Buổi chiều, Hứa Kiều có một ca phẫu thuật, khi trở lại phòng trực để nghỉ ngơi thì phát hiện Tôn Phụ Sơn đã gửi một tin nhắn trong nhóm.
Tôn Phụ Sơn: [Thằn lằn mẹ đổi tổng cộng là 140.000 tích điểm, thằn lằn cấp C tổng cộng là 176.850 điểm, bốn người chúng ta sẽ chia đều?]
Bình thường, tài liệu trên người một con dị thú cấp C chỉ có thể đổi lấy một nghìn điểm, thú cấp A trực tiếp bắt đầu từ 100.000.
Nửa tiếng trước, hai đồng đội kia cũng không biết là không nhìn thấy tin nhắn hay là vì tính cách, bọn họ không thích tỏ thái độ đầu tiên trong việc phân chia tiền.
Xét thấy Tần Trì, Mạnh Ly đều là bị cô kéo vào tiểu đội, Hứa Kiều: [160.000 chia đều, phần còn lại sẽ đưa vào tài khoản chung của đội? Việc bảo dưỡng lượng dầu tiêu hao của xe địa hình được chuyển vào tài khoản chung của đội, cũng như các bữa ăn, nếu như sau này bữa ăn cố định của đội là một hộp cơm thì chi phí nguyên liệu cũng sẽ được chuyển đến tài khoản chung của đội.]
Mạnh Ly: [Đồng ý.]
Tần Trì: [Có thể.]
Ngay khi hai tin nhắn hiện ra, Hứa Kiều và Tôn Phụ Sơn đều im lặng.
Tôn Phụ Sơn trò chuyện riêng với Hứa Kiều: [Bọn họ đều nghe lời cô sao?]
Hứa Kiều chỉ có thể đoán: [Trùng hợp thôi, lần trước cậu đề nghị làm đồng phục đội, Mạnh Ly liền trực tiếp phủ quyết rồi.]
Tôn Phụ Sơn: [Tôi vẫn nghĩ cậu làm đội trưởng thì thích hợp hơn.]
Hứa Kiều: [Công việc của tôi khá bận, cũng không có nhiều đường tắt truy cập ở khu trung tâm như cậu, hơn nữa lúc làm nhiệm vụ, cậu chỉ huy rất tốt.]
Đội trưởng Tôn, người nhận được sự động viên và khẳng định, đã trả lời với nụ cười ngại ngùng và lưu loát chuyển tài khoản cho đồng đội của mình.
Thêm 40.000 điểm trong tay, Hứa Kiều cảm thấy thoải mái, mặc dù cô không xuất lực cùng đánh chết con thằn lằn mẹ cấp A, nhưng phương pháp trị liệu mà cô cung cấp cho ba đồng đội thực sự đã được chuyển đổi thành tiền khám bệnh của bệnh viện, gộp lại cũng không ké, bao nhiêu, hơn nữa cô trị liệu kịp thời, cứu đồng đội khỏi đau đớn trong ít nhất hai hoặc ba giờ.
Tóm lại, các đồng đội đều có công lao riêng, và đó là một tinh thần động đội hoàn hảo.
Làm xong nhiệm vụ lần này, cuộc sống của Hứa Kiều trở lại đúng hướng, mỗi ngày cùng học sinh trung học trong nhà dùng bữa sáng, đi làm về gặp Tần Trì sẽ mỉm cười chào hỏi, đến phòng khám liền nghiêm túc làm việc, nên xem kịch nghỉ ngơi thì xem kịch, nên chạy bộ buổi sáng, buổi tối cũng sẽ lén lút luyện tập dị năng, cuộc sống bình thản lại phong phú.
Đầu tháng tư, sáu loại rau trong sân nhỏ hai nhà còn đang trong giai đoạn sinh trưởng, rau hẹ, hành lá, rau bina mà Hứa Kiều trồng trong nhà đều có thể nếm thử.
Mười giờ sáng chủ nhật, trước khi Tần Trì chuẩn bị cơm trưa, Hứa Kiều chụp một tấm ảnh chụp ba loại rau, gửi qua: "Đã nói mời anh nếm thử, mỗi loại một phần?
Đây là phúc lợi nho nhỏ mà lúc trước cô hứa hẹn cho khách thuê mới.
Khi tin tức truyền đến, Tần Trì đang ở phòng khách luyện tập vẽ tranh, rèm cửa sổ ban công mở ra, lộ ra một khoảng sân nhỏ màu xanh lá cây bên ngoài.
Con rồng lửa bị ép cùng tu luyện dưỡng tính xoay tròn trong đầu chủ nhân ngủ, nghe được tiếng nhắc nhở của vòng tay liên lạc, con rồng lửa lười biếng chống nửa mí mắt, một ngày như vậy với nó quá khô khan quá nhàm chán, ngay cả khi một đứa trẻ chạy qua đường, tiếng cười có thể thu hút sự chú ý của con rồng lửa, Tần Trì vẽ xong một nét bút trong tay, mới mở thông tin liên lạc.
Tin tức hiếm thấy từ chủ nhà khiến Tần Trì hơi nhướng mày, con rồng lửa hưng phấn bay vài vòng.
Tần Trì có một công thức tương ứng cho ba loại rau này, anh tương đối tò mò cách ăn của chủ nhà: [Cô định dùng nó như thế nào?] Hứa Kiều: [Buổi sáng ăn mì rau bina, buổi trưa tôi và Tiểu Dương dự định sẽ hấp bánh bao.]
Ông nội Hứa thích ăn mì ống, mấy món ông thường ăn Hứa Kiều đều biết làm.
Tần Trì: [Tôi chưa thử qua loại mì tương đối phức tạp đó, nếu không phiền, cô có thể gửi cho tôi bánh bao được không?] Hứa Kiều cười: [Đương nhiên có thể, làm xong tôi gọi anh đến ăn cùng nhé?]
Tần Tri: [Thật vinh hạnh]
Kết thúc tin nhắn, Hứa Kiều cắt vài ngọn rau bina, tỏi tây và hẹ tây mềm, vẫn còn cách rễ khoảng đoạn, và một gốc cây mới sẽ phát triển sau khi được tưới thêm nước bởi dị năng.
Bột đã lên men, cô thái rau còn Lục Dương cắt nhỏ nhân thịt, khi gói xong, Hứa Kiều đặt máy tính ở phía đối diện, cô vừa chắp tay vừa xem kịch, nụ cười trên mặt chưa bao giờ tắt ngấm.
Mười một giờ rưỡi, mùi thơm bắt đầu bốc lên từ nồi hơi trên bếp ga, Hứa Kiều gửi tin nhắn cho Tần Trì: “Sắp nấu xong rồi, anh qua đây đi.”
Nhân tiện ra mở cửa phòng khách.
Nhân tiện ra mở cửa phòng khách.
Khi Tần Trì xuất hiện, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng giản dị, hai cúc áo trên vẫn cởi như thường lệ.
Tay trái cầm một bó hoa hồng hỗn hợp nhỏ, tay phải cầm một đĩa thịt bò xào cay rất có phân lượng: “Tôi nghĩ bánh bao có thể khá thanh đạm, nên đã làm một món cay ăn kèm.”
Lục Dương bước ra khỏi phòng bếp trên tay cầm một món rau:...
Hứa Kiều cười nói: “Cái này đều biến thành anh mời chúng tôi ăn một bữa tối thịnh soạn rồi, lần sau chúng tôi thấy xấu hổ khi mời anh ăn tối.”
Tần Trì: “Vừa là hàng xóm cũng là đồng đội, không cần khách khí.”
Hứa Kiều gật đầu, đóng cửa lại, bảo Tần Trì ngồi vào bàn ăn, cô đi cắm hoa, bận tâm đến tính tình nhỏ nhen của tinh thần thể, không dám khen. Lục Dương nhìn bó hoa hồng trắng phấn kia, vừa bưng bánh bao vừa cứng rắn tìm lời trò chuyện: Anh Tần hình như rất thích hoa? Tần Trì: “Đúng vậy, trong phòng khách trưng hoa tươi sẽ càng có không khí hơn, đáng tiếc tôi không có dị năng hệ mộc, chỉ có thể mua hoa có sẵn.”
Hứa Kiều nghe xong, nói: “Nếu anh muốn trồng hoa, tôi có thể giúp anh chăm sóc, nhưng tôi chuyên về trị liệu, không thể cải thiện tốc độ sinh trưởng của hoa hay là việc tiện lợi của người bán hoa, có thể mua hoa nở bất cứ lúc nào.”
Tần Trì: “Đúng vậy, tôi cũng chỉ là thích ngắm hoa nên cũng không có ý định trồng hoa trong chậu.”.
Lục Dương đang nghi ngờ người hàng xóm nam muốn tiếp cận Hứa Kiều thông qua trồng hoa, nghe nói như thế, cậu ấy ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Tần Trì một cái.
Tần Trì đã rất hứng thú thưởng thức ba đĩa bánh bao học sinh trung học bưng ra, trên bột mì trắng nõn mềm mại có đường nhăn tinh xảo xinh đẹp, nhìn ra được người chế tác rất am hiểu việc này.
Sau khi Hứa Kiều giới thiệu xong ba loại nhân bánh, Tần Trì gắp một nhân thịt rau bina, nếm thử một miếng: “Rất ngon.”
Hứa Kiều cũng khen thịt bò xào cay của anh.
Tuy rằng ngồi ở trên một cái bàn ăn, nhiều ít vẫn có chút không khí xa lạ.
Tần Trì chuyển đề tài sang Lục Dương: “Tiểu Dương có phải sắp đến sinh nhật rồi không?
Anh đã xem qua hợp đồng thuê nhà của hai người, theo thông tin thân phận, có thể biết sinh nhật của Lục Dương là ngày 19 tháng 5. Lục Dương lơ đễnh gật đầu.
Hứa Kiều: “Sinh nhật này vừa đúng, sắp tròn mười sáu tuổi rồi, sẽ tham gia kỳ thi tốt nghiệp, sau thi xong sẽ thức tỉnh tinh thần thể, không thể chậm trễ được.”
Căn cứ quy định, tất cả học sinh trung học, dù đủ mười sáu tuổi vào học kỳ trước hay là học kỳ sau đều phải cùng nhau thức tỉnh tinh thần thể sau kỳ thi tốt nghiệp, sau đó nộp đơn vào các trường đại học hoặc trường quân đội bình thường kết hợp với kết quả thức tỉnh và kiểm tra của họ.
Tần Trì: “ Khi nào Tiểu Dương thức tỉnh, tôi cũng sẽ tham gia nghi lễ đó, nhân tiện, năm nay xem có tinh thần thể đặc biệt nào hơn ở căn cứ phía đông nam hay không.”
Lục Dương còn trẻ, không có quá nhiều lo lắng như Hứa Kiều, vì vậy cậu trực tiếp hỏi: “Trước kia anh ở căn cứ nào?”