Nếu không có gì thay đổi thì lịch làm việc của Hứa Kiều là làm việc năm ngày trong một tuần, trong đó có bốn ca ngày một ca đêm.
Ca ngày bắt đầu từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều.
Lúc 7 giờ 50 phút, Hứa Kiều thay áo khoác trắng từ phòng thay đồ đi ra, chào hỏi các đồng nghiệp đi ngang qua rồi lên tầng ba của phòng khám để kiểm tra tình trạng hồi phục của hai bệnh nhân.
Dị năng giả chỉ có thể chất tốt hơn người bình thường, sức đề kháng đối với một số vi khuẩn và vi rút cũng mạnh hơn, nhưng lúc bị bệnh thì sẽ vẫn bị như thường, khi bị thương thì càng cần được điều trị.
Bệnh nhân số 1 là một trường hợp bị ung thư da giai đoạn đầu, bởi vì không muốn phải xếp hàng tại bệnh viện lớn nên đã đến “ Phòng khám của bác sĩ Hoa”, lại cũng bởi vì chi phí khám bệnh của Hứa Kiều là rẻ nhất nên đã bán tín bán nghi mà lựa chọn cô, một bác sĩ trẻ tuổi mới hành nghề chưa đầy hai năm.
Hứa Kiều đeo khẩu trang, bình tĩnh kiểm tra vết thương cho bệnh nhân số một, nói: “Vết thương phục hồi rất tốt, có thể làm thủ tục xuất viện rồi."
Việc điều trị của các bác sĩ dị năng được chia thành ba cấp độ:
Điều trị sơ cấp: Dựa theo cách điều trị thông thường của thời đại cũ, việc điều trị không hao tổn bất kỳ tinh thần lực nào, nên chi phí thấp, thời gian điều trị kéo dài.
Điều trị trung cấp: Dùng tinh thần lực kết hợp với thiết bị y tế và thuốc hỗ trợ, chi phí trung bình, thời gian điều trị ngắn.
Điều trị cao cấp: Cần tốn rất nhiều tinh thần lực để điều trị, giúp bệnh nhân phục hồi ngay lập tức về trạng thái tốt nhất, chi phí cao, quá trình điều trị cực kỳ ngắn.
Đối với vết thương nghiêm trọng ở bên ngoài hoặc nội thương, phần lớn dị năng giả trong căn cứ đều sẽ lựa chọn phương pháp điều trị trung cấp vì giá cả phải chăng lại hiệu quả, sử dụng tinh thần lực của bác sĩ để thao tác thiết bị y tế loại bỏ nhanh chóng những tổn thương, làm lành vết thương sâu, rút ngắn đáng kể thời gian nằm viện, sau đó dùng phương pháp dưỡng bệnh thông thường để hồi phục hoàn toàn sức khỏe.
Bệnh nhân số 2 là một cậu bé ba tuổi, trong lúc nghịch ngợm vô tình bị cắt đứt một đoạn ngón tay, ông nội nhanh chóng đưa cậu bé đến phòng khám gần nhất, Hứa Kiều đã thực hiện ca phẫu thusjt nối ngón tay cho cậu bé.
Cha mẹ của cậu bé vẫn đang làm nhiệm vụ lính đánh thuê bên ngoài căn cứ, ông nội chính là người đi cùng chăm sóc cho cậu bé.
Khi Hứa Kiều cúi xuống kiểm tra ngón tay của cậu bé, ông cụ nhìn vào đôi mắt trong veo sạch sẽ của cô, dường như vẫn giữ được sự ngây thơ của thời còn trong trường, mỉm cười khen ngợi: “Bác sĩ Hứa thật sự là tuổi trẻ tài cao, ngày hôm qua tôi còn có chút không tin tưởng được cô, không nghĩ tới cô lại chữa cho cháu tôi tốt như vậy, tay nghề của cô một chút cũng không thua kém gì các bác sĩ lão làng ở các bệnh viện lớn.”
Hứa Kiều chỉ mỉm cười, sờ sờ đỉnh đầu cậu bé, nói với ông cụ: "Xương và dây thần kinh bên trong đều đã lành rồi, chỉ còn lại vết thương ngoài da thôi, ông muốn tiếp tục cho bé điều trị thêm mấy ngày nữa hay về nhà chăm sóc?"
Vẻ mặt ông cụ có chút xấu hổ cùng hối hận: “Con trai và con dâu giao cháu trai cho tôi chăm sóc, đều trách tôi bất cẩn, để cháu trai chịu tội không nói, còn tốn mất 10.000 điểm tích lũy.”
Hứa Kiều im lặng lắng nghe.
Ông cụ thấy cô không nói gì, trên mặt nhất thời hiện lên một tia xấu hổ, kiên trì nói: “Bác sĩ Hứa, ngày mai con trai và con dâu tôi có thể trở về, 10.000 điểm tích lũy này chính là dùng từ tiền dưỡng già của tôi, tôi biết lỗi của mình, tôi chấp nhận rồi, nhưng tôi không muốn hai vợ chồng chúng nó mắng tôi vô dụng, cô xem, có thể trực tiếp dùng tinh thần lực điều trị cho cháu tôi khỏi hoàn toàn không? Dù sao cũng chỉ còn lại một chút vết thương ngoài da thôi, sẽ không tiêu tốn quá nhiều tinh thần lực của cô.”
Không muốn để cho bệnh nhân số 1 bên cạnh nghe thấy, nên giọng của ông cụ hạ xuống thấp, nếp nhăn nơi khóe mắt xếp chồng lên nhau, lộ ra dáng vẻ cầu xin khiến người ta không đành lòng từ chối.
Hứa Kiều đưa lưng về phía bệnh nhân số 1, nhẹ giọng từ chối: “Xin lỗi, phòng khám của chúng tôi có quy định.”
Tinh thần lực của bác sĩ cấp C có hạn, mỗi ngày Hứa Kiều chỉ có thể thực hiện bảy ca phẫu thuật nối xương như thế này, nếu làm nhiều hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến trạng thái làm việc của cô.
Nếu bây giờ cô lén lút giúp đỡ cậu bé, lỡ như trong ngày cô tiếp nhận một bệnh nhân nặng, thiếu đi chút tinh thần lực này thì phải sao?
Mặc dù cô có thể đã đạt được tinh thần lực cấp B, nhưng Hứa Kiều vẫn phải ngụy trang thật tốt.
Hơn nữa, ông cụ chỉ cần trả thêm mười điểm tích lũy nữa là có thể khôi phục ngón tay của cháu trai mình lành hẳn, chính bản thân ông cụ luyến tiếc bỏ ra mười điểm cho cháu mình, dựa vào cái gì lại yêu cầu cô tiêu tốn tinh thần lực trị giá mười điểm cho cậu bé?
"Ông suy nghĩ thêm nhé, nếu có nhu cầu gì có thể nói chuyện với y tá trực ban."
Nói xong, Hứa Kiều rời khỏi phòng bệnh, đi đến phòng khám 206 trên tầng hai.
Nửa giờ sau, y tá trực ban đến, nhờ cô viết giấy xuất viện cho cậu bé.
Mười điểm có thể mua được năm ống dịch dinh dưỡng cơ bản, đủ cho đứa trẻ ba tuổi ăn trong ba ngày, việc ông cụ không muốn bỏ ra mười điểm tích lũy là chuyện bình thường. .
Buổi trưa có một tiếng rưỡi để nghỉ ngơi, Hứa Kiều cùng các đồng nghiệp đến căng tin ăn.
Bữa ăn của nhân viên phòng khám là một món mặn một món chay, thế là khá tốt rồi, có một số nơi chỉ cung cấp dịch dinh dưỡng cho nhân viên của mình thôi.
Hứa Kiều đặt khay thức ăn lên bàn, sau đó mở máy tính bảng mang theo, vừa ăn cơm vừa xem các bài đăng trên mục cho thuê nhà, tập trung tìm hiểu về giá tiền thuê nhà ở các tiểu khu lân cận.
“Sao lại đọc cái này?” Triệu Lộ ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn lướt qua máy tính bảng, nghi hoặc hỏi.
Triệu Lộ năm nay hai mươi bảy tuổi, so với những bác sĩ thành thục ổn trọng khác trong phòng khám, Triệu Lộ càng thích thân cận với Hứa Kiều hơn.
Hứa Kiều: “Tiểu Dương muốn cho thuê nhà, tôi giúp cậu ấy khảo sát qua giá cả thị trường.”
Triệu Lộ: “Chỗ đó khẳng định rất đắt, tiền thuê nhà một tháng cũng phải 3.000 điểm tích lũy phải không?”
Đường vành đai số 2 của căn cứ có sức chứa hơn 5 triệu người, càng gần khu vực trung tâm nội khu thì giá nhà càng cao.
Tiểu khu Bình An, nơi gia đình họ Hứa sinh sống, nằm ở phía Tây của đường vành đai số 2, cách cổng Tây của khu trung tâm chỉ một km, xung quanh có đầy đủ các siêu thị, bệnh viện và trường học.
Những khu dân cư khác đều là tòa nhà cao tầng, một tầng lầu chen chúc hơn chục hộ gia đình, trong khi đó tiểu khu Bình An đều là những tòa nhà trọ sáu tầng, mỗi tầng có hai hộ gia đình, rộng rãi, thoải mái.
Lúc này, Hứa Kiều cũng tổng kết ra được giá thị trường, căn nhà ba phòng ngủ và hai phòng khách của nhà họ Lục được cho thuê không có sân vườn, giá thuê dao động từ 7.000 đến 10.000 điểm tích lũy.