Trở lại chỗ ngồi ngồi xuống.
Đối diện với ánh mắt bất mãn của Vu Thiến, tựa hồ còn kèm theo một tia đố kỵ.
Tôi còn tưởng chính mình gặp ảo giác.
Nhưng hóa ra không phải.
Lúc tan học ở nhà vệ sinh, ác ý mà chúng nó đã kìm nén suốt nửa tiết học bùng phát ra.
Hai cái bạt tai "chát chát" ập tới.
Trương Đình giật lấy cổ áo tôi.
"Vương Quyên, người đó chắc không phải là bạn trai của mày? Nếu không thì sao có thể giúp mày mang cặp sách?"
Vu Thiến đứng cách đó không xa, thản nhiên xem kịch, khóe miệng nở nụ cười.
"Chuyện của tôi, liên quan cái rắm gì đến cậu."
Không có được câu trả lời vừa lòng, Trương Đình và Vu Thiến sắc mặt lập tức thay đổi.
“Được, bọn tao ở đây kiểm tra, xem mày còn trong sạch hay không."
Cô ta lệnh cho hai nữ sinh khác cùng nhau đi lên xé quần áo tôi, cởϊ qυầи tôi.
Tôi la lớn, tay chân vung loạn để che chở cơ thể.
"Này, Vương Quyên có trong đó không?"
Một giọng nam thanh lãnh vang lên từ cửa nhà vệ sinh nữ.
Vu Thiến khó chịu mà trừng mắt nhìn.
"Có chuyện gì?"
"Cô chủ nhiệm có việc tìm cô ấy."
Vu Thiến không cam tâm "chậc" một tiếng, hất cằm.
Trương Đình bèn bóp lấy cằm tôi cảnh cáo:
"Dám nói lung tung thì có mà hối hận."
Tôi khinh thường né tránh tay cô ta.
Không cần cô ta nhắc tôi cũng biết.
Nhà Vu Thiến rất giàu có.
Mỗi năm, khoản tiền đóng góp cho trường học là một con số khổng lồ mà tôi cả đời này cũng không dám mơ tới.
Mỗi lần họp phụ huynh, dù là hiệu trưởng hay chủ nhiệm lớp, đối với mẹ Vu Thiến mặt chó nhanh chóng liếʍ đến gót giày của bà ta.
Hơn nữa Vu Thiến ở trước mặt thầy cô luôn tỏ ra là một cô gái ngoan ngoãn.
Còn tôi.
Gia cảnh bần hàn, học lực trung bình.
Thỉnh thoảng còn sẽ bởi vì bị bắt nạt mà bị đưa vào danh sách đen của thầy cô.
Đối lập như vậy, bọn họ sẽ càng nguyện ý tin tưởng ai hơn, rõ ràng.
Người truyền lời là lớp trưởng Tiêu Kiệt, là nhân vật có thể sánh ngang với nhà Vu Thiến.
Cậu liếc nhìn bộ dạng hỗn độn của tôi.
"Cậu không sao chứ?"
Câu hỏi mang theo quan tâm đi thẳng vào đáy lòng tôi.
Mặt tôi hơi hơi nóng lên.
Lắc đầu, tôi đi theo cậu đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Lặng lẽ ngước nhìn bóng lưng cậu.
Cậu tự phụ không bị đồng phục che lấp.
Chúng tôi chưa bao giờ ở bên nhau như vậy.
Đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không cẩn thận đυ.ng phải lưng cậu.
Cơ bắp săn chắc xuyên qua đồng phục chảy ra độ ấm, khiến mặt tôi đỏ bừng.
"Sáng nay tớ không biết đám người Vu Thiến đã làm gì, không thể giúp cậu được."
"Từ giờ nếu gặp khó khăn, có thể tìm tớ."
Giọng điệu của cậu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại khiến cho mối tình đơn phương của tôi dành cho cậu, thấm vào chút ánh sáng.