Editor: May
Còn chưa có mắng ra miệng, Liễu Diễm Lệ đã nhanh chóng kéo con gái của mình lại, ý bảo liếc mắt một cái hiện tại còn đang ở tiệc đính hôn.
Thịnh Mạt Ly hung hăng cắn răng.
Thịnh Vi Ương lại cực kỳ khinh bỉ liếc mắt một cái, rốt cuộc, ánh mắt kiêu ngạo dừng ở trên thân người đàn ông mặc một bộ tây trang chú rể.
Thịnh Vi Ương cười, lúm đồng tiền nhỏ xinh đẹp, mắt châu giống như hoa đào nở rộ.
Bộ dáng giống như, cô đã từng thích anh vậy.
Nhưng mà, cũng chỉ giới hạn ở đã từng.
……
Thịnh Vi Ương đưa ô treo trên cổ tay cho anh,
“Lục Bắc Huân, chúng ta hảo hợp hảo tán.”
Thịnh Mạt Ly cắn khóe miệng đến tím xanh, càng thêm gắt gao túm chặt Lục Bắc Huân.
Đây là người đàn ông cô ta không tiếc hết thảy mới có thể cướp được từ trong tay Thịnh Vi Ương! Cô tuyệt đối sẽ không buông tay!
Thịnh Vi Ương lại miệt khí nhìn Thịnh Mạt Ly bằng nửa con mắt, thanh giọng nói,
“Bác cả bác gái cả, hôm nay cháu không mời tự đến, cũng chỉ là tiến đến chúc mừng, rốt cuộc, cháu cũng đã từng là một thành viên của nhà họ Thịnh, tuy rằng hiện tại không phải.”
Thịnh Vi Ương không gợn sóng không sợ hãi nói, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra, ngữ khí nói chuyện của cô, rất lạnh.
“Hừ!” Thịnh Viễn Hải thô giọng hừ hừ.
Liễu Diễm Lệ cũng châm chọc theo, lại ngại ở đây có quá nhiều khách mời, không dám nói thêm cái gì, “Mày biết là tốt rồi!”
Thịnh Vi Ương lại không có phản ứng.
Chuyển mắt nhìn về phía Lục Bắc Huân và Thịnh Mạt Ly, lại nhìn nhìn bụng Thịnh Mạt Ly, nâng “nụ cười kiều Ương” tiêu chuẩn quốc tế lên,
“Chị hai anh rể, đính hôn vui vẻ, em chúc hai người bất dựng bất dục, con cháu đầy sảnh đường.”
Nói xong câu này, Thịnh Vi Ương liền tiêu sái xoay người, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú ngây ngốc lại kinh hoảng của mọi người, nghênh ngang đi ra đại sảnh yến tiệc.
Nhìn sắc mặt xanh mét khó chịu của người hai nhà trên sân khấu, sự thật chứng minh, vừa rồi bọn họ thật sự không nghe lầm, nhị tiểu thư nhà họ Thịnh kia xác thật nói chính là chúc đôi tân nhân bất dựng bất dục*, con cháu đầy sảnh đường…… ( bất dựng bất dục: không sinh không dưỡng)
Nhịn xuống xúc động muốn đứng lên điên cuồng vỗ tay, nhưng rốt cuộc không nhịn được khóe miệng nâng lên ý cười trào phúng.