Chương 42: Tinh Thần Thể Con Mèo

Hai chị em thương lượng xong, quyết định mời Tần Trì cùng đi ăn cơm tối, sau khi ăn xong vừa vặn xem phim.

Quà là Lục Dương nhận, đương nhiên là do cậu gửi tin nhắn cho Tần Trì.

Tần Trì: [Cảm ơn, tôi sẽ đến đúng giờ.]

Có qua có lại kết thúc, Hứa Kiều, Lục Dương ăn xong điểm tâm liền đi ra ngoài, chuẩn bị buổi sáng đi dạo viện bảo tàng, buổi chiều ngâm mình trong phòng trò chơi.

Tần Trì đứng ở phòng khách, xuyên qua cửa sổ ban công, nhìn thấy Hứa Kiều mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, một chiếc váy nửa người màu xanh thẫm dài đến mắt cá chân, Lục Dương bên cạnh mặc một chiếc áo T - shirt trắng quần đùi màu đen, bả vai phải đeo một cái ba lô.

Ánh mặt trời mùa hè sáng ngời chiếu vào trên mặt, trên cánh tay lộ ra bên ngoài của bọn họ, hai người đều không thèm để ý vừa đi vừa cười, khí tức thanh xuân toàn thân làm cho hai khoảng sân nhỏ màu xanh biếc đều bị lu mờ.

Sau khi hai chị em đi xa, Tần Trì ngồi xuống sô pha, nhặt quyển sách tối hôm qua chưa đọc xong.

Sinh nhật học sinh trung học, đêm nay Hứa Kiều mời khách ăn bữa tiệc lớn, chọn nhà hàng có độ nổi tiếng cao nhất đường vành đai số 2 "Hảo Tư Vị".”

“Hảo Tư Vị" được mở trong một khu trung tâm thương mại tổng hợp ở quận phía nam của đường vành đai số 2, trong số hàng chục nhà hàng trong bảng xếp hạng hàng đầu, trang trí ở Hảo Tư Vị không đủ ca hoa, đồ ăn cũng không đủ mới lạ, nhưng nó lại trở thành nhà hàng yêu thích của hơn 5 triệu người bình thường với khả năng phi thường nhờ hương vị tuyệt vời và giá cả tương đối phải chăng.

“Hảo Tư Vị" không có phòng riêng, cũng không chấp nhận đặt phòng trước, vì vậy thực khắc muốn tới ăn thì chỉ có thể thành thật xếp hàng.

Lục Dương bảo Tần Trì sáu giờ đến, kỳ thật cậu cùng Hứa Kiều bốn giờ rưỡi liền tới lấy số, theo số người chờ phía trước, đến lượt bọn họ vào cửa hàng chắc cũng phải tầm 6 giờ.

Chờ rất nhàm chán, hai chị em chen đến trước tủ kính trong suốt của nhà hàng, nhìn các đầu bếp bên trong khí thế ngất trời vung nồi xào rau.

Tổng cộng bốn vị đầu bếp, là quan hệ cha con, trong đó phụ thân hơn sáu mươi tuổi, ba đứa con trai đều đi vào trung niên, nhưng phụ tử bốn người hình thể là giống nhau cao tráng mượt mà, ngay cả bọn họ tinh thần thể cũng là giống nhau như đúc bốn cái xào nồi.

Bốn vị đầu bếp dùng nồi sắt bình thường nấu nướng, bốn cái nồi tinh thần thể ở bên cạnh tự động nấu cách thủy chiên xào, tùy tiện một cái nồi nào đó bay ra mùi thơm đều gọi là nhân khẩu thủy lưu.

Hứa Kiều nói đùa với Lục Dương: “Nếu cậu có thể thức tỉnh tinh thần thể nấu ăn cũng không tệ, để sau này chúng ta không phải tự nấu ăn.”

Lục Lục Dương: “Xác suất không cao.”

Một người có thể thức tỉnh tinh thần thể ngoại trừ yếu tố di truyền, cũng liên quan đến tính cách, sở thích, chuyên môn đặc biệt, thiên phú của cá nhân.

Cậu nấu cơm khó ăn như vậy, có thể thấy được không có thiên phú về ẩm thực, cũng sẽ rất khó đánh thức loại tinh thần thể ẩm thực.

Hứa Kiều nhìn chằm chằm động tác của các đầu bếp bên trong: “Kỳ thật bảo chị cứ nhìn bọn họ xào rau như vậy, chị cũng có thể nhìn liền một hai giờ.”

Lục Dương nhìn chung quanh, quả thật có rất nhiều người ở lại đặc biệt vì tay nghề của các đầu bếp.

Cậu nói với Hứa Kiều: “Chị xem đi, em qua bên kia chờ chỗ trống, khi nào mệt thì đến ngồi.”

Bên ngoài nhà hàng đặt một dãy ghế nhỏ, hiện tại đều đã chật kín.

Hứa Kiều gật gật đầu, tiếp tục nhìn bên trong, vừa là thưởng thức, cũng là nhân cơ hội học tập các bước nấu ăn của các đầu bếp.

Bên cạnh lục tục có những vị khách khác tụ tập lại, cũng có người nhìn một hồi xoay người rời đi, Hứa Kiều cũng không để ý, cho đến khi một cái chạm lông đột nhiên truyền đến từ mắt cá chân để trần của cô, giống như có cái đuôi động vật nào đó quét cô một cái.

Hứa Kiều cúi đầu, nhìn thấy một tinh thần thể con mèo màu vàng to bằng lòng bàn tay, đứng ở bên chân cô, cũng ngẩng đầu nhìn cô.

Hứa Kiều cẩn thận lui về phía sau hai bước, giữ khoảng cách với tinh thần thể bề ngoài đáng yêu này.

Con mèo bình thường trong thời đại cũ sẽ có hành động tự nhiên với người thân của chúng, nhưng một tinh thần thể động vật trông dễ thương như thế nào, bản chất đều là tinh thần lực của một dị năng giả nào đó. Tinh thần thể có thể có một chút nóng nảy, đôi khi không bị kiểm soát bởi dị năng giả, nhưng chỉ cần dị năng giả kiềm chế đúng cách, tinh thần thể động vật đều có thể duy trì các lễ nghi xã giao cơ bản nhất.

Cho dù chủ nhân tinh thần thể của con mèo này là nam hay nữ, chưa được cho phép đã chạm vào mắt cá chân Hứa Kiều đều rất thất lễ.

Hứa Kiều dò xét quét mắt nhìn mọi người xung quanh.

Có người căn bản không phát hiện dưới chân có thêm một con mèo, một số người có vẻ ngạc nhiên, một số người im lặng quan sát.