Khoảng hai giờ chiều, Tần Trì lái xe trở lại khu tập thể.
Hứa Kiều đang đóng kín rèn cửa sổ, ở trong phòng luyện tập dị năng, nghe thấy tiếng động bên ngoài nhưng cũng không để ý lắm.
Mặc dù ngoài ý muốn trở thành đồng đội cùng một tiểu đội, nhưng gia cảnh, tuổi tác của hai người đều khác xa nhau. Hứa Kiều tin rằng cô và Tần Trì sẽ là những người hàng xóm thân thiện, mỗi lần gặp mặt có thể mỉm cười chào hỏi, nói chuyện phiếm với nhau một cách khách khí, nhưng có lẽ không thể trở thành bạn tốt cùng nhau vui vẻ.
Ngoài ra, Hứa Kiều còn có thể cảm nhận được trên người Tần Trì có bí mật.
Rõ ràng là người có tiền, vì sao không đến khu trung tâm nơi có hoàn cảnh môi trường tốt hơn?
Rõ ràng có mười năm kinh nghiệm làm nhiệm vụ ngoài căn cứ, vậy tại sao không tìm những đồng đội phù hợp hơn, ngược lại tùy tiện cùng ba tân binh vừa mới tốt nghiệp tổ đội?
Tại sao anh lại rời khỏi căn cứ cũ?
Hứa Kiều không có ý định tìm tòi nghiên cứu bí mật của người hàng xóm mới. Cô tận hưởng cuộc sống ổn định hiện tại, cho nên cô càng phải chuẩn bị cho nhiệm vụ căn cứ nửa năm một lần sắp tới.
Hứa Kiều đã luyện tập cả buổi chiều, liên tục phóng thích dị năng, gần như khiến tinh thần thể kiệt quệ, trên người cũng không đổ mồ hôi, nhưng so với việc chạy hai mươi ba cây số ở bên ngoài còn mệt hơn, ngửa mặt ngã ở trên giường, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động.
Ngay lúc Hứa Kiều sắp ngủ, Lục Dương đi tới gõ cửa: "Ăn cơm thôi."
Hứa Kiều yếu ớt đáp: "Đến ngay."
Hứa Kiều đi dép lê vào phòng tắm chính rửa mặt, chải lại mái tóc rối bù đi ra ngoài, định ăn cơm xong tắm rửa một cái rồi đi ngủ.
Lục Dương đứng ở bàn ăn bày đũa, thản nhiên nhìn sang, thấy Từ Kiều sau ca trực đêm có vẻ mệt mỏi, không có tinh thần, nghi hoặc hỏi: "Chị trốn trong đó làm gì?"
Hứa Kiều: “Luyện tập dị năng chút, dù sao cấp độ dị năng hệ thủy của chị cũng thấp, không có chút biện pháp tự vệ không được.”
Lục Dương cũng biết điều này, gật đầu.
Cường độ tấn công của dị năng giả cấp D có thể so sánh với người bình thường cầm vũ khí lạnh. Họ chỉ có thể đối phó với dị thú cấp E, cấp D cấp thấp, thậm chí không thể phá vỡ phòng thủ của quái thú cấp C.
Hết lần này đến lần khác, Hứa Kiều là một bác sĩ trị liệu cấp C, cần đến khu vực nguy hiểm có dị thú cấp C thường lui tới làm nhiệm vụ.
Ăn được một nửa, Lục Dương nhìn bàn tay đang cầm đũa của Hứa Kiều, nói: “Bố em chuẩn bị cho em một bộ nguyên liệu áo giáp cấp B, nhưng em phải đợi 3 năm nữa mới có thể sử dụng, để ở trong rương cũng lãng phí, không bằng trước đưa cho chị sử dụng.”
Thông qua khoa học kỹ thuật hiện đại, bộ giáp cấp B được dung hợp từ da dị thú cấp B cùng với kim loại quý hiếm kết hợp thành, có thể chịu được lực cắn cực mạnh của dị thú cấp B.
Kỹ thuật chế tạo áo giáp do độc quyền của chính phủ. Dị năng giả muốn đạt được một bộ chiến giáp, thì phải gia nhập quân đội và được phát miễn phí hoặc là phải thông qua việc trao đổi điểm cống hiến tương ứng miễn phí ở hiệp hội, hoặc là tự cung cấp da thú, vật liệu kim loại cho hiệp hội để chế tạo bộ giáp, nhưng phải trả một lượng điểm cao ngất ngưởng.
Hứa Kiều bị em trai là học sinh cấp hai làm cảm động, sau đó cười từ chối: "Thứ nhất, chị không có nhiều tiền tiết kiệm như vậy để trả phí gia công xử lý bộ giáp cấp B.”
“Thứ hai, đội chị sắp đi tới khu vực nguy hiểm cấp C, khả năng gặp phải thú cấp B rất thấp.”
“Thứ ba, nếu em muốn chiếu cố chị, tương lai dùng bản lĩnh của chính em, tặng chị bộ giáp cao cấp, đừng phụ tấm lòng vất vả của chú Lục.”
Hai lý do đầu thì không sao, nhưng lý do thứ ba đã trực tiếp chặn miệng học sinh cấp hai.
Nhìn thấy Lục Dương cúi đầu, ngay cả động tác ăn cũng chậm lại.
Hứa Kiều đưa tay chạm vào đầu học sinh cấp hai: "Nghe này, áo giáp cấp B được sử dụng trên người chị thật không đáng, chờ em tốt nghiệp trường quân đội, có áo giáo này, em càng an toàn hơn, cũng có nhiều thời gian bảo vệ chị hơn, phải không?”
Hứa Kiều coi Lục Dương như em trai mình, cho nên đối xử với cậu rất tốt, cũng không phải chỉ vì đầu tư, mà còn vì cuộc sống sau này của cô sẽ ổn định hơn nếu có người em trai là dị năng giả cấp B.
Lục Dương buồn rầu gật đầu.
Sau khi tắm rửa sấy tóc xong, Hứa Kiều đang chuẩn bị đi ngủ thì vòng tay liên lạc vốn ở chế độ im lặng lại sáng lên.
Đó là cuộc trò chuyện nhóm “Im lặng là vàng”.
Tôn Phụ Sơn: [Tôi đã suy nghĩ cả buổi chiều, nghĩ chúng ta nên thống nhất làm bốn bộ đồng phục giống nhau, mọi người thấy thế nào? ]
Mạnh Ly: [Không có tiền mua. ]
Hứa Kiều im lặng cười.
Tôn Phụ Sơn: [Chuyện chi phí mọi người không phải lo, đợi tôi tim được người thiết kế vài kiểu, mọi người chọn kiểu dáng mình thích là được. ]
Mạnh Ly: [Không cần. ]
Hứa Kiều biết Mạnh Ly không muốn nợ bất kỳ ân tình nào của Tôn Phụ Sơn, ngại đội trưởng nhiệt tình sẽ xấu hổ nên gõ: [Tôi có một bộ áo giáp cấp C tuy đã cũ nhưng vẫn dùng được thêm vài năm nữa. Không bằng như vầy, mỗi khi chúng ta hoàn thành một nhiệm vụ, chúng ta dành một khoản điểm nhất định làm quỹ công của đội, sau đó khi tiết kiệm nhiều hơn, chúng ta có thể mua áo giáp, vũ khí và những thứ khác cho đội? ]
Mạnh Lý: [Đồng ý. ]
Tần Trì: [Ủng hộ. ]
Tôn Phụ Sơn: [Được rồi được rồi, vậy tôi sẽ chuẩn bị bốn huy hiệu đội? Được làm bằng chất liệu đồng thau, nó đẹp mà rẻ, coi như là món quà nhỏ đội trưởng tặng mọi người. ]
Mạnh Ly: [Tùy cậu thôi. ]
Hứa Kiều: [Vậy phiền đội trưởng, xin hãy cố gắng nhiều hơn để khiến nó trông đẹp chút. ]
Tần Trì: [Nhớ làm mờ nhé. ]
Phản quang quá mạnh, có thể dễ dàng thu hút các sinh vật biến dị.
Tôn Phụ Sơn: [Được rồi! Chủ nhật đưa cho mọi người! ]
Sau một đêm ngủ thoải mái, Hứa Kiều tràn đầy năng lượng khi thức dậy vào thứ Hai, trước tiên đi tưới trái cây, rau trong và ngoài nhà.
Sự phát triển của những loại trái cây và rau quả này chủ yếu dựa vào chất dinh dưỡng từ thiên nhiên. Hứa Kiều tưới nước cho chúng mỗi tuần một lần không chỉ thay thế tác dụng vỗ béo của phân bón mà còn đảm bảo rằng chúng sẽ không phát triển bệnh tật hoặc dị biến.
Sau khi hoàn thành công việc bận rộn trong sân của mình, Hứa Kiều bước vào sân của nhà họ Lục, một bên sử dụng dị năng, một bên cẩn thận kiểm tra từng luống rau đề phòng cỏ dại sinh sôi.
Vừa mới đi tới dưới gốc cây táo ở giữa, đột nhiên nghe thấy tiếng kéo rèm cửa sổ, Hứa Kiều ngẩng đầu lên nhìn thấy người hàng xóm trong bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm màu vàng sậm. Chắc anh vừa mới thức giấc, mái tóc ngắn có chút lộn xộn, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến khí chất lịch sự của anh.
Hứa Kiều có chút xấu hổ, vừa thấy Tần Trì mở cửa sổ liền hỏi: "Tôi làm phiền đến anh à?"
Tần Trì cười nói: “Không, bình thường tôi cũng thức dậy vào khoảng thời gian này, cô đang làm gì vậy?”
Hứa Kiều giải thích công việc của mình.
Tần Trì: “Vậy không quấy rầy cô nữa, tôi thu dọn một chút.”
Anh không kéo rèm, Hứa Kiều cũng lễ phép không nhìn vào, nhanh chóng hoàn thành phần việc còn lại rồi quay người đi về nhà.
Trong phòng tắm số 102, cửa bị khóa, con rồng vàng đỏ tùy tiện phóng to, chiếm gần như toàn bộ không gian, chỉ có đủ chỗ cho Tần Trì đứng ở giữa thân rồng đang lượn vòng.
Tần Trì thờ ơ như không nhìn thấy con rồng hung dữ có thể dọa người lớn này rơi nước mắt.