Chương 8

Nghiêng đầu một chút, tôi nhìn thấy Trì Dục.

Ánh mắt hắn sắc bén, mang theo vài phần ác ý.

Hắn dường như định tiến tới, nhưng lúc hai cô gái đến gần, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt cười với bọn họ.

Tôi cũng lập tức thu hồi tầm mắt, nhưng lại vô tình phát hiện ra, Tiêu Kiệt không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía Trì Dục.

Ánh mắt trầm lắng, hai tay rũ ở bên sườn nắm chặt thành quyền.

Buổi chiều giờ thể dục.

Chạy 800 mét.

Từ trước đến nay tôi luôn rất yếu.

Quả nhiên.

Chạy được nửa đường, vị ngọt tanh nơi cổ họng khiến tôi phải bỏ cuộc.

Tiêu Kiệt nhảy đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng động viên tôi.

Cuối cùng còn hứng thú mà dẫn dắt tôi chạy hết quãng đường, tôi còn phá lệ đạt tiêu chuẩn.

Để cảm ơn cậu, tôi đi mua cho cậu một chai nước, lúc quay lại đã không thấy cậu đâu nữa.

Trương Đình đột nhiên từ phía sau đẩy tôi một cái.

Khiến tôi ngã sõng soài, toàn thân lấm lem bụi bẩn.

Cô ta và hai nữ sinh khác cười hả hê, còn nói bóng nói gió tôi không biết tự lượng sức mình.

Tôi lười quan tâm đến cô ta, bước về phía bồn rửa tay.

Bỗng nhiên lúc đi ngang qua sân bóng rổ, nghe được một cuộc đối thoại không thể tin nổi.

“Cậu thích nam sinh ở Đại học A à?”

“Chuyện của tôi liên quan gì đến cậu, cậu không phải đang cặp kè với Vương Quyên đấy à?”

Giọng điệu của Tiêu Kiệt trở nên dịu dàng, mang theo một tia đắc ý: “Sao, cậu ghen rồi à?”

Vu Thiến hừ lạnh một tiếng: “Ai mà ghen với cô ta, vừa nghèo vừa quê mùa, cậu đừng có thật sự thích cô ta đấy nhé?”

“Tất nhiên là tôi không có hứng thú với cô ta rồi, tôi chỉ đang giúp cậu thôi.”

“Giúp tôi?” Vu Thiến không tin.

“Những trò nhỏ nhặt của cậu không thể gây tổn hại gì cho cô ta.”

Tiêu Kiệt cười nhạt: “Loại người này nhìn qua là biết thiếu thốn tình yêu, để cho cô ta nếm đủ ngọt ngào xong, muốn hành hạ cô ta không phải dễ như trở bàn tay sao.”

“Cậu thật đúng là xấu xa.” Dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Vu Thiến lại cười rất vui vẻ.

“Vậy cậu có thích không?”

“Ghét~.”

……

Tôi chui rúc dưới chân tường, nghe thấy những lời này mà cả người lạnh toát.

Thì ra từ lúc bắt đầu cậu đã nghĩ như vậy sao?

May mắn, tôi nghe được.

Tôi đổ chai nước khoáng mua cho Tiêu Kiệt ra rửa tay.

Lúc cậu dùng vẻ mặt hiền lành nhìn tôi để xin nước, tôi giả vờ đáng thương mà khóc lóc.

Cậu không tức giận còn bật cười, cười rất đẹp, đẹp đến mức rất dễ bị mê hoặc.

Nếu vừa rồi tôi không nghe thấy bí mật của cậu.

Giờ tan học, Tiêu Kiệt lại đề nghị đưa tôi về nhà, bị Vu Thiến và Trương Đình nhìn theo với ánh mắt mỉa mai đố kỵ.

Chúng tôi ra khỏi cổng trường, trùng hợp gặp phải trường A cũng có rất đông người đổ ra.

Dọc đường đi, tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt như có như không đang nhìn mình, lại không tìm thấy.

Còn chưa đến dưới lầu nhà tôi, Tiêu Kiệt đã bị mùi hôi nồng nặc làm cho nhíu mày.

Loại thiếu gia như hắn chắc chắn chưa bao giờ đến nơi như thế này.

Sau khi tôi tỏ vẻ ân cần cảm ơn hắn, liền thấy hắn tăng tốc rời đi.