Ngày mai bốn người đều phải đi làm, tối nay nhất định phải xếp hàng giao nhiệm vụ, may mắn tiểu đội là đợt thứ nhất hoàn thành nhiệm vụ và lên máy bay, chiếm một vị trí tốt gần khoang cửa, vì vậy họ là đợt thứ nhất xuống máy bay, thuận lợi xếp hàng ngay sau một đội.
Thời gian dài đội mũ bảo hiểm quá chán, Hứa Kiều tháo mũ bảo hiểm xuống, một tay ôm một tay mở vòng tay thông tin, gửi tin nhắn thoại cho Lục Dương: “Đội chị về rồi, còn phải giao nhiệm vụ, về nhà có thể sẽ muộn, em ăn trước đi, không cần chờ.”
Lục Dương: “Em không vội, chờ chị cùng nhau ăn.”
Học sinh trung học sẽ không nghe lời khuyên, Hứa Kiều buông cổ tay xuống, chú ý tới Tôn Phụ Sơn, Mạnh Ly phía trước cũng đang gửi tin nhắn cho ai đó, cô theo bản năng nhìn về phía sau.
Cô vừa mới quay đầu lại, ánh mắt Tần Trì liền rũ xuống.
Hứa Kiều có chút xấu hổ, cười cười.
Xếp hàng vài phút thì đến lượt bọn họ.
Ngoại trừ tinh hạch không gian vô cùng trân quý, tinh hạch cấp C bình thường một viên có thể đổi được hai nghìn điểm tích lũy.
Năm viên tinh hạch trong tay Hứa Kiều, Mạnh Ly, Tần Trì giao nhiệm vụ đồng thời tự động đổi thành mười nghìn điểm tích lũy.
Hứa Kiều không biết tiền lương của hai vị đồng đội như thế nào, mười nghìn điểm tích lũy này chính là một nửa tiền lương hàng tháng của cô.
Chỉ trong một ngày liền kiếm được nửa tháng tiền lương, có thể thấy gϊếŧ dị thú là một việc nguy hiểm cực cao nhưng cũng kiếm lời cực lớn. những dị năng giả to gan lựa chọn làm nghề lính đánh thuê, còn nhát gan thì bận rộn công việc ổn định, chỉ có nhu cầu cấp bách về điểm tích lũy mới bí quá hóa liều, chấp nhận rủi ro.
Tài liệu trên người dị thú do đội trưởng Tôn Phụ Sơn cùng nhau giao, tổng cộng đổi hơn ba vạn điểm tích lũy.
Tín hiệu trong căn cứ khôi phục, Tôn Phụ Sơn lại có thể đánh chữ, nói trong nhóm: Chờ ngày mai xử lý xong tài liệu của con thằn lằn mẹ, chúng ta lại cùng nhau tính toán?
Cả ba đều đồng ý.
Sắp sáu giờ, Tôn Phụ Sơn phải về khu trung tâm, Mạnh Ly cũng phải đi tàu điện ngầm.
Tần Trì: “Được rồi, buổi tối tôi mời mọi người ăn cơm hộp.
Thời gian trong không gian dừng lại, đồ ăn tươi mới bỏ vào lấy ra vẫn còn nóng.
Tôn Phụ Sơn nhận lấy phần của cậu ấy, hào sảng nói: “Lần sau, tôi mời.”
Mạnh Ly có chút do dự, cầm một hộp cơm như vậy đi tàu điện ngầm, rất dễ làm đổ.
Tôn Phụ Sơn thấy, giật lấy phần của cô ấy cùng nhau thu vào không gian: “Tôi, tôi đưa cô, đến, về đến nhà, vừa vặn ăn.”
Có lần hợp tác hôm nay, Tần Trì, Tôn Phụ Sơn ở bên Mạnh Ly cũng coi như trở thành đồng đội hơi quen thuộc, mà thông qua mùi thơm của hộp cơm vừa mới phiêu dật ra liền biết thức ăn này nhất định hợp khẩu vị của mẹ cô ấy, Mạnh Ly không cự tuyệt nữa.
Tôn Phụ Sơn vẫy tay với hai đồng đội có xe, chở Mạnh Ly đi trước một bước.
Bên trong chiếc xe màu đen, Hứa Kiều ôm ba lô vùi vào lưng ghế lái phụ thoải mái, khó có thể khống chế thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi lần cô đi làm nhiệm vụ trước đều làm đủ tâm lý chuẩn bị, nhưng chân chính gặp được dị thú cao cấp lại là một chuyện khác
May mắn hữu kinh vô hiểm (không có nguy hiểm gì), cô cũng có được thời gian ổn định trở lại.
Chiếc xe vững vàng chạy ra khỏi hiệp hội lính đánh thuê, gió nhẹ nhàng khoan khoái tràn vào cửa sổ xe, Hứa Kiều tiện tay vén mái tóc vương bên tai, ánh mắt rơi xuống một bên kính chiếu hậu, bên trong có ánh chiều tà rực rỡ màu vàng kim.
m nhạc nhẹ nhàng đột ngột vang lên bên tai, Hứa Kiều nghiêng đầu.
Hai tay Tần Trì nắm tay lái, mắt nhìn về phía trước.
Anh không cười, gương mặt anh tuấn lại làm cho người ta cảm thấy bình thản. dễ gần và dịu dàng, như thể Hứa Kiều muốn bắt chuyện với anh, và anh sẽ trò chuyện với cô một cách lịch sự và tự nhiên nếu Hứa Kiều chỉ muốn yên lặng nghỉ ngơi, anh sẽ không chủ động phá vỡ nó.
Hứa Kiều cũng không phải là một người rất am hiểu xã giao, cô cũng ít tiếp xúc với các bạn học trong trường quân đội, ngoại trừ đồng nghiệp ở phòng khám và em trai Lục Dương, Tần Trì, người mà cô mới quen biết vài ngày đã có thể tính là người quen của cô.
Cô một lần nữa nghiêng qua nhìn mặt trời chiều trong gương chiếu hậu, không biết là mặt trời chiều quá dịu dàng, hay là Tần Trì chọn ca khúc làm dịu thần kinh căng thẳng, Hứa Kiều lại ngủ thϊếp đi.
Mái tóc rơi bên tai bị gió thổi đi, gió thổi qua gò má trắng hồng của bác sĩ trị liệu một cách nhẹ nhàng đều đặn.
Hứa Kiều ngủ không có cảm giác quá lớn, tinh thần thể hoa sen thanh tỉnh cảm thấy ngứa ngáy, vì thế chủ động bay ra một cánh hoa, ý đồ ở trong làn gió mát giúp chủ nhân đem sợi tóc rơi không bay lộn xộn nữa.
Đáng tiếc cánh hoa cũng không thích hợp với động tác tinh tế như vậy.
Cánh hoa tự có biện pháp, nó thừa dịp sợi tóc bị gió thổi đến bên tai chủ nhân thì gắt gao dán lên, không cho gió thổi rơi tóc nữa.
Biện pháp này tạm thời có tác dụng, nhưng rất nhanh sợi tóc bắt đầu cọ vào cánh hoa mềm mại, tinh thần lực cánh hoa ngưng tụ so với da thịt non mịn của nữ hài tử còn sợ ngứa hơn, khí lực buông lỏng, mắt thấy sẽ bị gió cuốn ra khỏi cửa sổ xe, một bàn tay thon dài đã kịp thời đưa tay thu cánh hoa vào lòng bàn tay.
Lòng bàn tay của người đàn ông dài mà rộng, nắm nhẹ, cũng không có đè ép đến cánh hoa mỏng manh.
Chờ Tần Trì đặt cánh hoa đang bàng hoàng lên ba lô do Hứa Kiều đang ôm, cửa sổ xe ô tô bốn phía đã đóng lại, tiếng ồn và gió trên đường cái đều bị chặn lại, chỉ còn âm nhạc nhẹ nhàng thay đổi giai điệu, có lẽ, còn có thêm một mùi thơm ngát thấm người chỉ thuộc về tinh thần hoa sen.
“Xin lỗi, lẽ ra tôi nên đóng cửa sổ sớm hơn.” Tần Trì nhìn cánh hoa bất động, thấp giọng nói:
Tinh thần thể hoa sen dung nhập vào trong đầu Hứa Kiều cảm nhận được hết thảy cảm giác của Hứa Kiều, Hứa Kiều cảm thấy thân thể hàng xóm mới rất thần bí, tinh thần thể hoa sen cũng cảm thấy như vậy, chỉ là vừa mới tiếp được bàn tay của anh, thấy nhiệt độ cơ thể quá cao, không hiểu sao khiến tinh thần thể cảm nhận được một loại uy hϊếp.
Liên Hoa tinh thần thể nghĩ mãi mà không rõ, nếu vấn đề đã được giải quyết, nó yên lặng bay trở về trong cơ thể chủ nhân.
Các cánh hoa vẫn thích mọc trên đài hoa hơn, bởi vì chủ nhân hai năm nay đều không cho cả gốc hoa sen xuất hiện bên ngoài, các cánh hoa mới không thể không rụng xuống hành động.
Cánh hoa trong tầm mắt biến mất, Tần Trì nhìn về phía tay phải nắm tay lái của mình.
Trong nháy mắt anh đón cánh hoa, con rồng lửa lại cố gắng khống chế thân thể, nếu không phải Tần Trì phản ứng kịp thời, cánh hoa tiếp xúc chính là một tay vảy rồng cứng rắn màu đỏ kim.
Xe chạy vào tiểu khu Bình An, tiếng trẻ con đuổi theo bên ngoài đánh thức Hứa Kiều
Phát hiện mình ngủ một đường, Hứa Kiều xấu hổ nhìn về phía đồng đội:
Tần Trì cười: “Xem ra hôm nay cô thật sự mệt mỏi.”
Hứa Kiều: “Tôi không sao, thật ra anh và Mạnh Ly mới là người mệt mỏi nhất.”
Tần Trì:” Cô biết lái xe không?”
Hứa Kiều:... Thi xong bằng lái xe, thi xong thì không đυ.ng vào xe nữa.
“Cô dám lái không? Lần sau đổi thành cô lái?” Tần Trì:
Hứa Kiều vội vàng lắc đầu, ngộ nhỡ xe của anh bị va đập trầy xước, cô không bồi thường nổi:
Xe rẽ vào một góc đường, dừng lại trước năm tòa nhà, Hứa Kiều mới cởi dây an toàn, bóng dáng gầy gò của Lục Dương đã bước ra khỏi cửa.
Hứa Kiều có thể tưởng tượng được Lục Dương lo lắng cả ngày, ngay khi tay cô chuẩn bị đẩy cửa xe ra, Tần Trì đưa tới một hộp cơm: “Bữa ăn đồng đội.”
Hứa Kiều cười nói: “Tốt, coi như cho tôi cùng Tiểu Dương thêm đồ ăn.”
Cô ấy thật sự đói, sự thèm ăn của một dị năng cấp C không kém hơn một học sinh cấp hai đang lớn