Chương 7

Yên Vy đã thật sự để tâm đến những lời Miên Ý vừa nói, cho khi Mây và John đến ngay sau đó, cô phải chuyển sự tập trung của mình sang một nhân vật khác - Đình Đình. John đưa cho Yên Vy một bản phát biểu đã được chuẩn bị sẵn. Cô đọc nó một cách có nghiêm túc, hàng mi càng ngày càng nhíu chặt.

“Không đời nào tôi nói vậy với cô ta. Tại sao tôi lại phải chịu mọi trách nhiệm. Cô ta cũng có lỗi mà!”

“Vấn đề là thế này,” John nói. “Nếu chúng ta đưa ra lời xin lỗi, mọi chuyện sẽ biến mất. Nếu cô không xin lỗi thì chắc chắn cô ấy sẽ tiếp tục gửi nhiều đoạn tin nhắn và email gây bất lợi cho cô hơn”.

Yên Vy ngẫm nghĩ về những gì ông ấy nói, nhưng cô không thật sự không thích làm điều này.

“Ông có thể cho tôi thêm một hai ngày nữa được không? Trong khi chờ đợi, hãy công bố rằng tôi rất hối hận về những gì mình đã nói, nhưng đó không phải là tất cả. Tôi chắc rằng mình có thể tìm thấy một số email hoặc tin nhắn cũ.”

John há miệng như muốn từ chối, nhưng ông đành thở dài cam chịu. “Tôi sẽ cho cô hai mươi bốn giờ, nhưng chúng ta không thể để nó tiếp tục lâu hơn thế. Và chúng ta sẽ sớm mở một cuộc họp báo. Cho đến lúc đó, hãy ở yên, được chứ?”

"Tôi chẳng đi đâu cả."

“Tôi sang gặp Vũ Dương một lát. Tôi sẽ gặp cả hai người vào ngày mai."

Ông ấy nói cái tên như thể Yên Vy cũng biết về người đó. “Vũ Dương? Đó là ai vậy?”

“Triệu Vũ Dương. Hàng xóm của cô."

Yên Vy nhảy khỏi ghế và chạy theo người quản lý ra cửa trước. “Chờ đã, làm sao ông biết anh ta?”

John nhướn mày. “Cậu ấy là ngôi sao mới nổi của câu lạc bộ White Star. Họ đã ký hợp đồng với cậu ấy dưới danh nghĩa là một cầu thủ tự do vào mùa hè năm ngoái. Chúng tôi đã đàm phán được một thỏa thuận tuyệt vời, và tôi là người đã tìm cho cậu ấy một chỗ ở cạnh nơi ở của cô. Tôi nói với cậu ấy rằng đó là một tòa nhà tuyệt vời với vị trí thuận tiện gần đấu trường. Dù sao, tôi phải đi đây. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

“Đợi đã, cái gì?” cô nói với theo người quản lý già đã sớm đi khuất khỏi cửa.

"Em không biết cậu ấy là gà mới của John sao?" Mây nói.

"Tất nhiên là em không!"

“Chị tưởng em biết rồi. Dù sao thì bọn chị cũng đi đây. Miên Ý và chị có rất nhiều việc phải làm. Em lo mà lục lại tin nhắn cũ đi. Và bất kể em làm gì, hãy tránh xa mạng xã hội.”

...........................

Cam sẽ đến trong vòng một giờ nữa, vì vậy Yên Vy đã nhanh chóng dọn dẹp và chuẩn bị phòng ngủ dự phòng cho anh ấy. Anh ấy giống như một người anh lớn mà cô chưa bao giờ có. Khi còn là một đứa trẻ, cô thường tự hỏi sẽ như thế nào nếu có anh chị em ruột, nhưng khi cô gặp Cam ở học viện trượt băng và huấn luyện viên của họ đề nghị họ nên thành một đội, thì giống như họ đã biết nhau từ lâu cả đời. Cả hai đã trở thành những người bạn tốt nhất kể từ đó.

Sau khi Cam và Yên Vy nghỉ hưu, anh chuyển đến một thành phố khác sống, nơi bạn gái anh ở đó. Nhưng khi anh ấy trở lại thành phố này, việc đầu tiên nhất định làm chính là đến thăm Yên Vy.

Yên Vy gặp anh ở cửa trước, và khi anh bước vào, cô vòng tay ôm lấy vai anh. Chỉ cần nhìn thấy anh thôi là cô đã rơm rớm nước mắt. Anh luôn là một người anh trai đáng tin cậy của cô. Khi ông của anh bị đột quỵ, Yên Vy đã ở đó hàng ngày, giúp Cam và bố mẹ anh sắp xếp ngôi nhà để ông đi lại dễ dàng hơn. Yên Vy giúp nấu ăn, dọn dẹp và đảm bảo rằng ông ấy sẽ sớm phục hồi chức năng. Gia đình của Cam là gia đình thứ hai đối với cô, gia đình mà cô luôn mong muốn.

"Cậu dạo này thế nào?" Cam nói, vỗ nhẹ vào vai cô và đi đến sô pha. “Hãy kể cho tớ nghe mọi chuyện.”

“Tớ đang cố tìm những tin nhắn và email cũ. Mẹ tớ nói rằng bà không giữ điện thoại cũ của tớ, nhưng cậu biết là bà ấy luôn cất giữ lại mọi thứ mà. Tớ tin rằng vẫn còn sót lại cái gì đó. Tôi đã nghĩ đến việc sẽ về nhà vào ngày mai. Cậu sẽ đi với tớ chứ?”

"Tất nhiên rồi. Mẹ của cậu thích tớ."

“Ít nhất bà ấy ưa một trong số chúng ta.”

Cam nhíu mày. “Bà ấy đúng là có hơi cáu kỉnh, nhưng bà ấy thương cậu và tự hào về mọi thứ cậu đã đạt được.”

Yên Vy khẽ lắc đầu, cô không muốn tranh cãi với Cam về mẹ cô.

“Tớ nghĩ chúng ta có thể đi vào buổi sáng. Trong thời gian chờ đợi, tớ đang cố truy cập vào địa chỉ email cũ của mình. Tớ đã liên hệ với nhà cung cấp, nhưng nó không khả quan lắm. Và tớ có một vài thùng giấy chứa một số đồ cũ, nhưng tớ không hy vọng sẽ tìm thấy bất cứ thứ gì.” Cô dừng lại. “Tại sao Đình Đình lại làm vậy chứ?”

Cam ngả lưng vào chiếc ghế sô pha xám sang trọng. “Tớ có thể nghĩ ra câu trả lời.”

Đôi mắt nâu nhạt của Yên Vy mở to. "Cậu biết?"

“Tớ đã hỏi một vài người xung quanh. Hóa ra trường trượt băng của cô ta đang nợ nần chồng chất. Cô ta đang kêu gọi mọi người đầu tư, nhưng ai muốn đổ tiền vào một nơi sắp phá sản chứ? Tớ nghĩ cô ta nghĩ ra ý tưởng này để đạt được sự đồng cảm nào đó, và không phải là hồi đó hai người không ghét nhau. Nếu cô ta biến cậu thành kẻ xấu, có lẽ mọi người sẽ thương hại cô ta và đầu tư vào học viện? Hoặc có thể cô ta đang cố lấy một số tiền từ cậu."