Chương 22: Vì Sao Khắc Hình Hoa

Sau mỗi lần nhận nhiệm vụ căn cứ, những ngày chờ đợi dường như trôi qua đặc biệt nhanh, chớp mắt đã đến chủ nhật.

Máy bay từ hiệp hội lính đánh thuê xuất phát đúng vào lúc sáu giờ sáng, để tránh đến muộn, năm giờ sáng, Hứa Kiều đã chuẩn bị từ nhà đi.

Ngoài cửa sổ sắc trời còn tối, Hứa Kiều thay xong áo giáp cấp C từ phòng ngủ đi ra, Lục Dương cũng mở cửa ở phòng ngủ thứ hai bước ra.

Tay trái cầm mũ bảo hiểm, vai phải xách ba lô lính đánh thuê, Hứa Kiều cười với cậu em trai trung học: “Sớm như vậy, cố ý tiễn chị?”

Lục Dương không cười nổi, lấy ra một sợi dây chuyền đỏ, mở ra mặt dây chuyền hình tròn màu vàng bên trong là một viên tinh thể màu đen.

Chính là viên tinh hạch không gian Tần Trì đưa cho Lục Dương.

Lục Dương từ trong tinh hạch không gian lấy ra một khẩu súng năng lượng duy nhất và một viên tinh thể dị thú, nhìn Hứa Kiều nói: “ Súng chị cũng học qua ở trường quân đội rồi, không cần em phải nhắc lại chứ? Đây là súng cấp B, nếu tiêu hao hết năng lượng, cầm lấy viên tinh thể này bổ sung năng lượng vào. Chỉ có một khẩu súng, tinh thể có sáu viên, gặp nguy hiểm thì dùng, không cần tiết kiệm.”

Hứa Kiều vừa định mở miệng, Lục Dương giành nói trước: “Em chỉ có một người thân là chị, nếu chị không về được, em...”

Cậu không biết mình có thể kiên cường như Hứa Kiều hay không, một mình sống cũng không hạnh phúc.

Hứa Kiều lần đầu tiên bị học sinh trung học chặn miệng, trầm mặc một lát, cô đưa bao lô, mũ bảo hiểm nhét cho Lục Dương, sau đó tiếp nhận lấy dây chuyền đeo vào cổ áo giáp, rồi đem súng và tinh hạch thu vào trong không gian: “Yên tâm, chị sẽ trở về.”

Lục Dương nở nụ cười, tiếp tục ôm mũ bảo hiểm của cô nhấc bao lô lên, tiễn người đến cửa.

Hứa Kiều đeo bao lô, vừa định liên lạc với Tần Trì, cửa phòng 102 đột nhiên bị đẩy ra.

Hai chị em đồng thời nhìn qua.

Tần Trì một tuần nay đều mặc vest ra vào tiểu khu rốt cục thay đổi cách ăn mặc, mặc quân phục tác chiến màu đen, trên chân là một đôi giày da màu đen, đai lưng buộc chặt phác họa ra eo hẹp gầy, vai rộng chân dài, bộ âu phục này so với vest càng làm nổi bật thân hình cao lớn của anh.

Khi hai chủ nhà đánh giá khách thuê nhà, ánh mắt Tần Trì cũng dừng trên người Hứa Kiều.

Chính phủ nắm quyền sản xuất áo giáp, dù là ở cấp độ nào, đều là một kiểu dáng bó sát vào người.

Bình thường bác sĩ trị liệu trẻ tuổi thích mặc màu trắng thoạt nhìn tươi mát tươi đẹp, lúc này thay một bộ áo giáp màu xám đen có hơi cũ, tóc dài xõa vai cột ở sau đầu, lộ ra cả gương mặt trắng nõn xinh đẹp, quả thật trông có phần trẻ trung, nhưng cũng càng lộ vẻ mặt non nớt, hơn nữa đôi mắt đen thủy nhuận liễm diễm kia, sạch sẽ trong suốt, cực kỳ giống sinh viên trường quân đội chưa tốt nghiệp.

Xuất phát từ lịch sự, tầm mắt Tần Trì khi chạm đến vai cổ đồng đội liền kịp thời thu hồi, gật gật đầu, nghiêng người khóa cửa.

Lục Dương nghi hoặc nói: “Anh không mặc chiến giáp?”

Có nhiều tiền để trang hoàng nhà cửa như vậy, lại không có khả năng mua không nổi một bộ áo giáp, thậm chí Lục Dương còn chuẩn bị tâm lý để nhìn Tần Trì mặc áo giáp cấp A.

Trước đây cậu cảm thấy người hàng xóm này có địa vị quá cao, nhưng lần này Lục Dương lại trông cậy vào địa vị của Tần Trì để bảo vệ Hứa Kiều an toàn.

Tần Trì cất chìa khóa, cười giải thích: “Một tiểu đội cấp thấp mà mọi người đều mặc áo giáp, chẳng khác gì nói cho mọi người biết đây là đội dê béo. Hứa Kiều là bác sĩ trị liệu, phải được bảo vệ tốt, còn tôi thì đã để áo giáp ở trong không gian, nếu gặp nguy hiểm thì mặc cũng kịp.”

Lục Dương: “... Có mang theo vũ khí không?”

Hứa Kiều nhíu mày, lính đánh thuê chuẩn bị vũ khí thuộc về riêng tư, Lục Dương không nên hỏi.

Tần Trì cũng không để ý, sau khi dùng nụ cười thừa nhận, nhìn học sinh trung học nói: “Yên tâm, tôi sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra đối với chị cậu.”

Sợ Lục Dương nói nhiều sai nhiều, Hứa Kiều trực tiếp đem người đẩy về 101, từ bên ngoài đóng cửa lại.

Trên đường, Tần Trì thả chiếc xe màu đen ra, Hứa Kiều ôm ba lô và mũ bảo hiểm ngồi ở ghế lái phụ.

Tần Trì chuyên tâm lái xe, Hứa Kiều mở vòng tay liên lạc.

Tôn Phụ Sơn: [Tôi bắt đầu đi, đến trong khoảng 30 phút nữa.]

Mạnh Ly: [15 phút.]

Tôn Phụ Sơn: [À, sao cô đến sớm vậy?]

Mạnh Ly: [Không muốn đến trễ.]

Hứa Kiều: [Tôi và Tần Trì cũng xuất phát, hẳn là đến cùng lúc với đội trưởng.]

Tôn Phụ Sơn: [Được rồi, Mạnh Ly đi đến chiếm chỗ ngồi trước, chúng ta gặp nhau trên máy bay!]

Phía sau hiệp hội lính đánh thuê chính là sân bay, khi Hứa Kiều, Tần Trì tới, chiếc máy bay khổng lồ giống như một con thú lớn đang ngủ đông trong tia nắng ban mai, một hàng lính đánh thuê xếp theo thứ tự tiến vào khoang thì chứng minh con thú khổng lồ này chỉ là phương tiện vận chuyển do con người nghiên cứu ra.

Hứa Kiều và Tần Trì xếp hàng sau một tiểu đội cấp C.

Lúc mới xuống xe Hứa Kiều đã đội mũ giáp lên, chiếc mặt nạ bảo hộ trong suốt chỉ để lộ ra hai mắt, mặc dù như thế, khi cô đứng trong đội ngũ, vẫn có mấy lính đánh thuê đàn ông thân hình vạm vỡ khôi ngô liên tiếp nhìn đánh giá cô.

Dị năng làm cho con người có được những năng lượng mạnh mẽ hơn, đồng thời cũng làm cho một bộ phận người xấu bành trướng tính xấu xa. Ở thời đại cũ có nam nhân coi phụ nữ như đồ chơi thì ở thời đại mới này, hiện tượng này càng trở nên phổ biến. nhiều phụ nữ bình thường hoặc dị năng giả nữ cấp thấp vì sinh tồn mà sống dựa vào những dị năng giả cường mạnh xung quanh mình hoặc là bị ép buộc.

Hứa Kiều nhìn với ánh mắt chán ghét, nhưng cô sẽ không bởi vì vài ánh nhìn chăm chú mà mặc áo khoác che đi áo giáp, như thế khiến áo giáp chẳng ra gì.

Thiết kế của áo giáp là ôm sát người để thuận tiện cho việc chiến đấu cùng phòng ngự, điều này áp dụng cho cả nam và nữ, nam giới có thể công khai khoe đường cong cơ thể một cách tự nhiên thì nữ giới cũng có thể.

Đội ngũ di chuyển rất nhanh, sau hơn mười phút, hai người Hứa Kiều bước vào khoang.

Toàn bộ máy bay có thể chứa tới hàng chục nghìn người, dựa theo cấp bậc dị năng giả chia làm năm khu, đây cũng không phải là đối đãi khác nhau của phía chính phủ đối với các lính đánh thuê, mà là các tiểu đội sẽ rời đi vào khu nguy hiểm tương ứng, phân khu càng thuận tiện cho dòng người đi lại.

Ở bên khu tây, số lượng lính đánh thuê bán thời gian cấp C ra ngoài làm nhiệm vụ mỗi ngày khoảng hơn một nghìn người, hiện bên trong đã có đến ba bốn trăm người.

Mạnh Ly chiếm vị trí trước, Hứa Kiều dựa theo số ghế cô ấy gửi cho tìm tới, còn cách hơn mười mét, đã thấy được một con bọ cạp lửa giơ cao gai đuôi đen.

Mạnh Ly ngồi ở bên cạnh, bò cạp lửa màu đỏ rực nằm ngang, liên tiếp chiếm ba vị trí.

Trong đầu truyền đến cảm xúc kháng cự của tinh thần thể hoa sen, Hứa Kiều chỉ có thể trấn an nó bằng tiếng lòng: Nó đang giúp chúng ta chiếm chỗ ngồi, nếu không vị trí tốt sẽ bị lính đánh thuê khác cướp mất.

Cùng lúc đó, Mạnh Ly phát hiện Hứa Kiều và Tần Trì cũng thu tinh thần lại.

Hứa Kiều đương nhiên ngồi xuống cạnh Mạnh Ly, còn Tần Trì ngồi bên cạnh cô.