Sau giờ tan làm, Hứa Kiều đạp xe về nhà, ăn tối đơn giản xong, cô mở vòng tay liên lạc, gửi tin nhắn cho Lục Dương: [Có tiện để chị qua chỗ em chụp mấy tấm ảnh không? Để đăng bài cho thuê nhà. ]
Lục Dương vừa từ căn tin trường học đi ra, buổi tối còn có hai tiết học, khi nhận được tin nhắn này, cậu trả lời: [Được, phòng của em có thể hơi bừa bộn một chút.]
Hứa Kiều: [Được rồi, chụp xong chị sẽ gửi cho em. ]
Cô và Lục Dương đều có chìa khóa dự phòng của cả hai ngôi nhà, sau khi được sự cho phép của Lục Dương, Hứa Kiều trực tiếp đi qua.
Ngoài cửa sổ trời đang là chạng vạng, ánh hoàng hôn rực rỡ từ ban công tràn vào, chiếu sáng một nửa phòng khách.
Ngoài ra còn có bức ảnh cưới của vợ chồng chú Lục treo trên tường.
Hứa Kiều đem tất cả các bức ảnh chụp thu lại trước khi bắt đầu chụp, chụp xong lại đặt chúng trở về chỗ cũ.
Nhà họ Lục chỉ còn lại một học sinh trung học, trống trải yên tĩnh, ngoại trừ phòng ngủ của Lục Dương còn có chút không khí sinh hoạt.
Hứa Kiều chụp tổng cộng tám bức ảnh gồm ba phòng ngủ và hai phòng khách, một nhà bếp, một phòng tắm và một khoảng sân ngoài cửa sổ. Sau khi Lục Dương xác nhận không có sai sót, Hứa Kiều bắt đầu chỉnh sửa bài đăng cho thuê.
Dù cách trang trí của nhà họ Lục không còn mới nhưng Hứa Kiều vẫn định giá 10.000 điểm vì tầm nhìn ra sân bên ngoài cửa sổ nhà Lục có thể mang lại giá trị tích cực về mặt cảm xúc.
Ngày hôm sau khi Hứa Kiều vừa tỉnh giấc, cô mở chế độ im lặng trên vòng tay liên lạc, thấy có mấy tin nhắn mới từ người lạ, đều hỏi về ngôi nhà cho thuê của nhà họ Lục, có người cho rằng quá đắt muốn mặc cả, bị cô từ chối liền mắng chửi, có người hỏi thăm tình huống chủ nhà cho thuê, cũng có người hẹn xem nhà.
Tốn không ít thời gian để xử lý những tin tức vụn vặt.
Làm xong bữa sáng, Hứa Kiều gọi Lục Dương qua ăn cùng.
Hứa Kiều: "Đồ đạc em đã dọn xong chưa?"
Lục Dương: "Dạ, xong rồi."
Hứa Kiều: "Vậy em đi học đi, tối chị sẽ về sớm. Chuyển đồ đạc của em qua đây trước để dọn dẹp, như vậy ngày mai có thể sắp xếp người đến xem nhà rồi.”
Lục Dương: “Bây giờ chuyển đi, đồ cũng không nhiều, dù sao em cũng khỏe hơn chị.”
Cậu đương nhiên biết Hứa Kiều là dị năng giả cấp C, thể chất mạnh hơn so với cảnh sát vũ trang bình thường ở đường vành đai số ba, nhưng trong mắt cậu, Hứa Kiều với làn da trắng nõn, thân hình mảnh khảnh, khiến cô trông giống như một mỹ nhân yếu đuối trong phim cần được dị năng giả cấp cao bảo vệ, Lục Dương cũng không muốn để cho Hứa Kiều làm công việc dọn tới dọn lui nặng nhọc này.
Hứa Kiều đặt đũa xuống, chống cùi chỏ phải lên bàn, mời: "Đến đây, thử xem ai mạnh hơn."
Ánh mắt của Lục Dương rơi vào bàn tay phải đang giơ lên
của Hứa Kiều, ngón tay thon dài, trắng như ngọc.
Vật tay?
Lục Dương không thể tưởng tượng phải như thế nào cùng cô vật tay, lại càng không muốn bị cô đè xuống, nếu thật sự muốn so tài, thì cũng phải chờ khi cậu thức tỉnh tinh thần thể mới được.
Cậu tăng tốc độ ăn cơm, đặt bát xuống, đứng dậy nói: “Em đi chuyển đồ.”
Hứa Kiều: “…”
Hầu hết những người thích thuê nhà ở khu chung cư cao cấp đường vành đai số hai là lính đánh thuê chuyên nghiệp, họ thường đi ra ngoài căn cứ để làm nhiệm vụ, độ rủi ro cao đồng thời lợi ích cũng cao. Có người thích mua nhà, cũng có người càng muốn tận hưởng niềm vui trước mắt thay vì phải bỏ ra mấy trăm vạn điểm tích lũy để mua căn nhà mà mình chưa chắc có thể sống lâu trong đó, họ thà thuê một căn nhà tốt rồi dùng điểm tích lũy để tận hưởng cuộc sống.
Lần lượt có người đến nhà họ Lục để xem nhà, có cặp vợ chồng đều là lính đánh thuê chuyên nghiệp, có đội lính đánh thuê gồm hai hoặc ba người, và cũng có lính đánh thuê đơn lẻ có vẻ ngoài hung dữ, hầu hết đều là dị năng giả cấp C. Lính đánh thuê đẳng cấp cao hơn hoàn toàn có thể thuê một căn nhà ở khu vực trung tâm và tận hưởng môi trường sống tốt hơn.
Hứa Kiều và Lục Dương kiên nhẫn lựa chọn.
Hứa Kiều hy vọng người hàng xóm mới của cô sẽ có tính cách tốt và dễ hòa đồng. Vì lo lắng cho sự an toàn của Hứa Kiều, Lục Dương chỉ muốn tìm những nữ thuê nhà có cảm giác uy hϊếp tương đối thấp.
Căn cứ xử lý nghiêm khắc những ai phạm tội, nhưng cũng không thể đề phòng được việc một số dị năng giả phạm tội trong lúc bộc phát, sau khi gϊếŧ người phóng hỏa rồi tàn nhẫn rời khỏi căn cứ, không bao giờ quay trở lại.
"Đôi vợ chồng này sao không được?"
Cô mỉm cười tiễn cặp đôi lính đánh thuê đi. Hứa Kiều tức giận trừng mắt nhìn Lục Dương.
Lục Dương mím môi, nhìn bóng lưng nam lính đánh thuê nói: "Người đàn ông đó vẫn luôn nhìn trộm chị."
Hứa Kiều: "...Được rồi, lần này nghe lời em, nhưng lần sau gặp người chị thấy phù hợp, cho dù em phản đối chị cũng phải quyết định, trừ khi em không cần chị quản nữa.”
Lục Dương nhớ lại hình ảnh cô đang ăn cơm cũng phải trả lời tin nhắn của người khác, đồng ý.
Buổi chiều, Hứa Kiều đang khám bệnh cho một bệnh nhân thì màn hình vòng tay liên lạc đột nhiên sáng lên.
Sau khi bệnh nhân rời đi, Hứa Kiều bấm vào vòng tay xem.
Là tin nhắn từ số lạ: [Xin hỏi, căn nhà do ID "Hồ Nước Nhỏ" đăng có còn không? 】
Hồ Nước Nhỏ là biệt danh mà Hứa Kiều dùng khi đăng kí diễn đàn.
Hứa Kiều: [Còn. ]
Số lạ: [Tôi thuê. ]
Hứa Kiều im lặng vài giây rồi hỏi: [Không cần xem nhà trước sao? ]
Số lạ: [Nếu cần, có thể được .]
Hứa Kiều lại im lặng, sau khi bị soi mói và mặc cả nhiều lần như vậy, vị khách thuê nhà này quá mức sảng khoái rồi.
Tuy nhiên, cô vẫn muốn thừa dịp đối phương xem nhà để tìm hiểu một chút, để tránh không cẩn thận tìm một người hàng xóm ở chung khó tính.
Hứa Kiều: [Khi nào thì thuận tiện cho bạn? ]
Số lạ: [úc nào cũng được, xem bạn tiện lúc nào. ]
Hứa Kiều suy nghĩ một lúc rồi trả lời: [Chiều mai lúc một giờ? ]
Số lạ: [Được rồi, hẹn gặp lại vào ngày mai. ]
Cuộc trò chuyện kết thúc, có một bệnh nhân mới bước vào, Hứa Kiều kìm nén sự ngạc nhiên nho nhỏ do sự sảng khoái mà người thuê nhà này mang đến, tập trung vào công việc của mình.