Chương 37: Tuổi Hai Mươi Là Thời Kỳ Tốt Để Tìm Kiếm Mối Quan Hệ

Người phụ nữ tóc xoăn: “A, cũng sắp bước sang tuổi mười sáu, hai người này như thế nào dọn cùng nhau ở, sẽ không…”

Dì Lưu: “Không thể, những đứa trẻ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không khác gì chị em ruột, Hứa Kiều cũng từng đề cập với tôi, nói là muốn dùng tiền thuê nhà để dành học phí trường quân đội cho Tiểu Lục. Ai, tôi nói cho cô biết, tôi thật sự rất thích Hứa Kiều, cũng là thấy Tưởng Duệ nhà cô thích hợp với Hứa Kiều ở mọi phương diện mới giúp, cô ngàn vạn lần đừng đắc tội với người khác trước mặt Hứa Kiều làm tôi khó xử.

Ba cha con nhà họ Tưởng đều thuộc hộ vệ quân, tuy rằng quân hàm không cao, ít nhiều cũng là tầng lớp quan hệ, Dì Lưu cũng phải hỗ trợ họ một chút.

Nhưng nếu nhà họ Tưởng tiếp tục chọn ba lấy bốn, nghi thần nghi quỷ, dì Lưu thà rằng không chúng tay vào chuyện này.

Người phụ nữ tóc xoăn: “Yên tâm, tôi còn có thể không tin ánh mắt của cô? Chờ xem, chỉ cần Hứa Kiều thật sự đẹp như cô khen, sau này tôi sẽ mặc kệ, để Tưởng Duệ tự mình theo đuổi, người trẻ tuổi đều thích tự do yêu đương, tôi chính là thay Tưởng Duệ kiểm định trước, biết rõ ngọn ngành, đỡ cho tương lai người trẻ tuổi có hiểu lầm.”

Dì Lưu thở phào nhẹ nhõm.

Chủ đề của hai người chuyển sang những chuyện vặt vãnh khác trong gia đình.

Tần Trì một lần nữa lật sách lên.

Khoảng nửa giờ sau, Hứa Kiều đã trở lại, Tần Trì không nhìn ra ngoài, lại nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng chạy về phía ban công trên lầu.

Chờ Hứa Kiều trở về phòng 101, trên lầu truyền đến một cuộc đối thoại mới.

Dì Lưu: “Thế nào?”

Người phụ nữ tóc xoăn: ".... Đẹp như vậy, có thể coi trọng Tưởng Duệ nhà chúng ta không?”

Ngoại trừ tự do yêu đương, dị năng giả cấp thấp bình thường rất khó thông qua giới thiệu gả cho dị năng giả cấp cao, nhưng bác sĩ trị liệu thì không giống.

Cho dù là bác sĩ trị liệu cấp C thấp nhất, cũng có thể chữa khỏi các loại ngoại thương và bệnh tật, hiệu suất cao nhất, độ bền không bằng bác sĩ trị liệu cao cấp.

Một dị năng giả nếu lấy một bác sĩ trị liệu làm vợ, anh ta vừa có thể mang theo vợ toàn lực chăm sóc mình khi mình làm nhiệm vụ hoặc ra chiến trường, chữa thương giữ mạng, cũng có thể sắp xếp vợ tiếp quản việc chữa bệnh hàng ngày của cả gia đình, so với đến phòng khám bệnh viện xếp hàng và tốn nhiều tiền khám bệnh, bớt việc hơn nhiều.

Do đó, bác sĩ trị liệu cấp C gả cho dị năng giả cấp B là rất thông thường, ngũ quan xuất chúng, gả cho dị năng giả cấp A cũng không phải là không có khả năng.

Trong mắt người phụ nữ tóc xoăn, chỉ cần Hứa Kiều có lòng có, cô hoàn toàn có thể trèo cao dị năng giả cao cấp khu trung tâm.

Dì Lưu: “Cô ấy không có dã tâm lớn như vậy, lúc học trường quân đội còn có bạn học cấp B theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng không đáp ứng, chỉ muốn an an ổn ổn sống một cuộc sống bình yên đơn giản. Để Tưởng Duệ thử xem. Tưởng Duệ lớn lên rất tốt, người lại ổn trọng, không chừng Hứa Kiều thích loại hình đáng tin cậy này, hơn nữa bạn đời quân nhân có thể miễn trừ nhiệm vụ cơ bản, điều kiện của Tưởng Duệ ở đường vành đai số 2 chúng ta đủ tốt rồi.

Người phụ nữ tóc xoăn vừa nghe thấy điều này, đột nhiên cảm thấy có lòng tin trở lại.

Hứa Kiều không nhìn thấy vị người phụ nữ tóc xoăn kia, nhưng ngày hôm sau đi làm về nhà, cô phát hiện bên đường có một chiếc xe địa hình đậu, chờ cô xuống xe đạp ở ngoài sân nhỏ, liền thấy dì Lưu cùng một người đàn ông thân hình cao lớn đi ra khỏi cửa tiểu khu.

Con đường giữa hai sân nhỏ cũng không rộng, Hứa Kiều vịn trạm xe đạp ở một bên, chuẩn bị chờ bọn họ đi ra rồi quẹo vào.

“Tiểu Kiều tan làm rồi à. Dì Lưu mỉm cười tự nhiên chào hỏi Hứa Kiều.

Hứa Kiều cười gật đầu, thấy người đàn ông xa lạ dừng bước, nhìn chằm chằm, Hứa Kiều đúng lúc cụp mắt.

Dì Lưu không ngờ diễn xuất của mình tự nhiên bị Tưởng Duệ rớt dây xích ở đây, vỗ nhẹ cánh tay Tưởng Duệ một cái, sau đó giải thích với Hứa Kiều đây là Tưởng Duệ, con trai nhà bạn tôi, vừa theo hộ vệ quân hoàn thành một nhiệm vụ dọn dẹp khu nguy hiểm, nhân lúc nghỉ phép tới thăm tôi.

Tưởng Duệ cũng lấy lại tinh thần từ ánh mắt kinh diễm vừa rồi, duỗi thẳng sống lưng, vươn một tay về phía Hứa Kiều: “Xin chào, tôi là Tưởng Duệ.”

Giơ tay nhấc chân mang theo một loại nghiêm túc thường thấy trên người quân nhân.

Quân hộ vệ là quân chủ lực của các căn cứ lớn, từ thanh lý khu nguy hiểm đến chống đỡ thủy triều thú lớn nhỏ uy hϊếp căn cứ, quân hộ vệ vĩnh viễn xông lên tuyến đầu.

Hứa Kiều không có dũng khí tòng quân, cũng càng thêm ngưỡng mộ những người chủ động tòng quân.

Xét thấy ánh mắt Tưởng Duệ cũng không vô lễ xâm lược như một số lính đánh thuê nam, mà chỉ là thưởng thức, Hứa Kiều phối hợp bắt tay anh ta: "Xin chào, tôi là Hứa Kiều.”

Bác sĩ trị liệu trẻ tuổi hai mươi tuổi, đôi mắt trong suốt, nụ cười tươi đẹp, hai má lộ ra bên ngoài, cổ trắng nõn phảng phất tự mang theo ánh sáng dịu dàng.

Tưởng Duệ rút tay lại như bị bỏng, sợ bàn tay thô ráp của anh ta sẽ làm đau da thịt non mịn của cô.

Anh ta có một đôi lông mày đen rậm đẹp trai, đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp trước mặt anh ta không kiểm soát được.

Lúc bị mẹ anh ta thúc giục ra khỏi cửa, Tưởng Duệ không hề mong đợi gì về cuộc gặp gỡ đơn phương này, tuy nhiên, vào lúc này, Tưởng Duệ đã lo lắng không biết lần sau anh ta nên tìm lý do gì để gặp cô.

Trong phòng khách số 102 nằm chéo bên đường, Tần Trì trốn sau tấm rèm vàng nhạt, nhìn Hứa Kiều đẩy xe đạp vòng qua dì Lưu, rồi nhìn tên cấm vệ quân Tưởng Duệ, người dường như đã bị bắt lấy linh hồn tại chỗ.

Tần Trì mỉm cười.

Anh gần như quên mất rằng những năm đầu tuổi hai mươi thực sự là thời kỳ đỉnh cao để đàn ông và phụ nữ bình thường gặp gỡ bạn tình và tìm kiếm các mối quan hệ.