Chương 27: Thì Ra Rùa Còn Có Thể Dùng Như Vậy!

Mạnh Ly điều khiển lửa, tinh thần thể của con bọ cạp lửa khổng lồ nhảy vào vòng tròn lửa, lấy một địch ba.

Tôn Phụ Sơn cũng học theo, mặt đất dưới chân phảng phất biến thành một con rồng đất, ầm ầm đem ba thằn lằn da rồng đuổi lại một chỗ trong nháy mắt dựng thẳng bốn phía tường đất cao ngất, thằn lằn da rồng lập tức hiểu ý đồ từ phía trên nhảy ra, một mặt dày nặng "Trần nhà" phủ kín gai đất sắc bén bỗng đổ xuống, đem tường đất biến thành phòng giam không thể phá hủy.

Ba con còn lại liền bị Tần Trì dùng bão cát nhốt lại, sau khi nhốt, lưỡi đao gió vô hình cố gắng cắt thân thể thằn lằn da rồng bên trong, đáng tiếc thằn lằn da rồng một thân vảy dày như kim loại, lại thông minh biết bảo vệ chỗ yếu hại của bụng, dẫn đến Tần Trì giống như Tôn Phụ Sơn, đều bởi vì không có cách nào phá phòng chỉ có thể trói buộc.

Mà trói buộc như vậy cũng cần dị năng, tinh thần lực duy trì liên tục.

Hứa Kiều nhìn về phía vòng lửa của Mạnh Ly.

Bọ cạp lửa chịu sự chỉ huy của Mạnh Ly, sau khi tiến vào trước tiên phun ra một mảnh sương độc, không nghĩ tới thằn lằn da rồng cư nhiên không sợ độc, ba con phối hợp phân biệt đánh về phía bọ cạp lửa, một con trong số chúng đã cắn bọ cạp lửa.

Đuôi của bọ cạp lửa ngăn cản nó, rồi dùng gai ở đuôi tấn công, hai con phân biệt đi cắn phần càng kết nối với thân thể trái phải của bò cạp lửa.

Mạnh Ly không có khả năng trơ mắt nhìn tinh thần thể của mình bị cắn, không ngừng dùng hỏa cầu công kích ba con thằn lằn da rồng, nhưng chung quy chịu thiệt thòi hai địch ba, mắt thấy trong thời gian ngắn căn bản không thể thủ thắng.

Công kích và phòng ngự bên Tôn Phụ Sơn bị l*иg đất chặn lại, Hứa Kiều lo lắng nhìn về phía Tần Trì.

Ngay khi Tần Trì thành công làm mù mắt trái của một con thằn lằn da rồng, thuận thế đâm lưỡi đao gió vào bên trong thân thể thằn lằn da rồng, hai con thằn lằn da rồng khác nhiều lần cố gắng đột phá vòng vây bão cát tốc độ cao mật cỡ nhỏ mà nhiều lần đều thất bại, đột nhiên chui vào tầng đất phía dưới.

Lưỡi đao gió không thể xâm nhập vào lòng đất, Tần Trì ra hiệu cho Hứa Kiều đứng sau lưng anh, đồng thời lưỡi đao gió lao vào vòng lửa của Mạnh Ly, thừa dịp mà hung hăng đâm vào mắt một con thằn lằn da rồng chưa hề chuẩn bị.

Tinh thần thể của con bọ cạp lửa chớp lấy cơ hội, xoay người và kẹp lấy đầu hình tam giác dài hẹp của con thằn lằn da rồng thứ hai bằng chiếc càng ta bên trái của nó.

Ngay khi Mạnh Ly định giúp đỡ, Hứa Kiều đã nói: "Cẩn thận dưới chân", mặt đất cô ấy đang đứng đột nhiên rung chuyển, một con thằn lằn da rồng lao ra khỏi mặt đất, há to miệng lao về phía hai chân cô ấy!

Cơn gió bất ngờ cuốn Mạnh Ly sang một bên, đồng thời, Mạnh Ly cũng ném một quả cầu lửa cỡ nắm tay vào miệng con thằn lằn bên dưới, để lộ hai hàm răng sắc nhọn.

Một tiếng "Ầm" trầm đυ.c vang lên, con thằn lằn da rồng không có khả năng phòng ngự trong nội tạng liền ngã xuống đất, lảo đảo mấy cái rồi không cử động nữa.

Một con thằn lằn da rồng dưới lòng đất khác tấn công Tôn Phụ Sơn, nhưng Tần Trì chỉ tập trung tấn công con thằn lằn da rồng trong vòng lửa và điều khiển gió quét sạch Mạnh Ly. Khi anh điều khiển gió cuốn Tôn Phụ Sơn một lần nữa, thì đã chậm một hai giây.

Nhìn thấy cái miệng to của thằn lằn da rồng chuẩn bị cắn vào chân đang nhảy lên Tôn Phụ Sơn, tinh thể thần của một con rùa to như cối xay từ không trung hiện ra dưới chân chủ nhân rồi nện xuống một tiếng “phanh”.

Cái miệng há rộng của con thằn lằn da rồng bị đập làm đôi đè bẹp trên mặt đất, bị gϊếŧ chết ngay lập tức.

Cơ thể tinh thần thể của con rùa cũng có thể cảm thấy khó chịu, vì vậy nó từ từ bò sang một bên, đôi mắt đen tròn của nó nhìn về phía Hứa Kiều, người đang căng thẳng theo dõi trận chiến, nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang chăm chú nhìn mình, con rùa màu xanh đậm, cố gắng hết sức vươn cổ dài hơn và ngẩng cao đầu hơn, niềm tự hào sâu sắc không thể che giấu được chút nào.

Hứa Kiều:... Thì ra rùa còn có thể dùng như vậy!

Nhưng khi Tôn Phụ Sơn muốn giải phóng tinh thần thể rùa để gϊếŧ chết một con thằn lằn da rồng nữa, tinh thần lực của cậu ấy đã bị tiêu hao quá lớn, khiến l*иg đất cách đó không xa không thể duy trì được, ba con thằn lằn da rồng bên trong lập tức lao ra ngoài.

Tần Trì liên tiếp gϊếŧ hai con, Mạnh Ly cùng tinh thần thể của cô ấy lần lượt gϊếŧ một con, tinh thần thể con rùa đập chết một con, còn lại bốn con.

Tôn Phụ Sơn thu hồi tinh thần thể, còn muốn lặp lại thủ đoạn cũ, nhưng vừa rồi cậu ấy lợi dụng sự bất ngờ, lúc này con rùa lớn vừa xuất hiện, con thằn lằn da rồng bị nhắm tới lập tức lao sang một bên, căn bản không đập trúng, hơn nửa chỉ đập vào thân thể của nó chưa chắc có thể đập chết được.

Sau đó đổi thành Mạnh Ly khống chế hai con, Tần Trì khống chế hai con, lần này có Tôn Phụ Sơn cường hóa vòng lửa, tầng đất ở giữa vòng gió cát, khiến bốn con thằn lằn da rồng khó trốn thoát.

Con thằn lằn da rồng trong vòng cát biết sự lợi hại của đao gió nên nhắm hai mắt lại chủ động phòng ngự. Hai con trong vòng lửa phải đối phó với bọ cạp lửa không dám nhắm mắt, nên Tần Trì khống chế lưỡi đao gió phối hợp với bọ cạp lửa, còn Mạnh Ly phóng quả cầu lửa đốt cháy da thằn lằn da rồng trong vòng tròn lửa, lớp vảy kiên cố hơn nữa thì thế nào, còn có thể chịu được nhiệt độ cao sao?

Khi Tần Trì và tinh thần thể bọ cạp lửa gϊếŧ chết một con thằn lằn da rồng khác trong vòng tròn lửa, trong vòng tròn lửa đất còn lại duy nhất một con nữa.

Khi cả hai con cũng bị ngọn lửa thiêu đốt và rít lên rêи ɾỉ, một chấn động khác phát ra từ sâu trong lòng đất nơi bốn người họ đang ở, nhưng tốc độ nhanh đến mức Hứa Kiều và những người khác mới nhận ra rằng mặt đất dưới chân họ đã nứt.

Trước khi có thể nhìn rõ toàn bộ hình ảnh của dị thú, cái đuôi sắc bén dài hai mét của nó quét ngang không trung, ngoại trừ Hứa Kiều được Tần Trì ôm và bay đi mười mét trong gió, Tôn Phụ Sơn và Mạnh Ly đều bị đuôi dị thú quét trúng eo và bắp chân, Tần Trì phải khống chế gió cuốn họ lên, nếu không hai người có thể sẽ chết ngay lập tức nếu bị đuôi dị thú quét trúng. ,

Thừa dịp con thằn lằn mẹ đi kiểm tra hai con thằn lằn da rồng cấp C còn sống, Tần Trì điều khiển gió và cuốn Tôn Phụ Sơn đang đau đớn đến mức biến dạng khuôn mặt và Mạnh Ly đang cố gắng hết sức chịu đựng đến bên người.

Ngay khi cả hai tiếp đất, Hứa Kiều lập tức ngồi xổm xuống để kiểm tra vết thương cho hai người họ.

Tôn Phụ Sơn bị gãy xương thắt lưng, còn bắp chân của Mạnh Lệ bị gãy và vỡ thành nhiều mảnh.

Tôn Phụ Sơn đau đến không nói nên lời, run rẩy chỉ vào Mạnh Ly, ý là muốn Từ Kiều chữa lành cho Mạnh Ly trước.

Mạnh Ly nhìn chằm chằm vào con thằn lằn mẹ dài năm mét đằng kia, trầm giọng nói: "Cấp A."

Hứa Kiều là một bác sĩ trị liệu, ưu tiên hàng đầu của cô là chữa trị cho đồng đội của mình. Cô phụ trách đôi chân của Mạnh Ly và để tinh thần thể hoa sen phóng ra mười một cánh hoa xuyên qua bộ giáp bị hư hỏng của Tôn Phụ Sơn và bám vào thắt lưng của Tôn Phụ Sơn, như vậy tốc độ điều trị sẽ nhanh hơn.

Bị tinh thần thể của hoa sen làm ảnh hưởng, Tần Trì ánh mắt nhìn theo mười một cánh hoa sen, dừng lại trên eo Tôn Phụ Sơn một giây trước khi chuyển về phía đối diện với thằn lằn mẹ cấp A đối diện: “Thằn lằn da rồng bắt đầu ngủ đông từ cuối thu. Bây giờ là mùa thức tỉnh hoặc là tổ này đã trốn dưới lòng đất để tránh bị đội tuần tra phát hiện, hoặc là nó đến đây vì ngửi thấy mùi lính đánh thuê."

Tôn Phụ Sơn đột nhiên cầm trong tay một khẩu súng năng lượng, run rẩy đưa cho Tần Trì: "Cầm lấy"

Tiểu đội trưởng cố thủ đến mức ngay cả Mạnh Ly cũng không khỏi nhìn Hứa Kiều, thắc mắc làm sao bạn học của cô ấy lại quen biết tên nhà giàu này.

Hứa Kiều không có thời gian để phân tâm, vết thương gãy xương của Tôn Phụ Sơn cần dùng cả tinh thần lực cùng với sức mạnh dị năng, vết thương gãy xương của Mạnh Ly thậm chí còn nghiêm trọng hơn, phải khống chế tinh thần lực ghép từng mảnh xương gãy lại hoàn chỉnh như ghép hình, sau đó điều động dị năng hệ mộc để trị liệu.

Để các đồng đội bình phục hoàn toàn, lần này cần phải tiêu hao 80% năng lượng dị năng cấp C của bác sĩ trị liệu.

Hai con thằn lằn da rồng cấp C cần thời gian để hồi phục, đã chui vào trong bãi cỏ rồi biến mất.

Con thằn lằn mẹ cấp A đưa mắt nhìn đứa con biến mất đến nơi an toàn, một giây sau liền lao vào đội bốn người.

Kỹ năng bắn súng của Tần Tri rất tốt, ba phát súng liên tiếp bắn trúng con thằn lằn mẹ nhanh như gió.

Đáng tiếc, súng năng lượng cấp A chỉ có nghĩa là nó có thể đột phá phòng ngự của dị thú cấp A, nhưng không có nghĩa là một phát bắn có thể gϊếŧ chết nó.

Con thằn lằn mẹ nhìn vết thương nhỏ trên vảy trên lưng do ba viên đạn năng lượng bắn vào cùng một vị trí gây ra, đôi mắt dị thú màu nâu đỏ híp lại, chạy đuổi theo Tần Trì, khinh thường ba tên lính đánh thuê cấp thấp còn lại.

Nó tấn công vào tên có súng, khi nó quay lại chắc hẳn con của nó cũng ăn xong ba tên lính cấp thấp này rồi!