Chương 12: Nữ Phụ Tham Sống Sợ Chết (12)

Khi Diệp Vi đau khổ cầu xin, cùng với ánh mắt hiểu rõ “Cô không cần phải nói chúng tôi cũng biết” của người khác, trong nháy mắt Triệu Bằng cũng cho rằng bản thân là một thổ phỉ hoành hành ngang ngược, cường thủ hào đoạt?

Hắn không khỏi thầm than tâm cơ Diệp Vi quả nhiên lợi hại, nói ngắn gọn mấy câu đã đổ tội lên đầu hắn!

Hiện giờ hắn nên nói như thế nào? Chỉ sợ bất kể nói như thế nào, giải thích càng nhiều, người khác cũng sẽ cho rằng Diệp Vi có ngày hôm nay đều là bút tích của Thịnh Chí Minh.

Đồng thời hãm hại hắn, còn cho Thịnh Chí Minh bát nước bẩn.

Là hắn xem thường Diệp Vi.

“Diệp Vi, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, Thịnh thiếu không có ý tứ muốn tổn thương cô. Thịnh thiếu tìm cô, là muốn ôn chuyện.” Ba chữ cuối cùng hắn cắn răng nói phá lệ nặng.

Diệp Vi vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, cậu không cần phải nói, tôi cũng biết.”

“……” Cô cũng biết cái gì???

Triệu Bằng sợ nói thêm gì nữa, hắn với Thịnh tổng hai người cũng phải trở thành tổ đội đại ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt.

Gân xanh trên trán hắn nhảy lên, cước nặng cước nhẹ trở về, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Thịnh đại thiếu, khuôn mặt khổ sở chỉ có thể đem lời nói của Diệp Vi lặp lại một lần, “Diệp Vi nói xin ngài yên tâm, cô ấy ăn cơm lập tức sẽ đi, sẽ không quấy rầy ngài và Nhược Nghiên tiểu thư……”

Thịnh Chí Minh: “……???”

Đừng nói Thịnh Chí Minh, ngay cả Vương Nhược Nghiên cũng kinh ngạc đến không chịu được.

Dưới cái nhìn của cô ta, Diệp Vi là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, cô thật vất vả mới leo lên Thịnh Chí Minh được, lúc trước còn vì thế mà tới uy hϊếp cô ta, hiện tại Thịnh Chí Minh chủ động tìm cô, khẳng định so với ai khác cô còn nhanh hơn cả chạy trốn mới đúng, thế nhưng cô không tới? Từ khi nào Diệp Vi thức thời như vậy?

“Chí Minh, lời này của Diệp Vi là có ý gì? Thì ra trên mạng nói anh vì em…… Là sự thật?” Tất cả không vui của Vương Nhược Nghiên lúc trước giờ phút này đã tan đi, “Thật ra anh không cần vì em mà làm một bước này, em không muốn người ngoại giới nói anh là người lãnh khốc vô tình.”

Thịnh Chí Minh khó có được nghẹn một chút, khuôn mặt đen sì nói: “Không có.”

“Hả? Cái gì?”

“Anh không có cho người đối phó Diệp Vi.”

Tươi cười ở trên mặt Vương Nhược Nghiên cứng lại, ngẩn người: “A? Vậy thì vì cái gì……”

“Ai biết những người đó ăn sai thuốc gì rồi?” Thịnh Chí Minh sắc mặt càng thêm không tốt, cõng cái nồi lâu như vậy, hắn có thể lý giải được cõng cái nồi này thật khổ.

Vương Nhược Nghiên không nói, sắc mặt so với lúc trước còn muốn khó coi hơn.

……

“Tô Thần tỷ, thật sự chị muốn như vậy sao? Như vậy không tốt lắm đâu……”

“Hỏi bao nhiêu lần như thế em không phiền sao? Nếu em sợ thì chạy nhanh đi, chị lại không có miễn cưỡng em.”

“Không phải, vừa rồi Thịnh thiếu còn để Triệu trợ lý tới kêu Diệp Vi, nếu là Thịnh thiếu biết đến lời nói……”

“Không có khả năng! Là đàn ông chắc chắn sẽ không thích loại phụ nữ ích kỷ như Diệp Vi này, nếu là Thịnh thiếu thật sự để ý Diệp Vi, Diệp Vi sẽ rơi xuống tình trạng ngày hôm nay sao?”

Trong Toilet, Tô Thần với một người con gái khác nhỏ giọng nghị luận.

Người con gái kia rối rắm nói: “Vậy vừa rồi Thịnh thiếu có ý gì?”

Tô Thần khinh thường hừ lạnh: “Còn có thể là cái gì? Em đừng quên, không chỉ có Thịnh thiếu ở bên trên, Vương Nhược Nghiên cũng ở đó, Thịnh thiếu kêu Diệp Vi đi lên, chỉ sợ là muốn thay mặt cho Vương Nhược Nghiên xả giận! Người phụ nữ kia quá may mắn, bởi vì cứu Thịnh Chí Minh một mạng mà một bước lên trời, thật sự quá tiện nghi cho cô ta! Nếu là chị có cơ hội này……” Ả cắn răng hừ một tiếng, hiển nhiên đối với Vương Nhược Nghiên cũng rất là khinh thường.

“Đợi lát nữa nhân lúc Diệp Vi không chú ý đem thuốc bỏ vào cái ly của cô ta, yên tâm đi, sau khi sự việc thành công, chị sẽ giúp em nói tốt ở trước mặt Lưu tổng, chỗ tốt sẽ không thiếu em. Không phải em muốn nhân vật nữ một sao?”

“Lưu tổng” trong miệng Tô Thần là bạn trai hiện tại của ả, nói là bạn trai, thật ra là kim chủ của ả mà thôi.

Nghe nói Lưu tổng vì lấy lòng nhân vật lớn ở trên nào đó, lúc này mới cố ý gài bẫy Diệp Vi, nhân vật lớn kia đã sớm coi trọng Diệp Vi, nếu không phải Thịnh Chí Minh ở giữa làm khó dễ, cũng không có khả năng phải chờ tới bây giờ. Hiện giờ Diệp Vi bị Thịnh Chí Minh ghét bỏ, tuy rằng bây giờ Diệp Vi đã thành tàn hoa bại liễu (*), nhưng nhớ lâu rồi tự nhiên cũng rất ngon miệng. Đối phương hứa hẹn, sau khi sự việc thành công, chỗ tốt không thể thiếu.

(*) Tàn hoa bại liễu - 残花败柳: Ý tứ là lụn bại cây liễu, tàn bại hoa. Thời trước dùng để so sánh nữ tử sinh hoạt phóng đãng hoặc bị chà đạp vứt bỏ. (Theo Baidu.com)

Người con gái khẽ cắn môi, nghĩ đến việc cô ta gia nhập giới giải trí mấy năm nay, còn chỉ là diễn vai quần chúng, ngay cả vai nữ chính đường đường chính chính cũng không có, vai diễn vĩnh viễn là nữ phụ Giáp Ất Bính, nhân vật không xuất sắc không nói, có đôi khi còn là diễn vai hề đi giúp đỡ nữ chủ, cô ta cam tâm sao? Không cam lòng.

Cô ta quá muốn nổi tiếng, quá muốn có một cái cơ hội, do dự mãi, cuối cùng đáp ứng.

“Đừng quên việc chị đáp ứng với em.”

“Yên tâm.” Tô Thần vỗ ngực miệng nói bảo đảm.

Hai người lần lượt rời khỏi toilet, mắt Tô Thần nhìn Diệp Vi một thân nghèo túng xa xa ở đằng kia, đắc ý cười, lập tức đi qua.

“Diệp Vi, còn ăn sao? Cũng đến lúc này, cô còn có tâm tình ăn sao.” Tô Thần tươi cười đầy mặt, mang theo một cỗ từ trên cao nhìn xuống vui sướиɠ khi người khác gặp nạn, “Lúc trước nằm mơ tôi cũng chưa nghĩ tới, có một ngày đại danh đỉnh đỉnh Diệp lão sư sẽ làm nữ phụ cho tôi. Cái này có lẽ chính là phong thủy luân chuyển trong truyền thuyết đi?”

Diệp Vi cười nói: “Đúng vậy a, cho nên cô cũng đừng cao hứng quá sớm, ai biết ngày nào đó cô sẽ vấp phải vết xe đổ của tôi?”

Vẻ tươi cười trên mặt Tô Thần cứng lại, cả giận: “Cô! Hừ, cô đừng mạnh miệng, ai không biết hiện tại Vương Nhược Nghiên mới là người trong lòng Thịnh đại thiếu, vừa rồi Thịnh đại thiếu tới gọi cô đi lên, chính là muốn làm cho cô khó xử đi, ai kêu cô đi đắc tội Vương Nhược Nghiên chứ?”

Diệp Vi gật gật đầu, rất là tán đồng nói: “Nếu thời điểm diễn kịch cô cùng có công phu nghiền ngẫm lòng người như này, như thế nào cũng không có khả năng đem thiếu nữ mảnh mai mà chăm chỉ diễn thành Mary thiểu năng trí tuệ a.”

…… Mary thiểu năng trí tuệ? Trong chốc lát Tô Thần mới phản ứng được Diệp Vi đây là mắng kỹ thuật diễn của ả kém, đem một thiếu nữ vô cùng chăm chỉ diễn thành Mary thiểu năng trí tuệ, ả ta tức giận tiến lên một bước chỉ vào cái mũi Diệp Vi mắng: “Diệp Vi, tôi nể cô là tiền bối mà nhượng bộ cô ba phần, cô đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Diệp Vi bỏ đôi đũa xuống, đi theo đứng lên: “Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ là làm người từng trải, cho cô một chút kinh nghiệm mà thôi. Không nghe lời cụ già, ăn thiệt ở ngay trước mắt.”

Mắt thấy Tô Thần với Diệp Vi sẽ phải ầm ĩ lên, lập tức có người lại đây ngăn cản, ngôn tốt ngữ đẹp khuyên giải an ủi: “Tô Thần tỷ, chị nổi giận với Diệp Vi làm gì? Cô ta đời này cứ như vậy, chị không có khả năng k so với cô ta.”

Lúc này Tô Thần mới cười: “Cũng đúng, thân phận của chúng tôi không giống nhau.”

Ả ta liếc mắt nhìn thoáng qua người của ả đã bỏ đồ vật vào ly nước của Diệp Vi, trong lòng càng đắc ý, “Diệp Vi, người cô đắc tội chính là Thịnh thiếu, nhìn xem công việc của cô gần đây, không phải diễn vai quần chúng chính là diễn vai quần chúng trên đường, nhìn lại Vương Nhược Nghiên người ta đi, chính là được tâng bốc lên trời cao a, người đại diện phát ngôn D gia cũng bắt tới tay! cô đâu? Nghe nói lúc cô đi theo Thịnh thiếu hắn cũng không có cho cô tốt tài nguyên tốt như vậy đâu. Tôi xem cô a, đời này cũng chỉ có thể diễn mấy vai phụ nhỏ, đừng nghĩ lại ra mặt! Tương lai của cô so với hiện tại càng thảm hại hơn, Thịnh thiếu sẽ không để cho cô sống tốt!”

Diệp Vi tự nhiên cũng len lén nhìn công tác chuẩn bị hoàn thành công việc sắp kết thúc, trong lòng rất là vừa lòng, Tô Thần này kỹ thuật diễn tuy rằng chẳng ra gì, nhưng đầu óc vẫn còn sử dụng được, không tồi không tồi.

Cô nhịn không được cười trộm một chút.

Thời điểm Thịnh Chí Minh thời điểm, vừa vặn thấy một màn này, cô gái hung hăng vênh váo hùng hổ doạ người, người chung quanh đều đang xem trò hay xem náo nhiệt, mà trên mặt Diệp Vi lại không chịu nổi lộ ra một nụ cười thật cẩn thận……

Cô gái kia còn ở bên kia kêu gào: “Đắc tội Thịnh thiếu, đời này của cô cũng xong rồi!!”

Thịnh Chí Minh: “……”:)

Rớt lại phía sau hai bước Triệu Bằng: “……” Hắn trộm nhìn sắc mặt Thịnh thiếu, thật tốt, có thể kết băng.

Thịnh Chí Minh sắc mặt đen nhánh, bước đi qua đó, thanh âm lạnh băng, hỏi lại: “Tôi sẽ không để cho ai sống tốt vậy?”

Thịnh Chí Minh xuất hiện trực tiếp làm đám người xuất hiện trong phạm vi nhỏ xôn xao, khí thế của hắn cường đại, khuôn mặt anh tuấn, khi cười lên rất phong lưu, khi không cười lại giống như Tu La.

—— thế nhưng là Thịnh Chí Minh! Như thế nào hắn lại tự mình xuống dưới?

Diệp Vi: “……!!”

Tô Thần: “……??”

Ở đây: “……?!!”

Tất cả mọi người cũng không có dự đoán được Thịnh Chí Minh sẽ tự mình xuống đây, hắn tới làm cái gì? Là chuẩn tự tay bắt Diệp Vi đi lên nhận lỗi với Vương Nhược Nghiên sao? Quả nhiên, tâm người đàn ông này một khi tàn nhẫn lên so với cái gì cũng tàn nhẫn hơn!

Thịnh Chí Minh đột nhiên xuất hiện cũng làm cho kinh sợ, trái tim bùm bùm nhảy lên không ngừng, lại vừa nghe Thịnh Chí Minh nói, hoảng loạn nói: “Không phải, là Diệp Vi cô ấy, cô ấy thật quá đáng, tôi nhìn không được, lúc này mới mở miệng cảnh cáo, hy vọng cô ấy thức thời một chút. Không cần gây phiền toái cho ngài với Nhược Nghiên tỷ tỷ.”

Thịnh Chí Minh: “Chuyện của tôi khi nào cần một người ngoài không biết tên họ tới quản.”

Tô Thần càng sợ, lại cũng cảm thấy đây là cơ hội khó có được, giống như thân phận trước đây của ả khó có được cơ hội có thể đứng ở trước mặt Thịnh Chí Minh nói chuyện. Ả ta áp hoảng sợ ở dưới đáy lòng xuống, tiến lên một bước, ôn nhu nói: “Thịnh thiếu, ngài hiểu lầm tôi……”

“Câm miệng.”

“Cút xa một chút.”

Ngắn gọn mấy chữ, trực tiếp làm Tô Thần sợ hãi đến hoàn toàn không còn sắc mặt.

Thịnh Chí Minh không nhìn ả ta nữa, ngược lại giữ chặt cổ tay Diệp Vi, xoay người rời đi.

Diệp Vi: “???”

Không chỉ có Tô Thần ngốc, mọi người ở đây ngốc, ngay cả Diệp Vi cũng ngốc, đây là có chuyện gì a? Như thế nào Thịnh Chí Minh sẽ đích thân đến, trong cốt truyện nhưng không có một màn này, lúc này nên là thời điểm tình cảm nam nữ chủ xây dựng đến mức nồng nhiệt nhất, như thế nào còn có tâm tư chú ý tới một đại đại nữ phụ ác độc như cô?

Đương nhiên cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là công việc của cô ở bên này vừa mới bắt đầu, cô cũng không thể đi!

“Thịnh thiếu, có chuyện gì chúng ta nói trước đã, ngài buông tôi ra trước.” Cổ tay cô bị hắn cơm, cô tránh thoát không ra, cô càng giãy giụa, tay hắn nắm cũng càng dùng sức, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, hình như là đang trách cô không biết tốt xấu?

“Câm miệng!”

“……??”

Diệp Vi bị kéo đến lảo đảo mấy cái, trong đầu cũng chưa có tâm tư suy nghĩ vì cái gì Thịnh Chí Minh đột nhiên phát điên như vậy, cô liên tục quay đầu lại, thấy sắc mặt Tô Thần xanh một trận trắng một trận, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, cô cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cô vội vàng phất tay lớn tiếng nói với Tô Thần: “Tôi sẽ còn trở về!”

“Tôi sẽ còn trở về, cô chờ tôi!”

“Nhất định phải chờ tôi!”

“Nhất định!”

Tô Thần: “………”

Thịnh Chí Minh: “……”

Triệu Bằng: “……”

Ở đây: “……”

Người nào đó nổi tiếng trong giới đăng tin nóng: 【 kinh hãi! Nghe nói Thịnh đại thiếu vì lấy lòng Vương Nhược Nghiên, tự mình bắt Diệp Vi đi nhận lỗi với cô ấy! Đều nói trùng quan giận dữ vì hồng nhan (*), lời này sử dụng ở trên người Thịnh đại thiếu lại thích hợp nhưng mà, đáng thương chính là Diệp Vi, trước mắt bao người bị mang đi, thế nhưng ngay cả một người giúp cô cũng không có, cũng thật là thảm! 】

(*) Trùng quan giận dữ vì hồng nhan: nguyên câu này là “Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan” (冲冠一怒为红颜) bắt nguồn từ một điển tích của Ngô Tam Quế: Khi Lý Tự Thành khởi nghĩa lật đổ Sùng Trinh, Ngô Tam Quế cũng về kinh triều kiến tân chủ. Đến trạm dịch Vĩnh Bình thì gặp gia nhân cũ đào thoát khỏi kinh thành, bèn hỏi: “Người nhà thế nào?” Gia nhân đáp: “Bị Sấm Vương tịch biên hết rồi!” Ngô bảo: “Không sao, ta về kinh tất sẽ hoàn trả.” Lại hỏi: “Phụ thân thì sao?” Đáp: “Bị bắt.” Ngô lại bảo: “Ta về nhất định sẽ thả ra.” Hỏi tiếp: “Trần phu nhân (Trần Viên Viên) thì sao?” “Bị Sấm Vương (có thuyết nói là Lưu Tông Mẫn) mang đi.” Lập tức, Ngô Tam Quế nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói: “Đại trượng phu ngay cả một nữ tử còn không bảo vệ được, còn mặt mũi nào gặp ai nữa?” Sau đó, quay đầu rút về Sơn Hải quan, lấy thân phận đại thần của Minh triều, đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, quay trở lại tiêu diệt Lý Tự Thành, bắt đầu nhà Thanh. Câu này ý chế giễu Ngô Tam Quế chỉ vì danh kỹ Tô Châu Trần Viên Viên mà đem cả giang sơn người Hán hai tay dâng tặng cho Mãn Thanh.