Chương 29: Cơ Thể Mang Chút Ngứa Ngáy Do Vết Thương Đang Lành!

Tần Trì cũng không rời đi quá xa.

Không giống với những nguy hiểm mà ba người đồng đội trẻ tưởng tượng, Tần Trì ẩn mình trên một cây cổ thụ trong khu rừng rậm giữa sườn núi, vừa vặn có thể nhìn thấy vị trí của Hứa Kiều và những người còn lại.

Về phần con Thằn lằn mẹ cấp A kia, dù nó giãy dụa mạnh như thế nào, cũng luôn bị bao vây bởi một quả cầu gió, lúc thì đυ.ng ngã một mảnh cây cối, lúc thì đầu hướng xuống mặt đất nện ra một cái hố sâu, trong đôi mắt con thú màu nâu đỏ tràn đầy nước mắt đầy vẻ khó tin , kinh hoàng và tuyệt vọng.

Con rồng lửa không thể xuất hiện gầm lên đầy giận dữ ở trong đầu Tần Trì, ngay cả một con bọ cạp lửa nho nhỏ hay một con rùa đen ngu ngốc cũng có thể phát huy sức mạnh của nó, vậy tại sao không thả nó ra?

Tần Trì tựa vào thân cây, giống như lẩm bẩm: “Giáo sư Ngô nói, muốn ngươi tu thân dưỡng tính.”

Nhắc tới chuyện này, con rồng lửa càng nóng nảy, những chiếc vảy màu đỏ vàng của nó lặng lẽ hiện lên trên cánh tay của Tần Trì, nhưng bị Tần Trì không tiếng động ép trở về.

Nhưng Tần Trì biết, một mực áp chế chỉ làm tăng thêm sự thù địch của tinh thần thể, sau khi chú ý tới mười một cánh hoa sen bay trở về cơ thể Hứa Kiều, Tần Trì cười cười, nói: “Thích hoa sen?”

Bạo động trong đầu quả nhiên ngừng lại.

Tần Trì: “Cho ngươi một cơ hội, có thể nhìn thấy hoa hay không còn phải xem vận khí của ngươi.”

Khi Mạnh Ly mặc chiến giáp cấp A tìm được nửa đường, Tần Trì nhảy xuống mặt đất, thu hồi trói buộc đối với thằn lằn mẹ.

Con thằn lằn mẹ xoay người bỏ chạy.

Tần Trì đành phải khống chế gió khiến con thằn lằn mẹ quay trở về.

Trốn không thể trốn, con thằn lằn mẹ phẫn nộ nhào về phía Tần Trì, thấy tên lính đánh thuê trêu chọc mình đã lâu này lại xoay người chạy, bốn móng vuốt sắc bén của con Thằn lằn mẹ trên mặt đất bay ngược trở lại, gần như bò ra khỏi tàn ảnh, lại lao về phía trước với khoảng cách gần.

Lúc Mạnh Ly bay tới, nhìn thấy một màn như thế này: Trong nháy mắt con Thằn lằn mẹ dài năm mét sắp đè bẹp Tần Trì, thì sau lưng Tần Trì đột nhiên xuất hiện một tầng gió ngưng kết thành thực chất. Tầng gió hơi chặn đà xông lên của thằn lằn mẹ, giây tiếp theo, móng vuốt sắc nhọn của thằn lằn mẹ cào thủng trang phục tác chiến sau lưng Tần Trì.

Nhưng ngay khi con Thằn lằn mẹ há to miệng cắn sau gáy Tần Trì, Tần Trì đột nhiên xoay người, chĩa khẩu súng năng lượng trong tay nhắm ngay miệng của con thằn lằn mẹ rồi bắn một phát.

Tac động cực lớn của viên đạn năng lương đã làm lật ngược cơ thể con thằn lằn mẹ, lợi dụng cơ hội, Mạnh Ly bắn liên tiếp ba phát vào phần bụng lật ngược của con thằn lằn mẹ.

Phát thứ hai, lớp vảy của nó bị xuyên thủng, còn phát thứ ba, những mảnh thịt bắn ra từ lỗ súng cùng với máu đỏ tươi.

Mạnh Ly không bắn phát thứ tư mà giữ khoảng cách để chắc chắn con thằn lằn mẹ đã chết, cô ấy lập tức đáp xuống bên cạnh Tần Trì.

Tần Trì chống một tay xuống đất, từ từ ngồi dậy, nhìn về phía sau, thấy những móng vuốt sắc nhọn gần như xẻ đôi bộ quân phục, không chỉ lộ ra những vết xước hung hãn bên trong mà còn cả những bộ phận còn nguyên vẹn ở hai bên, thậm chí cả phần thân thắt lưng và bụng.Anh lập tức lấy ra một chiếc áo khoác màu đen và mặc vào bên ngoài.

Mạnh Ly chỉ muốn kiểm tra vết thương của đồng đội nhưng lại không có thời gian để xem gì:...

Đồng đội Tần sợ làm cô ấy sợ hay anh quá quan tâm đến quyền riêng tư cơ thể?

Bất kể là thế nào, Mạnh Ly đều lựa chọn tôn trọng, nhanh chóng giải thích tình hình hiện tại: “Chúng ta đã phát ra pháo hiệu, đội tuần tra hẳn là sẽ đến sớm thôi.”

Tần Trì đã đứng dậy, chậm rãi nhưng bình tĩnh đi về phía con thằn lằn đã chết: “Dựa vào trình độ của đội chúng ta, chỉ gϊếŧ một con thú cấp A sẽ dễ dàng gây ra rắc rối không cần thiết. Đợi đội tuần tra hỏi chuyện sau, chỉ cần nói. Con thằn lằn mẹ chỉ ở cấp độ B và bị súng năng lượng hù dọa.

Mạnh Ly gật đầu, thấy Tần Trì còn có thể khống chế gió, liền đi theo anh về.

Trong khi cả hai đang nói chuyện với Hứa Kiều và Tôn Phụ Sơn, họ đã trả lại hai khẩu súng năng lượng cấp A và bộ giáp cấp A cho Tôn Phụ Sơn. Họ vừa cất chúng đi, nhưng trước khi Hứa Kiều có thể kiểm tra vết thương của Tần Trì xuyên qua bộ áo khoác của anh thì đội tuần tra bọc thép bay đến.

Sau khi hiểu rõ tình hình trong chốc lát, đội tuần tra rời đi đuổi theo "Thằn lằn mẹ cấp B", cả đội lại trở nên im lặng.

Hứa Kiều muốn giúp Tần Trì điều trị.

Mạnh Ly nhìn đồng đội Tần đã kéo khóa áo khoác lên cổ, sáng suốt nhờ Tôn Phụ Sơn xử lý thi thể của chín con thằn lằn da cấp C.

Sau khi hai người đi xa, Tần Trì ngồi quay lưng về phía Hứa Kiều, cởi cúc áo khoác của anh cho cô xem.

Con thằn lằn mẹ để lại một vết xước dài gần 30 cm trên lưng anh. Phần xương sâu nhất có thể nhìn thấy được. Và vì không được điều trị kịp thời nên máu làm mờ toàn bộ lưng anh, nhưng máu lại chảy đến thắt lưng, khi máu chảy tới chỗ này thì bị một cơn gió nhẹ cuốn đi và rơi xuống đất.

Hứa Kiều nhìn thôi đã thấy đau nên quỳ xuống dùng dị năng nước giúp anh rửa sạch vết thương và vết máu trên toàn bộ lưng.

Tần Trì cảm nhận được sự mát lạnh của nước, nhắc nhở: "Cô đã tốn rất nhiều thời gian để chữa lành vết thương cho bọn họ. Chỉ cần có thể cầm máu cho tôi là được, đừng cố quá."

Hứa Kiều đặt đầu ngón tay lên mép vết thương của anh, nhẹ giọng nói: “Vết thương thịt chắc có thể lành lại.”

Nói xong, sức mạnh dị năng hệ thủy làm mát lạnh rót vào vết thương của Tần Trì, vết thương máu thịt hung dữ từ từ lành lại khi sức mạnh di chuyển ra xa.

Mỗi khi vết thương lành lại, đầu ngón tay của Hứa Kiều lại di chuyển dọc theo lưng Tần Trì, cho đến khi vết thương được chữa lành đến tận cùng, chính là vòng eo thon gọn bên phải của Tần Trì.

Hứa Kiều là một bác sĩ trị liệu chuyên nghiệp, cô chỉ nhìn thấy vết thương của đồng đội và không tập trung vào bất cứ điều gì khác.

Tần Trì cảm thấy có chút ngứa ngáy, ngứa ngáy trên cơ thể do vết thương đang lành. !