Vào một ngày mùa xuân ấm áp của tháng ba, mới sáu giờ sáng trời đã sáng bừng.
Hứa Kiều mở chăn ra, rửa mặt sạch sẽ rồi mặc một bộ đồ thể thao đơn giản vào.
Tòa nhà toàn là những người hàng xóm cũ quen biết nhau. Hứa Kiều để chiếc xe đạp mới 70% của cô ở cầu thang.
Cô mở cửa, đẩy xe đạp ra khỏi căn hộ. Một con đường bê tông ở giữa ngăn cách hai khoảng sân nhỏ có hàng rào gỗ bao quanh.
Hai mảnh sân nhỏ đều thuộc về nhà họ Hứa, sống ở nhà 101 và nhà họ Lục, sống ở nhà 102 phía đối diện.
Đất ở khu căn cứ rất đắt đỏ, những ngôi nhà có sân nhỏ đồng nghĩa với việc giá nhà ở cao, cao hơn nhiều so với những nhà tầng lầu khác.
Để mua được căn hộ này, ông nội Hứa đã dùng số điểm mà ông tích lũy gần hết cuộc đời mình.
Tất nhiên, khoảng sân nhỏ đắt tiền đó được sử dụng để trồng các loại trái cây và rau quả đắt tiền.
Đã một trăm năm kể từ ngày đột biến sinh học toàn cầu và hành tinh Lam bước vào một thế giới mới. Một số người sẽ thức tỉnh tinh thần thể của họ và trở thành những dị năng giả.
Tinh thần thể được nuôi dưỡng bởi tinh hạch trong não của dị năng giả và có thể được giải phóng ra thế giới bên ngoài, biểu hiện dưới dạng một dị năng gần như trong suốt, có thể nhìn thấy và chạm vào được.
Có rất nhiều các loại tinh thần thể kỳ lạ, từ động vật và thực vật đến vũ khí điện tử và cơ khí. Mỗi tinh thần thể sẽ cung cấp cho dị năng giả những dị năng liên quan.
Tinh thần thể của bốn thế hệ nhà họ Hứa đều là hoa sen, điều này có lẽ có liên quan đến nỗi ám ảnh trồng hoa sen của ông cố Hứa Kiều.
Dị năng hệ mộc do tinh thần thể hệ thực vật ban cho có thể chia thành ba loại thực tế: trồng trọt, trị liệu và chiến đấu. Cùng với khoa học kỹ thuật trong căn cứ ngày càng tiên tiến, khi dị năng giả thức tỉnh tinh thần thể của mình, máy đo lường sẽ tự động phát hiện thuộc tính dị năng giả của đối phương.
Ví dụ, khi Hứa Kiều thức tỉnh, máy đo lường hiển thị:
Tên: Hứa Kiều
Tinh thần thể: Hoa sen
Dị năng chính: Hệ mộc - trị liệu, cấp bậc: C
Dị năng phụ trợ: Hệ thủy - Chiến đấu, cấp bậc: D
Song hệ và đa hệ dị năng cũng thường thấy, giống như tinh thần thể hệ thực vật trên cạn như lúa mì, ngô, cây du, cây thông, v.. v... các dị năng phụ trợ hầu hết dựa vào đất, trong khi dị năng phụ trợ của hệ thủy dựa vào nước, nhưng dị năng phụ sẽ thấp hơn một hoặc hai cấp so với dị năng chính.
Trong thời đại mới, tỷ lệ đột biến cây trồng do các dị năng giả không phải hệ mộc nuôi trồng lên tới 90%. Cây trồng đột biến có thể gây hại cho con người hoặc không ăn được nên cơ sở nghiêm cấm những người như vậy tự mình trồng trọt.
Trong số các dị năng giả hệ mộc, những người có hệ trồng trọt có thể tăng sản lượng nhanh hơn trong khi trồng trọt, trong khi những người có hệ trị liệu và chiến đấu chỉ có thể duy trì tốc độ tăng trưởng của cây trồng như trong thời đại cũ, nhưng điều này cũng đủ để khiến dư luận xôn xao, các dị năng giả khác vô cùng ghen tị.
Dù sao ở căn cứ phía đông nam, dân chúng chỉ có thể uống dung dịch dinh dưỡng, dị năng giả cấp E và D thỉnh thoảng mở bếp nấu ăn, người cấp C cơm no áo ấm, người cấp B khá giả, còn Hạng A trở lên thuộc về những gia đình giàu có, dám ăn dám uống.
Bây giờ hai mảnh sân nhỏ đều do Hứa Kiều chăm sóc.
Hai cây táo phủ đầy những bông hoa nhỏ màu trắng, một số loại rau được trồng cách đây một tuần đang nảy mầm chồi xanh.
Trong căn cứ cấm phạm tội, và việc giám sát vòng thứ hai nơi những dị năng giả sinh sống thậm chí càng nghiêm ngặt hơn để đảm bảo không ai dám mạo hiểm ăn trộm vật tư.
Hứa Kiều vui vẻ "tưới" những chồi xanh hai bên bằng dị năng hệ mộc, sau đó lên xe đạp và xuất phát.
Mười phút sau, Hứa Kiều khóa xe đạp và đi theo một số cô chú vào siêu thị tổng hợp ở khu này.
Năm tầng trên mặt đất cung cấp các nhu yếu phẩm cơ bản, thực phẩm, nhà ở, phương tiện đi lại và các dịch vụ giải trí khác nhau cho cư dân gần đó, trong khi tầng một bên dưới là nơi chứa nhiều nguyên liệu nấu ăn và khu vực vật tư khác nhau.
Cuộc sống của gia đình Hứa không tính là giàu có, ở những phương diện khác, ông nội Hứa sống tiết kiệm, nhưng ông cũng rất sẵn lòng tiêu tốn điểm tích lũy cho một ngày ba bữa ăn, làm Hứa Kiều bị các loại nguyên liệu tươi mới nuôi nấng cho khẩu vị đủ lớn, trừ phi thật sự có một ngày rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận, nếu không cô cũng sẽ không ủy khuất chính mình đi ăn những dịch dinh dưỡng không có tư vị gì mà lại có mùi quái dị đó
Trước khi ông nội qua đời, đã để lại cho cô một khoản tiền tiết kiệm nhỏ, bây giờ Hứa Kiều cũng đã đi làm kiếm tiền, đủ để duy trì mức sống như ban đầu.
Sau khi đi dạo một vòng, Hứa Kiều mua một lượt rau và thịt tươi cần thiết dùng trong ba ngày.
Trở về tiểu khu, Hứa Kiều vừa đẩy xe đạp vừa vào cửa nhà thì cửa phòng 102 đột nhiên bị mở ra từ bên trong, Hứa Kiều ngẩng đầu nhìn, thấy Lục Dương.
Cậu học sinh trung học mười năm tuổi, cao gần một mét tám, chỉ là người quá gầy, bộ đồng phục học sinh màu đen như được treo lủng lẳng trên người.
Đây là cậu em trai nhà bên mà cô đã nhìn từ khi còn bé thơ, năm ngoái vẫn còn khỏe mạnh, nhưng từ khi chú Lục mất trong một nhiệm vụ lính đánh thuê, tinh thần cậu trở nên sa sút, chi tiêu đột ngột giảm mạnh đã khiến cho một học sinh trung học đang trong giai đoạn phát triển chỉ cao lên mà không béo lên.
Hứa Kiều mỉm cười với cậu, lấy hai túi mua sắm trong giỏ xe ra, nói: “Em đi rửa mặt trước đi, chị nấu cơm, xong rồi sẽ gọi em."
Lục Dương cụp mắt xuống, từ phía sau lấy ra một ống dinh dưỡng đã rỗng: "Em ăn rồi, chị làm phần của mình thôi."
Không đợi Hứa Kiều kịp phản ứng, cậu học sinh đã đóng cửa lại từ bên trong.
Hứa Kiều: "..."
Không có người ăn cùng, Hứa Kiều vẫn làm theo kế hoạch nấu một món mì xào rau cải thịt với trứng.
Trong khi nước mì đang sôi sùng sục, Hứa Kiều dựa vào cửa trượt nhà bếp, nghĩ về những thay đổi của Lục Dương trong sáu tháng qua.
Chú Lục là lính đánh thuê hệ kim cấp B. Dù bị mất một cánh tay nhưng trong đường vành đai số hai của căn cứ có năm triệu dị năng giả cấp E, D, C thì chú ấy cũng được coi là có chiến lực mạnh.
Sau khi dì Lục qua đời, chú Lục tiếp tục sống vì hai điều: nuôi dạy Lục Dương trưởng thành và tiết kiệm đủ học phí để Lục Dương theo học trường quân đội.
Trường quân đội là tên gọi khác của Đại học dị năng giả, tất cả học sinh trung học thức tỉnh tinh thần thể ở tuổi mười sáu đều có thể vào học trường quân đội, nhưng do tài nguyên căn cứ có hạn, dị năng giả lại là lực lượng chính duy trì an ninh và bổ sung tài nguyên của toàn căn cứ. Xét thấy hầu hết các dị năng giả đều không sẵn sàng mạo hiểm rời khỏi căn cứ, trường quân đội không thể không thu học phí cao ngất ngưởng đối với từng học viên.
Người giàu thì không quan tâm đến khoản thu học phí này, nhưng những gia đình bình thường để có thể cung cấp cho con cái họ một nền giáo dục dị năng hoàn chỉnh, hoặc phải liều mình làm việc chăm chỉ chắt chiu từng đồng để tích góp đủ học phí, hoặc chỉ có thể ký một bản hợp đồng "khế ước bán thân" dài mười năm với trường quân đội: Trong thời hạn hợp đồng, sinh viên sau khi tốt nghiệp trường quân đội phải ở lại quân đội, trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt với quân hộ vệ và thường xuyên ra ngoài thu thập vật tư.