Chương 43: Em Càng Muốn Thức Tỉnh Rồng

Hứa Kiều nhìn về phía xa xa, chỉ thấy một người đàn ông tóc vàng mặc áo sơ mi kẻ caro vẫy vẫy tay với cô, vẻ mặt tức giận.

Hứa Kiều cảm thấy phản cảm, ý thức được chủ nhân thực sự bị một con mèo lưu manh quấy rầy tinh thần thể hoa sen phẫn nộ, lộ ra một mảnh lá sen xanh biếc, nhắm ngay tinh thần thể mèo còn ở bên cạnh trực tiếp bắn ra một mũi tên nước.

Người đàn ông tóc vàng và tinh thần thể không ngờ tới điều này, bọn họ không kịp né, tinh thần thể mèo bị một mũi tên đâm vào lưng.

Sau khi một thân mèo kêu thê thảm, tinh thần thể mèo biến mất, người đàn ông tóc vàng che đầu đau đớn.

Điều này chứng tỏ tinh thần thể của người đàn ông tóc vàng chỉ là cấp D, mới có thể không chịu nổi một kích như thế.

Người đàn ông tóc vàng biết đυ.ng phải gốc cây cứng, không dám gây sự, xám xịt trà trộn vào trong đám người.

Lục Dương một lòng chiếm chỗ trống không chú ý tới sự cố bên này, Tần Trì tới trước trải nghiệm cuộc sống dị năng giả bình thường lại vừa vặn thấy rõ ràng.

Con rồng lửa ở trong đầu anh tàn sát bừa bãi, kêu muốn thiêu chết cái người đàn ông tóc vàng kia.

“Tinh thần thể của cô ấy còn lớn hơn cả tính tình của cô ấy, Tần Trì liếc nhìn làn váy của Hứa Kiều rủ xuống đến mắt cá chân, dùng ý niệm trao đổi với con rồng lửa: Sau này ngươi cần chú ý, không được làm ra chuyện gì khiến các cô ấy hiểu lầm.”

Cánh hoa sen có thể chủ động dán lên người nó thích, giống như con rồng lửa vội vàng tiến lại gần, rất có khả năng bị hoa công kích.

Con rồng lửa:

Tần Trì đứng bên cạnh Hứa Kiều.

Hứa Kiều nhìn thấy một chiếc áo sơ mi trắng, sạch sẽ mang theo mùi chanh thơm thoang thoảng, hẳn là mùi nước giặt quần áo.

Chờ cô lặng lẽ nhìn lên, liền đối diện với khuôn mặt anh tuấn quen thuộc của người hàng xóm mới.

Hứa Kiều: ".... Đến, đến rồi, cửa hàng này làm ăn tốt quá, chúng ta còn đang xếp hàng.”

Tần Trì cười nói: “Không sao, tôi cũng chỉ ở nhà chờ đợi, vừa lúc đi ra ngoài dạo một chút, hình như tôi vừa nhìn thấy tinh thần thể của cô, cô gặp rắc rối sao?”

Hứa Kiều không muốn nhắc tới chuyện mất hứng kia, lắc đầu: “Không có, thỉnh thoảng nó sẽ tự mình đi ra ngoài hít thở không khí.

Tần Trì gật đầu, nhìn về phía đầu bếp bên cửa kính: "Nếu không phải hai người mời tôi ăn cơm, tôi cũng không biết đầu bếp còn có thể nấu nướng như vậy.”

Hứa Kiều cười nói: “Đây cũng là đặc điểm của nhà hàng bọn họ đi, để cho mọi người vừa có lộc ăn vừa no con mắt.

Lúc này, Lục Dương rốt cục đợi được ba vị khách rời đi lưu lại băng ghế trống, nhanh chóng gọi hai người đi qua.

Hứa Kiều ngồi ra ngoài, bên cạnh theo thứ tự là Lục Dương, Tần Trì.

Ba người vừa ngồi xuống, sự chênh lệch chiều dài chân do chiều cao của họ ngay lập tức lộ ra, đầu gối của Lục Dương đã duỗi ra đủ xa, Tần Trì còn xa hơn cậu.

Học sinh trung học chủ động chiêu đãi Tần Trì: “Anh đã từng đến một nhà hàng bình dân như thế này chưa?

Tần Trì: “Ngoại trừ nhà và căn tin, tôi chưa từng đến bất kỳ nhà hàng thương mại nào.

Hứa Kiều, Lục Dương đều khϊếp sợ nhìn qua.

Tần Trì cười: “Có thể liên quan đến việc tôi không có bạn bè có thể cùng ăn nhà hàng, cho nên buổi sáng hai người mời tôi, tôi rất vui. Lục Dương vô cùng tò mò về cuộc sống trước đây của người này như thế nào, Hứa Kiều nói tiếp: “Nếu anh thích, lần sau chúng tôi ra ngoài ăn đều sẽ gọi anh một tiếng.”

Tần Trì: “Cám ơn, tôi cũng rất muốn nếm thử thêm món ăn ở đây.”

Sức ăn của dị năng giả rất lớn, Hứa Kiều gọi ba món mình thích ăn, Lục Dương gọi hai món, Tần Trì trực tiếp gọi bốn món ăn đặc trưng còn lại.

Món ăn ngon, có nghĩa là có giá cao.

Hứa Kiều có chút tiền gửi ngân hàng mà thu nhập không tệ, nội tâm bình tĩnh, Lục Dương còn chưa tích góp đủ học phí trường quân đội khóe mắt co rút, nhưng vừa nghĩ tới những món quà đắt tiền Tần Trì tặng cho mình, cậu lại không thể thật sự chỉ trích cái gì, người có tiền như vậy, làm sao có thể ý thức được bốn món ăn anh tùy tiện gọi có thể mang đến gánh nặng cho Hứa Kiều?

Đợi lát nữa cậu đến tính tiền, Lục Dương âm thầm quyết định.

Thức ăn được mang lên đầy đủ, Lục Dương là người câu nệ nhất, Hứa Kiều sẽ giơ đũa nếm thử khi Tần Trì khen ngợi hương vị của một món ăn nào đó, Tần Trì cũng sẽ nghiêm túc thưởng thức từng món ăn Hứa Kiều đề cử,

Hai người dường như không ai phát hiện ra tâm tư mẫn cảm của học sinh trung học, ăn đến say sưa.

Rất nhanh, Lục Dương đã bị loại này bầu không khí mang theo cùng nhau ăn, dù sao cậu đến trả tiền, mỗi món ăn đều nếm thử thì thế nào?

“Tôi đi rửa tay.”

Khi sắp kết thúc, Hứa Kiều đứng lên nói.

Tần Trì gật đầu, Lục Dương thầm nghĩ, nhân lúc cô không có ở đây gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền:

Tần Trì đột nhiên hỏi:“Buổi tối xem phim gì?” .

Lục Dương: “Thần thú, nói về đại chiến giữa thần thú và dị thú.”

Tần Trì: “Phim cậu chọn?”

Lục Dương: “Chị ấy chọn, bình thường tôi không xem mấy thể loại này.”

Tần Trì: “Vậy cậu thích loại nào?”

Lục Dương: “Chủ yếu là không có hứng thú, tôi chỉ muốn thức tỉnh tinh thần thể thi vào trường quân đội.”

Đột nhiên, Lục Dương chú ý tới Hứa Kiều vậy mà đứng ở trước quầy thu ngân, còn vươn vòng tay liên lạc ra!

Tần Trì nhìn theo tầm mắt của anh, cười cười, cô thành tâm mời khách, anh lại tranh giành làm chủ, ngược lại là không tôn trọng.

Sau khi gọi bốn món ăn lớn, hàng xóm mới đi vào rạp chiếu phim, lần lượt mời hai chủ nhà nhỏ ăn một phần bỏng ngô lớn và kem.

Ba người ôm thùng bỏng ngô xếp hàng đi vào, Lục Dương tiếp tục ngồi giữa Hứa Kiều và Tần Trì:

Sau khi tắt đèn, chung quanh một mảnh hắc ám, chỉ có ánh sáng biến ảo từ màn hình chiếu tới.

Nhân vật chính của bộ phim là một con rồng phương Đông, vảy rồng màu đen, đôi mắt dựng thẳng màu xanh lá cây.

Tình tiết phim khua chiêng gõ trống, khán giả nhiều nhất chỉ ăn bỏng ngô, không có mấy người nghị luận, chờ phim kết thúc, tiếng nghị luận rốt cục truyền ra.

Nghe nói tinh thần thể nguyên soái căn cứ Đông Bắc chính là một con rồng đen, bộ phim này không phải lấy người ấy làm nguyên mẫu chế tác chứ?

“Suy nghĩ quá nhiều, chúng ta vốn có các loại thần thoại truyền thuyết, thời đại cũ cũng có một đống phim về rồng, hơn nữa, cho dù tinh thần thể của người là con rồng lửa, bản thân người ấy chẳng lẽ còn có thể biến thành rồng?

“Nhưng bộ phim này phỏng chừng chỉ có thể đặt ở ba căn cứ khác, căn cứ Đông Bắc khẳng định không dám sắp xếp lịch quay.”

“Ha ha, tôi đã nghĩ đến bộ phim truyền hình lớn《 Liệt Diễm 》, cũng bởi vì nam chính tinh thần thể thiết lập là phượng hoàng, có nghi ngờ ám chỉ đến gia đình đại nguyên soái chúng ta, tôi thậm chí không thể tìm được cái đoạn ngắn đó trên căn cứ mạng.

“Ai, đều là dị năng giả, vì cái gì người ta tinh thần thể năng như vậy biếи ŧɦái, chúng ta chính là con trâu hay con dê gì đấy.”

“Khụ khụ, tôi nghe nói, nghe nói người đầu tiên thức tỉnh tinh thần phượng hoàng, ở thời đại cũ trong nhà mở trang nuôi trại gà.

Hứa Kiều đi theo dòng người ra ngoài nghe đến đó, kéo vạt áo T - shirt của Lục Dương, lại trêu chọc cậu: “Nếu đã là em trai của chị, chị sẽ cho em một con gà, để em có thể nuôi nó từ nhỏ đến lớn, khi nào thức tỉnh tinh thần thần thể, nói không chừng cũng có thể thử vận may.”

Lục Dương:“... Vậy em càng muốn thức tỉnh rồng, chị nói em nên nuôi cái gì?”

Hứa Kiều: “Trực tiếp xăm một hình xăm rồng sau lưng em?

Tần Trì cười đi trước, con rồng lửa trong đầu bực bội gãi gãi móng vuốt:

Nghe một chút, người khác đều muốn thức tỉnh rồng, chân chính có rồng vị này lại cất giấu, để cho nó không thấy được ánh sáng.