Chương 32: Nó Không Phải Tinh Thần Thể Đáng Xấu Hổ!

Sau khi về đến nhà, Hứa Kiều nhanh chóng tắm một cái, sấy tóc cho đến khi khô mới đi ra ngoài.

Lục Dương đã dọn bữa tối lên bàn.

Cậu lo lắng một ngày, khi nhận được tin Hứa Kiều an toàn trở về, thì nhận ra trong nồi chỉ mới nấu cơm trắng, sau đó mới có tâm tình chế biến nguyên liệu nấu ăn, trong một giờ xào ra một mặn hai chay ba món ăn gia đình.

Nếu như nói Hứa Kiều tài nấu nướng có thể đánh tám mươi điểm, thì Lục Dương tối đa có thể được sáu mươi lăm, dù sao cậu còn chưa đầy mười sáu tuổi, trước kia có cha mẹ chiếu cố hiện tại phần lớn thời gian đều ở trường học ăn ở căn tin, có thể rèn luyện tài nấu nướng cơ hội không nhiều lắm, học sinh trung học hiểu chuyện cũng không dám tùy tiện lãng phí những nguyên liệu nấu ăn đắt tiền đó.

Mặc dù vậy, Lục Dương vẫn cảm thấy hộp cơm Tần Trì đưa rất dư thừa: “Anh ấy không biết em có thể nấu ăn sao?

Hứa Kiều: “Đội chị lần đầu tiên tổ đội tiếp nhiệm vụ, anh ấy đều chuẩn bị một phần cho mỗi đồng đội, đây cũng là ý tốt.”

Nói xong, cô tò mò mở hộp cơm đóng gói bằng gỗ tinh xảo kia ra.

Trách không được lúc cầm ở trong tay đã cảm thấy rất nặng, nguyên lai bên trong còn có một tầng sứ trắng, phân thành năm ngăn phân biệt chứa cơm, miến sườn kho tàu tôm lớn, cà tím chay, bông cải xanh nấm.

Nóng hôi hổi, mùi thơm xông vào mũi.

Sự thèm ăn của Hứa Kiều lập tức dâng lên, trực tiếp đem hộp cơm đặt ở trước mặt mình, chia cho Lục Dương hai miếng sườn, hai con tôm lớn, chính thức bắt đầu ăn.

Cổ họng Lục Dương lăn lộn, ôm tâm trạng giám định thưởng thức nếm thử một ngụm.

Hứa Kiều cười với cậu: “Có phải so với chị làm còn ngon hơn không?

Lục Dương: “Anh ấy nhất định là quá nhàn rỗi, mới có thời gian rèn luyện kỹ năng nấu nướng”

Hứa Kiều: “Nói không chừng, cũng có thể là do tài năng, hoặc là theo đuổi sự hoàn mỹ, thích làm mọi việc một cách tốt nhất. Nhớ lại thủ đoạn mổ tinh hạch dị thú của Tần Trì, bao gồm cả sự chú ý của anh đối với cách ăn mặc, trang trí nhà cửa, Hứa Kiều nghiêng về vế sau hơn.

Lục Dương từ chối cho ý kiến, thấy Hứa Kiều ăn ngon, cậu tự giác ăn đồ mình làm

Tất nhiên, sau khi Hứa Kiều ăn cơm hộp xong, rất nể tình cũng cùng học sinh trung học ăn sạch bữa tối cậu nấu một cách đàng hoàng, không lãng phí một chút nào.

Lúc Lục Dương rửa bát trong bếp, Hứa Kiều tựa vào sô pha chia sẻ kinh nghiệm ban ngày, chỉ nói bọn họ mạo hiểm giải quyết thành công vòng vây của chín con thằn lằn da rồng, nhưng không nhắc đến con thằn lằn mẹ kia.

Lục Dương: “Xem ra ba đồng đội của chị đều rất đáng tin cậy.

Hứa Kiều ừ một tiếng.

Tôn Phụ Sơn chắc cũng vừa ăn cơm xong, kích động bày tỏ cảm xúc của mình trong nhóm: [Tần Trì, hộp cơm là anh tự làm à? Ngon hơn gấp trăm lần những gì tôi làm ở nhà.]

Hứa Kiều: [+1]

Mạnh Ly: [+1]

Phòng 102 bên cạnh, Tần Trì vừa bước ra khỏi bồn tắm lớn, không để ý đến vết nước do bị tinh thần thể con rồng lửa giày vò đến đầy đất, dùng dị năng hệ hỏa để làm bay hơi nước khắp cơ thể. Nhìn vào gương sửa sang lại mái tóc ngắn, Tần Trì kéo cửa phòng tắm ra, cũng nhanh chóng đóng lại như không biết rồng lửa muốn đi theo, chính xác đem đầu rồng nhô ra một nửa kẹp chặt vào.

Con rồng lửa:

Ngồi vào bàn ăn đơn duy nhất trong nhà ăn, Tần Trì lấy hộp cơm ra, trước khi mở ra, ánh mắt anh dừng lại trên lẵng hoa trên mặt bàn.

Để tránh hoa tươi sau khi rời khỏi cửa hàng xuất hiện dị biến, cửa hàng bán hoa chỉ bán bó hoa cắt đứt mà phun thuốc kháng dị biến vô vị lên thân cây đã cắt, giỏ này đặt vào thứ sáu, ngắn ngủi ba ngày, những bông hoa hồng và hoa mẫu đơn đã từng kiều diễm nay nở bung.

Con rồng lửa dài hơn năm mét uốn lượn mà đến, nó đã sớm mất đi hứng thú với lẵng hoa trực tiếp đi tới bên cạnh bàn ăn, ngẩng đầu cực lớn, đôi mắt dựng thẳng màu vàng nhìn chằm chằm Tần Trì, phun ra lửa đưa ra chất vấn: “Vì sao chỉ cho ngươi chạm vào, không cho tôi chạm vào?”

Tần Trì vừa mở hộp cơm vừa nói: “Hoa sen thuộc hệ thủy, ngươi có thể dọa nó sợ.”

Con rồng lửa: [Sợ cái gì, tôi cũng sẽ không phun lửa vào nó.]

Tần Trì: “Bộ dáng của ngươi rất dễ dàng làm người khác sợ hãi.”

Quan niệm đẹp xấu của con rồng lửa khác với nhân loại, đánh giá của chủ nhân chỉ khiến nó kiêu ngạo đắc ý: Đây gọi là uy vũ, uy phong lẫm liệt.

Tần Trì bớt chút thời gian nhìn vòng tay, sau khi trả lời ba đồng đội khen ngợi, thản nhiên nói: “Hiện tại ta cùng cô Hứa ở chung hòa hợp, nếu như ngươi dọa đến tinh thần thể của cô ấy, có thể sẽ làm cho cô Hứa xa lánh ta, cho dù cô ấy còn nguyện ý cùng ta tổ đội, tinh thần thể của cô ấy cũng tuyệt sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt ta, ngươi cũng đừng nghĩ gặp lại hoa sen.

Con rồng lửa: [Có lẽ nó không yếu đuối như ngươi nghĩ.]

Tần Trì: “Nhưng nếu ngươi xuất hiện, cô ấy sẽ đoán được ta là dị năng giả cao cấp, ta không muốn bị cô ấy vạch trần lời nói dối lúc trước.

Các loại nghiên cứu đều cho thấy tinh thần thể càng phi phàm, dị năng của dị năng giả đó lại càng mạnh.

Một khi sinh vật thần thoại như rồng lửa lộ diện, ngay đến cả trẻ em đều không tin anh là dị năng giả cấp C.

Sau khi hồi phục xong, anh sẽ trở về căn cứ cũ, tiếp tục phục vụ ở nhiều chiến trường khác nhau. Hứa Kiều và những người khác trong tương lai cũng sẽ không gặp lại, nên sức mạnh chân chính của anh cũng không liên quan gì đến các cô, và có lẽ họ cũng sẽ không quá để ý đến lời nói dối không có ác ý này của anh.

Con rồng lửa: [Ngươi không cần phải nói dối.]

Nó cũng không phải là tinh thần thể đáng xấu hổ nào!

Tần Trì cười cười, để con rồng lửa tự mình hít thở không khí, anh chuyên tâm thưởng thức bữa tối