quen tản bộ sau bữa ăn, Lục Dương đi theo anh ra ngoài, có thể là muốn hỏi thầy Tần luyện kiếm.

Hứa Kiều kéo rèm cửa sổ, tiếp tục luyện tập dị năng trong phòng ngủ, khoảng mười giờ, cô gọi điện thoại cho Mạnh Ly, không có người nghe, Hứa Kiều phí công đoán lung tung một lát rồi ngủ.

Để đảm bảo hiệu quả khôi phục giấc ngủ, Hứa Kiều sẽ thiết lập vòng tay thông tin thành chế độ im lặng, bởi vậy, cô ngủ say bao gồm cả tinh thần thể cũng không phát hiện vòng tay thông tin ở đầu giường vào khoảng một giờ sáng liên tục lóe lên mấy lần.

Hai phút sau, Hứa Kiều bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Cô ngơ ngác nhìn về phía cửa phòng ngủ: “Tiểu Dương?

Lục Dương: “Thầy Tần nói, Mạnh Ly tìm chị.”

Hứa Kiều ngồi dậy, cầm lấy vòng tay liên lạc, thấy vài cuộc điện thoại nhỡ đến từ Mạnh Ly, vội vàng gọi lại.

Một giây nối máy.

Trong phòng ngủ tối đen yên tĩnh, giọng nói vội vàng của Mạnh Ly dường như vang lên bên tai cô: “Hứa Kiều, mẹ tôi bị bệnh, rất nghiêm trọng, bây giờ cô có thể qua không?

Hứa Kiều: “Tôi sẽ đi ngay, gửi địa chỉ cho tôi.”

Mạnh Ly: “Ừ, mang theo Tần Trì, tôi cần anh ấy giúp đỡ.”

Hứa Kiều: “Được rồi.”

Bên phía Mạnh Ly dường như rất loạn, Hứa Kiều vừa nói xong thì liên lạc liền kết thúc.

Hứa Kiều không có thời gian suy nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất thay xong quần áo, đồng thời cự tuyệt Lục Dương đi cùng vừa mở cửa ra.

Đèn điều khiển âm thanh sáng lên, Hứa Kiều ngẩng đầu, chỉ thấy Tần Trì đứng đối diện, một thân áo đen, thân hình cao lớn, nhìn ra Hứa Kiều muốn ra cửa, Tần Trì nghiêng người mở cửa, giọng nói ôn hòa mà kiên trì: “Muộn rồi, tôi đi cùng cô.”