Chương 23: Lần Đầu Tiên Rời Khỏi Căn Cứ Sau Khi Mất Đi Sự Bảo Vệ Của Các Bậc Cha Chú!

Mạnh Ly mặc một bộ quân phục tác chiến màu xanh sẫm.

Khi Hứa Kiều còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Ly đột nhiên nhìn chằm chằm Tần Trì hỏi: “Sao anh không mặc áo giáp?”

Tần Trì đang quan sát tiểu đội lính đánh thuê gần đó, phải mất vài giây mới ý thức được Mạnh Ly đang nói chuyện với mình, cười hỏi: “Nhất thiết phải mặc sao?”

Mạnh Ly: “Áo giáp của anh là do anh làm chủ, tôi chỉ không hy vọng anh băn khoăn về tự trọng của tôi.”

Tần Trì: …

Vị Tần đồng đội này vừa nhìn đã biết là người có tiền, mà cô ấy cũng tiết lộ trong nhóm trò chuyện là mình không đủ tiền mua bộ áo giáp.

Hứa Kiều ngồi ở giữa: “……”

Kỳ thật cô cũng đã suy nghĩ về vấn đề này, nhưng cô nhất định phải tự bảo vệ lấy bản thân mình trước, huống hồ cô rất rõ ràng Mạnh Ly sẽ không so đo chút chuyện nhỏ này.

Ánh mắt liếc về phía Tần Trì, Hứa Kiều có loại cảm giác, Tần Trì không mặc áo giáp quả thật có liên quan đến Mạnh Ly, dù sao anh vẫn luôn tỏ ra là người hiểu lý lẽ.

Với bối cảnh gia đình của Tôn Phụ Sơn, cậu ta nhất định sẽ mặc áo giáp, như vậy nếu ba người trong tiểu đội bốn người đều mặc áo giáp, chỉ duy nhất Mạnh Ly không mặc đại khái sẽ xấu hổ đi?

Tần Trì không hiểu Mạnh Ly, tự nhiên sẽ nảy ra ý nghĩ này, lại quan tâm chăm sóc cảm xúc của đồng đội mới một chút.

Đối mặt với ánh mắt chăm chú của hai cô gái, Tần Trì ung dung giải thích: “Tôi đúng là có suy nghĩ đến điều này, nhưng mà chủ yếu vẫn là do lựa chọn của cá nhân tôi, tôi không quá thích cảm giác bị trói buộc khi mặc áo giáp.”

Mặc mười mấy năm rồi, thật sự mặc đủ rồi.

Tinh thần thể của rồng lửa cũng không thích sự trói buộc điên cuồng muốn xuất hiện, hoặc là tranh đoạt quyền khống chế thân thể này, đáng tiếc bị Tần Trì áp chế gắt gao, nó chỉ có thể trốn ở sâu trong đầu Tần Trì không tiếng động phát điên.

Mạnh Ly hiểu, một lần nữa ngồi thẳng, nhìn về phía trước.

Hứa Kiều nhìn chiến áo giáp trên người có cảm giác trói buộc rất mạnh, liền mong Tôn Phụ Sơn mau tới.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân chạy băng băng, Hứa Kiều quay đầu lại, thấy được Tôn Phụ Sơn mặc chiến giáp cấp C, cách ăn mặc giống như cô, bao lô sau lưng, chỉ là mũ bảo hiểm tạm thời xách ở trong tay.

Hứa Kiều cười vẫy tay với cậu.

Tôn Phụ Sơn lớn lên hơi mập, mặt cũng có loại cảm giác mũm mĩm như trẻ con, sự nhiệt tình của Hứa Kiều làm cho cậu ta lại đỏ mặt, lần lượt đảo qua ba người, giọng lắp bắp nói: “Xin chào, xin chào.”

Hứa Kiều: “Ngồi đi, đừng ngại.”

Tôn Phụ Sơn khẩn trương ngồi xuống một bên Tần Trì, chậm rãi, cậu ta từ trong túi lấy ra bốn cái huy hiệu bằng đồng thau màu vàng sậm, bốn người mỗi người một cái.

Huy hiệu hình tròn đơn giản, xung quanh là một vòng ghép âm "Im lặng là vàng", ở giữa khắc hoa sen.

Mạnh Ly xem xong trực tiếp đeo huy hiệu lên ngực.

Tần Trì cũng không có vấn đề gì.

Hứa Kiều nghi hoặc, hỏi Tôn Phụ Sơn: “Vì sao khắc hoa sen?”

Tôn Phụ Sơn chỉ vào chiếc vòng tay liên lạc và gõ: [Ban đầu tôi muốn khắc tinh thần thể của chúng ta lên đó, nhưng có quá nhiều hoa văn và nó có vẻ lộn xộn. Sau đó tôi nghĩ lại, bác sĩ trị liệu là linh hồn của mỗi đội lính đánh thuê, bạn. Hoa sen rất phù hợp với biểu tượng của đội nên tôi chỉ in hoa sen cho đơn giản. ]

Còn có một điều nữa, cậu ta căn bản không biết tinh thần thể của Tần Trì là cái gì, nếu Tần Trì không nói cho cậu ta biết, cậu ta cũng ngại hỏi.

Khi tinh thần thể còn ở trong cơ thể dị năng giả, năm giác quan được kết nối với dị năng giả, thậm chí còn nhạy bén hơn dị năng giả, có thể phát hiện ra những nguy hiểm ẩn giấu trong bóng tối.

Vì vậy, khi Hứa Kiều nhìn thấy lời giải thích của Tôn Phụ Sơn, có nghĩa là tinh thần thể của cô cũng nghe thấy lời giải thích này.

Một cánh hoa sen trong suốt nhẹ nhàng bay ra khỏi cơ thể Hứa Kiều, lướt qua tầm mắt của Tần Trì, dừng lại trước mặt Tôn Phụ Sơn.

Toàn thân cánh sen có màu trắng như tuyết, chỉ có đầu cánh hơi hồng, tỏa ra hương thơm thoải mái, mát mẻ.

Tôn Phụ Sơn trợn to hai mắt, há miệng, ngơ ngác nhìn.

Tinh thần thể hoa sen của cô thích người đội trưởng sáng suốt này, và đặc biệt dán một miếng dán lên huy hiệu của Tôn Phúc Sơn trước khi ẩn náu trong cơ thể Hứa Kiều.

Hứa Kiều: "..."

Gần đây cô mới phát hiện ra tinh thần thể của mình ham hư vinh như vậy, thích so sánh vẻ đẹp của mình với những bông hoa khác, hơn nữa còn thích nghe người khác khen ngợi!

Điều quan trọng nhất là đồng đội của cô không biết có nghĩ rằng cô có tính cách như vậy không, cô vẫn còn đang tự hỏi, họ có thực sự nghĩ rằng trong lòng cô thấy vui?

Mặt Hứa Kiều đỏ lên, thấp giọng giải thích với đồng đội: "Tôi, tinh thần thể của tôi khá thích được thích."

Mạnh Ly đã nhìn thấy thể tinh thần thể mười một cánh hoa ban đầu của Hứa Kiều, nói: "Nó vốn đã đẹp rồi, có thể hiểu được."

Tôn Phụ Sơn kích động gõ chữ: [Đẹp quá! Bức điêu khắc hoa sen tôi chọn không thể so sánh với tinh thần thể của cô! ]

Dù chỉ nhìn thấy một cánh hoa nhưng cậu ta vẫn có thể tưởng tượng được toàn bộ bông hoa trông như thế nào!

Tần Trì là người cuối cùng lên tiếng: “Tinh thần thể của cô rất dễ thương.”

Hứa Kiều cố gắng đè nén sự thôi thúc của tinh thần thể muốn bay ra ngoài lần nữa, đổi chủ đề: "Mấy giờ rồi? Đã đến lúc xuất phát chưa?"

Trong khi Tần Trì đang cố gắng áp chế con rồng lửa đang điên cuồng trong đầu, giơ cổ tay lên: "Còn mười phút nữa."

Hơn một nghìn lính đánh thuê cấp C đã tập trung đầy đủ, bên ngoài vẫn còn có lính đánh thuê cấp E và cấp D đang xếp hàng.

5h55, máy bay bắt đầu đếm ngược.

Đến 5h59, tất cả cửa máy bay đều đóng lại.

Đúng 6 giờ, kèm theo một tiếng gầm, thân máy bay khổng lồ bắt đầu rung chuyển, sau đó nó bay lên khỏi mặt đất và lao ra bên ngoài căn cứ.

Không có cửa sổ nên Hứa Kiều lặng lẽ liếc nhìn ba người đồng đội mới xung quanh mình.

Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi căn cứ sau khi mất đi sự bảo vệ của các bậc cha chú. !