Tác phong làm việc của Chu Gia cực kỳ kín đáo, hắn ta nho nhã lại lạnh lùng, tính tình cũng cực kì cao ngạo, ít có người có thể lọt vào mắt hắn ta.
Bạn bè của hắn ta ở trong giới không nhiều lắm, mỗi người đều là người quen lâu năm, hiện giờ không phải biên kịch nổi tiếng, chính là nghệ sĩ đã lấy qua danh hiệu ảnh đế.
Nhân mạch ở trong vòng cực lớn, tiếng nói cũng cực kỳ có trọng lượng.
Là vị trí rất nhiều người muốn cũng trèo không tới.
Càng quan trọng hơn, nghe nói gia thế Chu Gia cực lớn, hắn ta khi mới xuất đạo bởi vì bề ngoài anh tuấn nên bị người có địa vị cao coi trọng, muốn bao dưỡng hắn ta, sau khi bị cự tuyệt thẹn quá hóa giận, thông báo sẽ chặt đứt tài nguyên của hắn ta, tuyên bố muốn phong sát hắn ta. Đáng tiếc lời cô ta nói mới truyền ra không bao lâu, quay đầu đã bị người khác báo cáo tham ô khoản chung, bị đưa vào kết thúc từ trong tù, hiện tại còn chưa có đi ra.
Sau chuyện này, thân thế Chu Gia càng thêm có vẻ thần bí khó lường.
Một người tự phụ, cao ngạo như vậy, lại có cái nhìn coi trọng với một diễn viên nhỏ mới vào ngành.
Hiện giờ còn ngồi ở trước giường bệnh, vì cô ta mà gọt quả táo!
Ngay cả khi trợ lý muốn giúp đỡ đều bị hắn ta cự tuyệt.
Động tác của hắn ta rất không thuần thục, cầm quả táo một dao lại một dao, giống như đang gọt vỏ cây, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Vương Nhược Nghiên xem đến cười không ngừng, nói vẫn nên để cô gọt đi, lại không cẩn thận chạm đến miệng vết thương, đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Chu Gia khẩn trương còn có chút đau lòng: "Đừng nhúc nhích, em nằm xuống sẽ đỡ hơn."
"Em không có việc gì, vết thương nhỏ này làm sao có thể làm khó em được." Vương Nhược Nghiên lăn lộn muốn đứng dậy, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng nụ cười lại cực kì sáng lạn, bộ dáng tràn đầy sức sống làm người ta nhìn đến đau lòng.
"Nghe lời, nằm đi, đừng nhúc nhích." Chu Gia chân thật đáng tin đem Vương Nhược Nghiên trở về trên giường.
"Được rồi." Vương Nhược Nghiên bất đắc dĩ thè lưỡi.
Thịnh Chí Minh ngồi ở một bên, hắn hơi nhấp môi, ánh mắt đen nhánh ở trên người Vương Nhược Nghiên và Chu đánh giá qua lại.
Chu Gia liếc mắt nhìn Thịnh Chí Minh một cái: "Thịnh tổng không bận công việc gì sao?"
Thịnh Chí Minh: "Chu đại minh tinh không bận, tôi có cái gì phải bận sao?"
Chu Gia cười cười, không tỏ ý kiến.
Thịnh Chí Minh cũng cười.
Lửa/mùi thuốc mười phần.
Vương Nhược Nghiên nằm ở trên giường nhìn Chu Gia, lại nhìn Thịnh Chí Minh, thở dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
......
Lưu Giai thiếu chút nữa nghiến gãy một cái răng nha.
Không phải chỉ là một người mới sao, dựa vào cái gì mà có thể được Chu Gia và Thịnh Chí Minh ưu ái?
Loại suy nghĩ này đến Diệp Vi cũng có.
Cô nhìn ba người trước giường bệnh như nước với lửa lại hoà thuận vui vẻ, nghĩ ở cốt truyện chính là bởi vì một màn trước mắt này trực tiếp làm nguyên chủ đau đớn, tức giận đến mức chỉ số thông minh của cô vốn không cao trực tiếp ngã thành số âm, thế nhưng ở ngay lúc này trực tiếp đi đến bên người Thịnh Chí Minh tuyên thệ chủ quyền, đi hạ mặt nữ chủ, dẫn tới nam chủ càng không vui, nam phụ càng chán ghét.
Nam chủ trực tiếp đem cô đuổi đi.
Bởi vì không cam lòng, Diệp Vi rốt cuộc tìm một cơ hội, tìm đến Vương Nhược Nghiên tiến hành uy hϊếp nhục nhã, làm cô ta đừng tưởng rằng vì Thịnh Chí Minh đỡ một dao là có thể bay lên thành phượng hoàng vân vân, Thịnh Chí Minh là của cô, ả đừng có vọng tưởng! Lại vừa lúc bị bạn bè nam chính nói lại, lại vừa vặn bị trợ lý Vương Nhược Nghiên trộm chụp được phát lên trên mạng, rước lấy một đợt lại một đợt chửi rủa, hoàn toàn đẩy bản thân đi đến đường cùng
Không hổ là nữ phụ IQ thấp, không làm nhiều chuyện ngu xuẩn cũng thật xin lỗi chỉ số thông minh của cô.
Chuyện này thế nhưng rất đơn giản, muốn khiến một người thích mình rất khó, muốn một người chán ghét mình thì lại quá dễ dàng.
Diệp Vi ném tay Lưu Giai ra: Em đi tìm đường chết.
Lưu Giai: Đi thôi! Cố lên!
Diệp Vi ngoài cười nhưng trong không cười đi đến bên người Thịnh Chí Minh, hư hư thực thực dựa vào bên người hắn, thái độ thân mật mười phần, nha tiêm tám quái (*) nói: "Chu lão sư, Chí Minh, các anh đừng quá khẩn trương, sáng nay tôi còn thấy Tiểu Vương ở bên ngoài đi lại nên thân thể Tiểu Vương hẳn là không có gì đáng ngại, các anh cứ yên tâm đi."
(*) Nha tiêm tám quái "牙尖八怪": nha tiêm "牙尖" tiếng địa phương của vùng Tứ Xuyên, đây là tính từ. Ý chỉ người dẻo mồm dẻo miệng, có tài ăn nói, luôn thích đi tẩy trắng người khác. Tám quái "八怪": giống mấy bà cắn hạt dưa hay đi buôn dưa lê thêm mắm thêm muối cho kịch tính. Nha tiêm tám quái "牙尖八怪": Trong ngữ cảnh này có thể là nhắc nhở, gấp rút, bảo ban,...
Lưu Giai âm thầm gật đầu: Nói không sai! Làm tốt lắm!
Mày Chu Gia nhăn lại, đối với Diệp Vi càng không vui: "Vết thương Nhược Nghiên chịu chính là dao, yêu cầu một đoạn thời gian tĩnh dưỡng rất dài, ngay cả khi nhìn không có việc gì, thân thể đã chịu thương tổn cũng không phải trong lúc nhất thời có thể khôi phục. Không giống như cô."
Thịnh Chí Minh liếc mắt nhìn Diệp Vi, càng trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Đi ra ngoài."
Chu Gia nhìn về phía Thịnh Chí Minh: "Thái độ của Thịnh tổng đối với bạn gái không khỏi quá mức lạnh nhạt."
Vương Nhược Nghiên ngượng ngùng nói: "Diệp lão sư nói không sai, tôi xác thật không có việc gì, hai người không cần quá khẩn trương. Chu lão sư, Chí Minh, hai người đừng nói như vậy. Diệp lão sư, thật xin lỗi, bọn họ thật sự không có ác ý......"
Diệp Vi cắn môi không dám tin tưởng, cố nén khó xử.
Lưu Giai nhìn mắt Diệp Vi, sốt ruột đi theo.
Diệp Vi đối diện với cô chớp chớp mắt với cô ấy: Tới, chúng ta cùng nhau đi tìm đường chết đi.
Lưu Giai: Ừm!
Cô ấy tiến lên nói: "Vi Vi nói cũng có lý a, tôi nghe bác sĩ nói Tiểu Vương khôi phục rất khá, đã có thể xuất viện tĩnh dưỡng......"
Thịnh Chí Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn Lưu Giai, Lưu Giai trong lòng cả kinh, ngượng ngùng ngậm miệng.
Thịnh Chí Minh ma xui quỷ khiến nhìn về phía người Diệp Vi bên cạnh, thế nhưng thấy mắt cô lộ ra vẻ đồng tình nhìn Lưu Giai, phảng phất đang nói: Quả nhiên là lời nói thiểu năng trí tuệ xứng đáng bị mắng đi??
Thịnh Chí Minh:???
Chỉ nháy mắt, hình dáng Diệp Vi lại là nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng giận mà không dám nói gì.
Thịnh Chí Minh xoa xoa cái trán, hắn hoài nghi chính mình có phải hay không bị bọn bắt cóc gõ hỏng đầu óc rồi, bằng không hắn như thế nào sẽ ở trên người Diệp Vi nhìn thấy loại cảm xúc này?
Hắn không kiên nhẫn nói: "Được rồi, hai người các cô đi ra ngoài."
Diệp Vi: "Chí Minh, em......"
Thịnh Chí Minh: "Đi ra ngoài."
Diệp Vi: "......" Được nha.
Diệp Vi trừng mắt liếc nhìn Vương Nhược Nghiên một cái, nhấc chân liền rời đi, còn thuận tay kéo Lưu Giai lên đi cùng với cô.
Ngay cả đầu cũng không quay lại một chút.
Lộc cộc, lộc cộc.
Thịnh Chí Minh thế nhưng cảm thấy bước chân Diệp Vi nhẹ nhàng hẳn ra? Cái loại này giống cảm giác "Nhiệm vụ hoàn thành, kết thúc công việc bỏ chạy lấy người" thật quá mãnh liệt.
...... Không đúng, khẳng định là đầu óc hắn bị gõ hỏng rồi.
Vương Nhược Nghiên nói: "Chí Minh, anh không cần thiết vì em mà như vậy, không cần bởi vì em mà ảnh hưởng tình cảm của anh và Diệp lão sư."
"Tôi và cô ta có thể có cái tình cảm gì?" Thịnh Chí Minh cũng không biết trong lòng mình nghĩ như thế nào, hắn đứng lên, nói: "Em nghỉ ngơi cho tốt đi."
Đi theo ra khỏi phòng bệnh.
Vương Nhược Nghiên nhìn bóng dáng Thịnh Chí Minh rời đi nhíu nhíu mày.
Thật ra Chu Gia thật vừa lòng vì những người chướng mắt đó đều đi rồi, lấy ra kịch bản nói: "Suất diễn của em đạo diễn sẽ cho quay lại sau, chờ khi em trở lại đoàn phim chỉ sợ cường độ làm việc sẽ rất lớn, chúng ta tới tập kịch bản đi, đến lúc đó em có thể nhẹ nhàng hơn một chút."
Vương Nhược Nghiên lập tức lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Ừm ừm, cảm ơn Chu lão sư!
......
Lưu Giai bị Diệp Vi lạnh lùng đưa trở lại phòng bệnh lại khóc vì tiền đồ tương lai ảm đạm của cô.
Nhưng Diệp Vi thật ra rất vui mừng vỗ vỗ bả vai Lưu Giai, làm quân sư của nữ phụ IQ thấp, chỉ số thông minh quả nhiên không cao, không làm cô thất vọng.
Ở thời điểm Chu Gia và Thịnh Chí Minh đau lòng Vương Nhược Nghiên nhất chính là lúc đi nói Vương Nhược Nghiên không có việc gì, nói bọn họ khẩn trương quá mức, đại kinh tiểu quái (*), không bị chán ghét mới là lạ.
(*) Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to.
Lưu Giai ưu sầu đến mức cơm chiều cũng không ăn mấy miếng, Diệp Vi tâm tình rất tốt ăn một chén cơm lớn, thuận tiện qua cân thử, vừa thấy cư nhiên thấy số 50, ước chừng tăng năm cân! Cuộc sống gia đình quả thật không cần quá đẹp.
Trước kia cô xinh đẹp lại tinh tế, mảnh mai thoạt nhìn làm người thương tiếc, hiện giờ mượt mà lên, xinh đẹp lại thêm chút gợi cảm, bởi vì cô lúc trước mập nhất chính là ngực, dáng người không cần quá tốt, lại đối lập một chút với cô ở bệnh viện nằm hai năm khô quắt, tay chân héo rút......
Tính tính, chờ cô rút được hệ thống y học Trung Quốc, lập tức là có thể tốt lên.
Vô luận như thế nào, cô nhất định phải trở về.
Lưu Giai ở bên ngoài gõ cửa: "Diệp Vi! Em còn trốn ở trong WC làm gì? Mau chạy ra đây!"
Lưu tỷ sau khi khóc xong sống lại tại chỗ, đem thân phận pháo hối đánh không chết phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Diệp Vi kéo cửa ra: "Làm sao vậy?"
Tuy rằng thân thể cô rất tốt, nhưng đến nay cũng không có xuất viện, thứ nhất là Vương Nhược Nghiên và Thịnh Chí Minh đều không có xuất viện; thứ hai là làm người cùng bị bắt cóc Diệp Vi cũng không thể xuất viện, xuất viện không phải nói cho người ngoài biết cô bị thương nhẹ, mau mau đến sao, đánh giá của ngoài giới cùng trong nghề đối với Diệp Vi vốn dĩ đã không tốt, còn có thể đánh chiêu bài đáng thương, lấy một phân đồng tình; Thứ ba là ở tại bệnh viện, thuận tiện tìm Thịnh Chí Minh, còn có thể quan sát tiến triển quan hệ gần đây của Thịnh Chí Minh và Vương Nhược Nghiên, thuận tiện làm phương tiện thúc đẩy tình yêu.
"Em biết vừa rồi chị nghe được cái gì không? Lần này Chu Gia thế nhưng cùng tiểu yêu tinh Vương Nhược Nghiên tập diễn! Kỹ thuật diễn của Chu Gia được công nhận tốt, có Chu Gia phụ trợ, Vương Nhược Nghiên như hổ thêm cánh, em ở đoàn phim khẳng định càng không có địa vị! Không nghĩ tới tiểu yêu tinh Vương Nhược Nghiên này lợi hại như vậy, ngay cả Chu Gia không gần nữ sắc cũng bị cô ta mê hoặc." Đoàn phim tuy rằng chưa nói đem thân phận nữ chính của Diệp Vi đổi đi, nhưng nữ số 2 nhân khí khá cao, kỹ thuật diễn cùng nhân vật lại cực kỳ xuất sắc, chờ thời điểm phim phát ra, khẳng định sẽ đem quang hoàn thuộc về nữ chính đoạt đến không còn một mảnh.
Kể từ đó, Diệp Vi sẽ một lần nữa biến thành đá kê chân của Vương Nhược Nghiên!
Diệp Vi còn tưởng rằng là cái gì đâu, thì ra sợ bóng sợ gió một hồi: "Hiện tại Chu Gia đang còn ở chỗ Tiểu Vương?"
Lưu Giai: "Đã sớm đi rồi."
Diệp Vi nhìn nhìn sắc trời, đã đến giờ này, công việc hoàn thành, cũng nên tan tầm về nhà.
"Cũng không biết người đàn ông đó nghĩ như thế nào, làm thế nào có thể thích tiểu yêu tinh kia như vậy, chị xem bộ dáng của Chu Gia kia thoạt nhìn còn có chút chưa đã thèm! Hắn chắc là sẽ không thích Vương Nhược Nghiên đi?" Lưu Giai tức giận bất bình nói.
"......" Tất cả đều bị chị phát hiện?
Diệp Vi thét chói tai, "Chị nói cái gì? Chu Gia sao có thể thích hồ ly tinh Vương Nhược Nghiên kia!"
Lưu Giai xoa xoa lỗ tai: "......"
"Em đừng kích động, vừa rồi chị chỉ thuận miệng nói, chị cũng cảm thấy Chu Gia không có khả năng thích Vương Nhược Nghiên, nhiều nhất cũng chỉ là thưởng thức cô ta đi, em cũng biết, Chu Gia thích dìu dắt hậu bối có tài hoa."
"Cái đó cũng không có khả năng, so với em Vương Nhược Nghiên kia sao có thể có tài hoa?"
Lưu Giai: "......Em tài hoa? Chỗ nào?"
Diệp Vi: "Em đã đem diễn phim dung nhập vào cuộc sống của em."
Lưu Giai: "......???"
Lưu Giai chưa thấy qua người nào không có tự hiểu lấy mình như vậy, cô còn muốn nói thêm cái gì nữa, lại thấy Diệp Vi xoay người liền đi ra ngoài. Cô sửng sốt một chút: "Em đi đâu vậy?"
Còn có thể đi chỗ nào, đương nhiên là đi tăng ca a.
Nhưng mà cô còn chưa có nhìn thấy nữ chủ, nam chủ đã tới trước rồi.
Cô kéo cửa phòng bệnh ra, bỗng nhiên đối diện với Thịnh Chí Minh ở hành lang, thiếu chút nữa liền đâm vào người hắn, may mắn bước chân của cô không nhanh, vừa ổn định thân thể lại liền suy yếu mềm nhũn, dựa vào trên người hắn, kinh hỉ mở miệng: "Chí Minh! Anh tới tìm em sao?"
Thịnh Chí Minh mặt không biểu tình dịch ra sau một bước.
"Cho rằng bản thân là ai, Thịnh thiếu sẽ tìm đến cô sao? Gặp được thời điểm nguy hiểm cũng chỉ cố cứu mình, mắt thấy nguy hiểm qua đi, lại nghĩ tới đòi chỗ tốt? Thiên hạ nào có việc tốt như vậy a." Người đàn ông đi ở phía sau Thịnh Chí Minh mở miệng nói, trên mặt hắn ta toàn là vẻ trào phúng, "Chậc, đến lúc này, thế nhưng còn có mặt mũi dây dưa Thịnh thiếu."
Diệp Vi vừa nghe giọng nói này liền biết đối phương là Tôn Nghĩa Bác, một trong những tay sai của Thịnh đại thiếu. Hắn ta đối với Diệp Vi cực kỳ khinh thường, ngược lại, hắn ta mười phần thích những người vì giúp bạn mà có thể không tiếc cả mạng sống như Vương Nhược Nghiên. Có thể nói là trung thực ủng hộ Vương Nhược Nghiên.
Hắn ta thường xuyên ở ngoài tuyên bố Vương Nhược Nghiên ôn nhu thiện lương, đương nhiên cũng không thiếu những lời tuyên dương nguyên chủ dối gian xảo trá hư tình giả ý, thậm chí ở thời điểm sự nghiệp nguyên chủ đi xuống, đi thử kính cũng sai người tạo không ít ngáng chân, lịch sử bị những người đó làm khó dễ cũng có bút tích của hắn ta.
Hắn phải vì Thịnh đại thiếu mà nói lời ác ý, rốt cuộc vào thời điểm Thịnh đại thiếu suýt chút mất mạng, nữ nhân này lại nghĩ chạy trốn, có thể nói là nhân vật đại biểu của sự lòng lang dạ sói.
—— Diệp Vi cô ta có thể có ngày hôm nay, không phải là đều dựa vào Thịnh Chí Minh?
Hắn ta là vì tức giận thay Thịnh thiếu.
Lưu Giai đi theo ra ngoài, vừa thấy tình huống này, nháy mắt liền gấp đến độ không chịu được, cô ấy chạy nhanh tiến lên giải thích nói: "Đều là hiểu lầm, Vi Vi mấy ngày nay vẫn luôn nói với tôi rằng cô ấy thật sự hối hận, cô ấy lúc ấy quá sợ hãi, bị mấy kẻ bắt cóc cực hung ác kia dọa đến mức ngây dại, quên mất tự hỏi, tuyệt đối không có ý tứ mặc kệ Thịnh thiếu!"
Một bên ở phía sau chọc eo Diệp Vi, làm chút gì nhanh lên a!
Diệp Vi nói: "Tôi lúc ấy xác thật bị sợ hãi, tôi lo lắng mình sẽ bị gϊếŧ diệt khẩu, mà tôi không muốn chết."
Tôn Nghĩa Bác nói: "A! Rốt cuộc cũng nói thật."
Diệp Vi khó hiểu: "Tôi có nói qua lời nói dối khác sao?"
"Cô nói cô quan tâm Thịnh thiếu!"
"Tôi đương nhiên là quan tâm a."
Tôn Nghĩa Bác chưa thấy qua người vô sỉ như vậy: "Lời này mà cô cũng nói được? Lừa ai đây! Cô thôi đi, Nhược Nghiên mới thật sự quan tâm Thịnh thiếu, cô ấy có thể vì Thịnh thiếu đến mạng cũng không cần, cô thì sao? Cô làm cái gì? Cô chỉ biết tránh ở một bên xin tha mạng, Nhược Nghiên đối với Thịnh thiếu mới thật sự là quan tâm, so sánh với Nhược Nghiên cô đều kém từng ngọn tóc!"
Diệp Vi lười muốn cùng Tôn Nghĩa Bác nói thêm cái gì, cô nhìn về phía Thịnh Chí Minh: "Em thật sự không muốn anh chết, thật sự, anh hãy tin tưởng em."
Thịnh Chí Minh nhìn đôi mắt chân thành của Diệp Vi —— không sai, đôi mắt tràn đầy chân thành, cơ bản không nhìn ra chút hư tình giả ý nào.
Quá chân thành, Thịnh Chí Minh cảm giác giống như hắn bị mê hoặc.
Diệp Vi cũng không cần diễn, nói giỡn, nam chủ chết so với việc nữ phụ ác độc bãi công còn muốn nghiêm trọng hơn, cô sao lại muốn hắn bị sao chứ? Còn nghĩ muốn thưởng công nhân ưu tú không?