Vừa vào tháng năm, căn cứ Đông Nam chính thức bước vào mùa hè.
Những quả dâu tây Hứa Kiều trồng cũng trở nên đỏ một mảng.
Diện tích sân nhỏ có hạn, thích hợp để trồng dưa chuột, đậu đũa, cà tím hoặc các loại cây như cà rốt, khoai tây, các loại rau khác có rễ phát triển, sau đó đem rau nhỏ trong chậu để trong nhà.
Trong phòng cũng là tấc đất tấc vàng, còn phải cân nhắc mỹ quan và tính thoải mái trong sinh hoạt, cho nên trái cây Hứa Kiều cũng chỉ trồng bốn chậu dâu tây, ngoài ra còn có chanh, cam vàng, quả sung được nuôi riêng trong phòng ngủ chính và phòng đọc sách, có chút còn hơn không.
Sáu giờ sáng, Hứa Kiều cẩn thận chọn một mười năm quả dâu tây đỏ vào một đĩa rồi mang vào phòng bếp rửa sạch.
Lục Dương cũng dậy rất sớm, vo gạo cho vào nồi, lúc này đang ngồi trong phòng khách đọc sách.
Thời đại mới đem các môn học trung học cơ sở và trung học phổ thông của thời đại cũ thành chương trình giảng dạy cho trung học cơ sở năm năm, lượng môn học khá lớn, cho dù có nộp đơn vào một trường đại học bình thường hay trường quân đội, nếu muốn vào các trường đại học hàng đầu trong hai trường này, phải đạt được điểm văn xuất sắc.
Có thể thức tỉnh tinh thần thể hay không khả năng phải dựa vào may mắn, tri thức lại có thể dựa vào chăm chỉ tích lũy, coi như là người bình thường không có dị năng, nếu như có thể ở một lĩnh vực nào đó lấy được thành tựu nhất định, thì vẫn có thể kiếm được một mức lương khá tốt. Theo thống kê, một số công ty lớn ở khu vực trung tâm, bao gồm cả các phòng ban chính thức, có gần 30% nhân viên trong số họ là các học giả và tinh anh kỹ thuật trong số những người bình thường.
Hứa Kiều rửa sạch dâu tây, xếp vào hai đĩa sứ, chỉ vào đĩa bày sáu quả dâu tây rồi gọi Lục Dương: “Đi đưa cho Anh Tần, giờ này hẳn đã thức.”
Khi nhắc đến Tần Trì với Lục Dương, Hứa Kiều vẫn quen dùng danh xưng.
Lục Dương biết cô thích ăn dâu tây, nhỏ giọng nói: “Anh ấy đổi giỏ hoa hai lần một tuần, trái cây khẳng định có thể tùy tiện mua, nào còn cần mình đưa.”
Hứa Kiều: “Người ta mua là của người ta, chúng ta đưa đi chính là một phần tâm ý, nếu em không muốn đưa, chị tự mình đi.”
Lục Dương nhìn đôi môi hồng hào như dâu tây của cô, nhận lấy đĩa rồi đi.
Đứng trước cửa phòng 102, Lục Dương gõ cửa hai cái, đợi vài giây, bên trong truyền đến tiếng bước chân.
Rõ ràng trời nóng như vậy, nhưng người hàng xóm thuê nhà tao nhã mở cửa lại mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, tóc ngắn trên trán hơi ướt, giống như vừa mới rửa mặt.
“Chào buổi sáng.” Tần Trì mỉm cười chào hỏi học sinh trung học.
Lục Dương cảm thấy không được tự nhiên, chào qua loa một tiếng, đưa đĩa trái cây trong tay lên: “Vừa mới hái.”
Tần Trì đã ngửi thấy mùi thơm chua ngọt của dâu tây, nhìn cánh cửa 101 đang mở, hào phóng nhận lấy: “Cảm ơn.”
Lục Dương xoay người đi, trở tay đóng cửa lại, thấy Hứa Kiều đã ngồi bên bàn ăn ăn:
Lục Dương ngồi xuống sô pha, chuẩn bị tiếp tục đọc sách.
Hứa Kiều trừng mắt nhìn: “Thế nào, ăn dâu tây còn muốn chị nhét vào miệng em à?”
Lục Dương: “Không phải, em không thích ăn cái này.”
Hứa Kiều: “Khi còn bé ông nội cho em dâu tây, em có thể nhét hai trái vào miệng.”
Lục Dương:...
Hứa Kiều lắc đầu, để lại cho học sinh trung học bốn quả dâu tây rồi đi vào phòng bếp, dùng hành lá tươi tự hái làm bánh trứng gà hành hoa.
Lục Dương mang đĩa đến phòng ngủ thứ hai, do do dự dự ăn một trái, còn lại ba trái thu vào không gian tinh hạch Tần Trì thế chấp, chờ mùa đông lại lấy ra cho cô.
Thời gian làm việc của Tần Trì rất tự do, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ giảng dạy và sửa chữa bài tập, bất cứ lúc nào anh cũng có thể rời khỏi trường quân đội trước bốn giờ rưỡi chiều, Hứa Kiều còn đang làm việc ở phòng khám, Tần Trì đã trở về tiểu khu.
Bây giờ chuẩn bị cơm tối còn hơi sớm, Tần Trì cởϊ áσ khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngồi trên ghế sofa đơn trong phòng khách đọc sách.
Dị năng cấp S cường hóa thể chất của anh, cho dù phòng ở tiểu khu Bình An cách âm cũng không tệ lắm, Tần Trì vẫn nghe được động tĩnh đạp xe đạp trên đường phố.
Anh liếc mắt ra ngoài, thấy một người phụ nữ tóc xoăn khoảng sáu bảy mươi tuổi, đương nhiên, nếu người ta là dị năng giả thì tuổi thật có thể lớn hơn.
Người phụ nữ tóc quăn xa lạ dừng lại trước tòa nhà thứ năm, vịn xe đạp qua lại đánh giá khoảng sân nhỏ của hai nhà Hứa, Lục, còn thò đầu ra phòng khách nhà họ Lục đang mở một nửa rèm cửa sổ.
Tần Trì điều khiển gió kéo tấm màn cửa sổ màu trắng bên ngoài lên một chút, ngăn cản cái nhìn thô lỗ của đối phương.
Con rồng lửa trong đầu lại đang vẫy đuôi một cách cáu kỉnh.
Lúc này, từ ban công 202 lầu trên truyền đến giọng nói của dì Lưu: “Ở đây, xe đậu bên kia là được, mau lên đi, tôi đang dở tay thay tã cho đứa nhỏ, không có cách nào đi xuống đón.”
Người phụ nữ tóc xoăn cười nói: “Không cần không cần, tôi tự mình đi lên là được.”
Cùng với tiếng bước chân lên cầu thang, người phụ nữ tóc xoăn đi vào nhà họ Liễu phòng 202.
Tần Trì không muốn nghe lén, lại không chịu nổi hai người phụ nữ trò chuyện vui vẻ, cuộc đối thoại vẫn thông qua cửa sổ lầu hai mở rộng bay xuống dưới lầu.
Người phụ nữ tóc xoăn: Hứa Kiều hình như không biết sống tốt, tôi thấy trong sân nhiều đất trống như vậy, quy hoạch thật tốt, có thể nhiều hơn mấy luống rau nữa.”
Dì Lưu: “Nhà bọn họ nhân khẩu vẫn luôn ít, bác sĩ trị liệu đãi ngộ lại tốt, ông nội cô ấy thích chăm sóc sân nhỏ theo cách này nên cô ấy cũng làm theo như vậy, lại nói, hiện tại mình cô ấy như vậy cũng đủ ăn.”
Nhắc tới chủ nhà kiêm đồng đội của mình, con rồng lửa rục rịch, tầm mắt Tần Trì cũng dời khỏi trang sách,
Người phụ nữ tóc xoăn: “Có ảnh không?”
Dì Lưu: “Khi còn bé có, sau lên trung học sau đi sớm về trễ, tôi không có việc gì cũng không nghĩ tới việc chụp ảnh cô ấy trong khi giơ chiếc vòng tay liên lạc lên.
Người phụ nữ tóc xoăn: “Không có việc gì không có việc gì, dù sao đợi lát nữa là có thể nhìn thấy người, đúng rồi, theo như ngươi nói, cô ấy lớn lên xinh đẹp lại là bác sĩ trị liệu, lại có nhà riêng, điều kiện tốt như vậy, mấy năm nay không ai hợp tác cho cô ấy sao?”
Dì Lưu: “Có a, trong xóm chúng tôi cũng có vài người muốn cưới cô ấy, nhưng cô ấy mới tốt nghiệp trường quân đội được hai năm, cô ấy nói không muốn tính đến việc kết hôn sớm quá, hơn nữa lúc trước có nhà họ Lục làm chỗ dựa, người ta thấy cô ấy không muốn , cũng liền gỉai tán, lúc này nếu không phải cô nhờ tôi giúp giới thiệu con dâu thích hợp, tôi cũng không nghĩ đến cô ấy, ngại nếu có chuyện gì xảy ra lại xấu hổ.
Người phụ nữ tóc xoăn: “Nhà họ Lục xảy ra chuyện gì?”
Dì Lưu giải thích một hồi.