Chương 30: Không Muốn Một Công Việc Quá Mệt Nhọc

Sau khi vết thương đã khỏi, Tần Trì một mình tránh đi một đoạn, đứng núp sau một gốc cây, cởϊ qυầи áo chiến đấu bị rách nát của mình ra, thay sang một bộ dự phòng khác.

Không thể nhìn thấy tinh thần thể hoa sen vừa xinh đẹp và thơm ngát, con rồng lửa trong lòng không mấy vui vẻ lắm, có điều cái chạm nhẹ nhàng của mà Tần Trì hưởng thụ được thì con rồng cũng cảm nhận được rất thoải mái, nên coi như thành thật, không còn quấy rối nữa.

Tần Trì xuất thân từ gia đình quân nhân ở căn cứ Đông Bắc, anh đã học được tất cả những điều mà một dị năng giả nên học từ trước mười sáu tuổi. Sau khi thức tỉnh tinh thần thể con rồng lửa ở tuổi mười sáu và có được sức mạnh hệ hỏa cấp S, hệ phong cấp S và dị năng không gian cấp S, Tần Trì được cha trực tiếp đưa đến quân đội, hoặc là dẫn đội thanh lý khu nguy hiểm chưa bao giờ được thăm dò, hoặc là đóng ở căn cứ ven biển để chống đỡ dị thú biển cao cấp có ý đồ đổ bộ, đó là một thành tích quân đội xuất sắc.

Từ một thiếu niên có dị năng cường đại nhưng thiếu kinh nghiệm đến một thượng tướng có dị năng mạnh mẽ chiến đấu phong phú, trong đó Tần Trì đã phải trải qua vô số thương tích lớn nhỏ.

Cha của Tần Trì đã sắp xếp cho anh một bác sĩ trị liệu rất tận tâm, một thiếu tướng tính tình nóng nảy với dị năng hệ mộc và hệ thổ đều cấp A.

Tinh thần thể của thiếu tướng là linh chi, mỗi khi Tần Trì bị thương, thiếu tướng có thói quen trực tiếp phóng thích tinh thần thể, linh chi mập mạp "bốp" dán lên, nhiều lần đều giống như cho Tần Trì một cái tát, khiến cho Tần Trì và con rồng lửa đều rất kháng cự chuyện bị thiếu tướng trị liệu.

Cho đến hôm nay, con rồng lửa mới biết rằng việc trị liệu cũng có thể thoải mái như vậy, giống như một chiếc lông mềm mại được vuốt ve lên lớp vảy cứng của nó.

Con rồng lửa một lần nữa truyền đạt cảm xúc yêu thích với Tần Trì, lúc này, nó thích bác sĩ trị liệu dịu dàng này.

Tần Trì cũng không quá để ý, sở thích của con rồng lửa rất đơn giản mà thuần túy, giống như nó thích những bông hoa xinh đẹp nhưng lại tùy ý phá hủy chúng một cách bừa bãi sau khi phát hiện những bông hoa đó chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà thôi, nó thích uống rượu mạnh nhất, thích những trang trí bằng viên pha lê vàng sáng bóng, thích phun lửa tàn sát bừa bãi những con dị thú khác.

Chỉ cần chạm nhẹ nhàng mà thôi, Tần Trì tin rằng, nếu đi hưởng thụ dịch vụ mát xa vai cổ một lần, con rồng lửa cũng sẽ thích người cung cấp dịch vụ đó, bất kể là nam hay nữ, già trẻ.

Tất nhiên, Tần Trì có sức khỏe tốt, cũng không cần những dịch vụ như vậy, anh cũng không quen với việc người lạ chạm vào mình.

Cài xong nút áo cuối cùng, Tần Trì theo đường cũ trở về,

Hứa Kiều đang dựa vào thân cây giả bộ mệt mỏi, khuôn mặt bị mũ bảo hiểm che chắn, chỉ lộ ra một đôi mắt đen, nghe được tiếng bước chân nhìn qua.

Tần Trì ngồi bên cạnh cô, điều khiển gió mang hai con thằn lằn da rồng tới gần, chậm rãi bắt đầu đào tinh hạch, lột da lấy xương.

Đây đều là những bộ phận có thể dùng để đổi điểm tích lũy, nếu như không phải dị thú thịt quá mức tanh hôi khó có thể nuốt xuống, con người ngay cả thịt dị thú cũng sẽ không bỏ qua.

Hứa Kiều nhìn quá trình giải phẫu gần như nghệ thuật của anh, đột nhiên nở nụ cười: “Nếu anh không phải là giáo viên, làm bác sĩ cũng rất thích hợp.

Tần Trì: “Tôi không có dị năng trị liệu, chỉ làm bác sĩ ngoại khoa bình thường, khả năng sẽ tương đối vất vả.

Hứa Kiều: “Quả thật, hiện tại các bệnh viện lớn đều đang vận hành quá tải, vẫn còn thiếu rất nhiều bác sĩ trị liệu.

Trong số dị năng giả thức tỉnh tinh thần thể thực vật, hệ trồng trọt chiếm đại đa số, bác sĩ trị liệu chỉ chiếm một phần mười, hệ chiến đấu lại càng ít.

Mặc dù hai người là hàng xóm, cơ hội nói chuyện phiếm như vậy cũng không nhiều, nhắc tới nghề nghiệp, Tần Trì thuận miệng hỏi: “Bác sĩ trị liệu ở bệnh viện hẳn là rất tốt, sao cô không đi?

Giọng Hứa Kiều tự nhiên nói: “Cũng như anh, tôi không muốn làm công việc quá mệt nhọc."

Tôn Phụ Sơn đem hai mươi lăm viên tinh hạch hôm nay thu hoạch được để chồng chất cùng một chỗ, cười đến vẻ mặt hạnh phúc.

Tần Trì lấy thi thể thằn lằn mẹ cấp A ra, bảo Tôn Phụ Sơn thu lại: “Tinh hạch cấp A thuộc về cậu, để bổ sung năng lượng cho việc tiêu hao năng lượng súng. Thằn lằn mẹ cậu nhờ người mang nó đến khu trung tâm hiệp hội lính đánh thuê để đổi lấy điểm tích lũy thuộc về tiểu đội được không?

Ai cũng nhìn ra được xuất thân của Tôn Phụ Sơn không bình thường, Tôn Phụ Sơn không muốn che giấu nhưng cũng không nhiều lời: “Được.”

Hai mươi lăm viên tinh hạch, mỗi người được chia 5 viên cho nhiệm vụ, còn lại 5 viên tạm thời do đội trưởng bảo quản, trường hợp nửa năm sau không tiêu diệt đủ số lượng dị thú cho nhiệm vụ, còn có thể cầm năm viên này bù cho đủ số lượng.

Nghỉ ngơi đủ rồi, bốn người ngồi lên xe việt dã, còn dư rất nhiều thời gian để trở lại điểm chờ máy bay.

Đúng 5 giờ chiều, máy bay đáp xuống phía sau Hiệp hội lính đánh thuê ở phía Tây.