Chương 26: Thằn Lằn Da Rồng

Bốn người Hứa Kiều tiến vào sâu trong núi khoảng tám giờ rưỡi, vừa đi vừa bận rộn gϊếŧ chóc đến giữa trưa, đã thu hoạch được mười sáu viên tinh hạch cấp C, còn kém bốn viên là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Tần Trì, Mạnh Ly là hai người tấn công chính, Tôn Phụ Sơn vừa bảo vệ Hứa Kiều vừa phóng thích dị năng thổ hỗ trợ hai người, tiểu đội mới thành lập trải qua thời gian rèn luyện ngắn ngủi hiệu suất cực cao, hoàn toàn không thua kém một số đội cũ hợp tác mười mấy năm.

“Nghỉ ngơi, mười hay mười năm phút?”

Máy bay sẽ cất cánh đúng bốn giờ chiều, còn lại một tiếng rưỡi thời gian trở về, tiểu đội còn lại hai tiếng rưỡi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng ai cũng không thể cam đoan mọi người còn có thể có vận khí tốt như buổi sáng, bởi vậy phải kiểm soát được thời gian nghỉ ngơi dài.

Đồng đội đều đồng ý.

Bốn người tìm một cái cây che bóng mát, khu nguy hiểm thực vật biến dị xuất hiện cao, nhưng cũng không phải mỗi một cây thực vật đều phát sinh biến dị.

Tôn Phụ Sơn ngồi khoanh chân, vừa muốn mời các đồng đội ăn cơm hộp mới mà cậu ấy bảo quản ở không gian tinh hạch, chỉ thấy Mạnh Ly, Hứa Kiều lần lượt lấy ra một ống dịch dinh dưỡng trung cấp, một người ngửa đầu uống xong động tác hào phóng, một người uống đến tế nhị nhưng cũng ba ngụm giải quyết, sau đó lập tức đội mũ bảo hiểm mới tháo xuống một lúc cực kỳ thận trọng.

Tôn Phụ Sơn: “……”

Cậu ấy nhìn về phía Tần Trì.

Tần Trì vốn cũng muốn ăn hộp cơm mỹ vị mình tỉ mỉ nấu nướng, chỉ là hai cô gái hai mươi tuổi có năng lực lại cẩn thận như thế, không đến một phút đã giải quyết xong cơm trưa, anh lại ăn hộp cơm, vạn nhất mùi thơm hấp dẫn dị thú, chẳng phải là gây thêm phiền toái cho đồng đội sao?

Ý niệm đảo qua bốn hộp cơm trong không gian, Tần Trì không tình nguyện đổi thành một lọ dịch dinh dưỡng cao cấp.

Không phải anh muốn phách lối, mà là dung dịch dinh dưỡng trung cấp không đáp ứng được lượng dinh dưỡng tiêu hao của anh, trong không gian cũng không có hàng tồn.

Tôn Phụ Sơn thấy, đành phải từ bỏ hộp cơm.

Mạnh Ly nhắm mắt nghỉ ngơi, Hứa Kiều chú ý tới hai đồng đội có tiền tựa hồ cũng không muốn mở nắp dịch dinh dưỡng, kịp phản ứng, cười nói: “Các anh có mang theo hộp cơm phải không? Lo lắng mùi vị tỏa ra, vậy cứ ăn trên xe đi.”

Tôn Phụ Sơn đỏ mặt nói: “Không, không sao.”

Tần Trì: “Ta chuẩn bị bốn phần, buổi trưa ăn dinh dưỡng dịch, hộp cơm giữ lại làm cơm tối?”

Hứa Kiều: “Tốt, vừa lúc bận rộn một ngày, về nhà tôi cũng lười nấu ăn.”

Chờ bọn họ uống xong dịch dinh dưỡng, Hứa Kiều hỏi: “Mọi người tiêu hao như thế nào?”

Dinh dưỡng dịch bổ sung chính là thể lực, đã tiêu hao dị năng, tinh thần lực không nhanh như vậy có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh cao như vậy.

Mạnh Ly: “Một chọi một, tôi có thể đối phó với năm con dị thú cấp C, nhiều hơn nữa sẽ vất vả hơn.”

Cố hết sức có nghĩa là bị thương.

Cô ấy thuộc về cường giả cấp C, độc hỏa song hệ. Tần Trì tự giới thiệu là Phong, Không Gian Song C, chỉ có hệ phong mới có thể dùng để chiến đấu, thắng ở chỗ có kinh nghiệm phong phú hơn Mạnh Ly, liền nói: “ Tôi cũng đủ gϊếŧ tầm năm con.”

Tôn Phụ Sơn: “Đủ, đủ rồi!”

Mức độ tiêu hao của cậu không lớn như vậy, dị năng hệ thổ tuy rằng am hiểu phòng ngự hơn, công kích cũng không tính là kém.

Các đồng đội lợi hại như vậy, Hứa Kiều hoảng hốt lại trở về thời điểm đi theo chú Lục làm nhiệm vụ, căn bản không có bao nhiêu đường để cho bác sĩ trị liệu như cô phát huy, đương nhiên, chú Lục cũng không phải hoàn toàn coi cô là vật trang sức, mà là nhân cơ hội chia sẻ các loại kinh nghiệm cho cô, tận lực bồi dưỡng năng lực tự vệ đi lại bên ngoài căn cứ của cô.

Bất quá, Hứa Kiều thà có thể góp chút sức nhỏ, cũng không hy vọng đồng đội bị thương nặng.

Trong thời đại mới, an toàn luôn là ưu tiên hàng đầu, cùng lắm thì ngày nào đó.

Các đồng đội ghét bỏ cô, bỏ cô một mình đi làm nhiệm vụ.

Nghỉ ngơi chấm dứt, bốn người một lần nữa xuất phát, bởi vì chỉ còn bốn mục tiêu săn gϊếŧ, bọn họ không có tiếp tục hướng trong núi sâu đi, mà là đổi một con đường chuyển hướng ra ngoài núi.

Cuối tháng ba, ánh mặt trời sau giờ ngọ sáng ngời đến chói mắt, trong núi rừng không có gió yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng chim hót cũng biến mất.

Mạnh Ly đang dẫn đầu đột nhiên dừng bước, nhìn về phía bụi cỏ dại cao đến đầu gối, thấp giọng nói: “Có cái gì đó.”

Tôn Phụ Sơn xoay người bảo vệ Hứa Kiều ở phía sau, nhìn chằm chằm bụi cỏ đối diện nói: “Bên này, cũng có.”

Tần Trì trực tiếp đưa ra kết luận: “Tổng cộng chín con, chúng ta bị bao vây.”

Trái tim Hứa Kiều dâng cao, chín con xem như bầy thú nhỏ, nếu đều là cấp C......

Theo một tiếng gầm ngắn ngủi như hiệu lệnh, chín cái đầu thú hình tam giác dẹp dài đồng thời từ trong bụi cỏ phía trước, phía sau, bên trái và phải nhô ra, vảy vàng nâu hiện ra ánh kim loại sáng bóng trải rộng toàn thân, hoa văn hình sợi màu nâu đỏ từ hai bên cổ đầu thú lan tràn đến cuối đuôi, thân thể to bằng thùng nước dài chừng hai mét.

Mạnh Ly lạnh lùng nói: “Thằn lằn da rồng, nhìn chiều dài, đều là cấp C.”

Da đầu Tôn Phụ Sơn tê dại: “Quá, quá nhiều!”

Hứa Kiều: “Thằn lằn da rồng nhiều nhất một lần có thể đẻ mười sáu quả trứng, dưới tình huống bình thường Thằn lằn da rồng đều sống một mình, mấy con này lại hành động quần thể, có thể phía trên còn có thằn lằn mẹ khống chế.”

Nếu thật sự có thằn lằn mẹ, có thể áp chế Thằn lằn da rồng trưởng thành cấp C nghe theo hiệu lệnh, nhất định là cấp B thậm chí là cấp A.

Không đợi mọi người phân tích nhiều hơn, chín đầu Thằn lằn da rồng đã phát động công kích.

Tốc độ di chuyển của thằn lằn bình thường ở thế giới cũ đều có thể đạt tới hai mươi km một giờ, Thằn lằn da rồng biến dị cấp C hành động lại càng nhanh nhẹn, vô luận là hỏa cầu của Mạnh Ly hay là mảng lớn gai đất Tôn Phụ Sơn phát động từ dưới đất đều không thể thành công công kích được bất kỳ con nào, chỉ có Tần Trì khống chế vòng cát phạm vi lớn tạm thời ngăn cản nhóm thằn lằn da rồng ở bên ngoài.

Nhưng không đề cập đến vòng bão cát của Tần Trì có thể duy trì được bao lâu, với tốc độ và trọng lượng cơ thể của Thằn lằn da rồng, chờ chúng ý thức được vòng bão cát sẽ không mang đến bao nhiêu thương tổn, lập tức sẽ bắt đầu tấn công mạnh mẽ, lợi dụng tốc độ mang đến xung thế mạnh mẽ đột phá mà vào.

Mạnh Ly nhanh chóng đưa ra sách lược: “Một người ba con!”

Nói xong, cô ấy phóng thích ra một đầu lửa hình con rắn nóng bỏng, đem ba đầu Thằn lằn da rồng bức đến một chỗ, đầu lửa hình rắn ngày càng lớn mạnh hơn và nối liền với nhau, bên trong là thằn lằn da rồng tỏ ra hoảng sợ trước ngọn lửa xa lạ này, chúng bày ra tư thế phòng hộ tựa lưng vào với nhau.