Chương 2

"Ting". Tiếng chuông điện thoại trên bàn của nàng kêu lên, rồi hiện ra tin nhắn.

"Tử Yên tớ nhớ cậu quá. Huhu, cậu không có xuất học bổng đó, một mình tớ đi còn có ý nghĩa gì nữa. Chúng ta gặp nhau có được không?"

Dòng tin nhắn đập vào mắt Tô Uyển Dư, những câu từ mùi mẫn khiến cơn tức giận của cô lên đến đỉnh điểm. Cảm tưởng như thời gian qua, mọi yêu thương và dung túng dành cho nàng đều là vô nghĩa.

"Mẹ? Sao mẹ vào phòng con không gõ cửa?"

Tô Tử Yên ngẩn người khi nhìn thấy cô đang cầm điện thoại của mình, lại nghe thấy giọng nói như chất vấn tra khảo của Tô Uyển Dư.

"Đây là ai?"

Nàng giật mình khi nghe thấy cô hỏi, liền vội vàng giật lấy điện thoại từ tay cô. Nhìn dòng tin nhắn đã được xem, Tô Tử Yên tức giận mắng.

"Sao mẹ lại xem tin nhắn của con, mẹ có biết như vậy là xâm phạm quyền riêng tư của con không?"

"Trong lúc mẹ còn bình tĩnh mà hỏi em, thì em mau trả lời thành thật với mẹ đi. Đó là ai? Em với nó có quan hệ gì?"

"Là bạn học." Tô Tử Yên không dám nhìn thẳng vào mắt cô mà trả lời.

"Bạn học, trả lời hay lắm."

Sự không thành thật của nàng, càng khiến cho Tô Uyển Dư không kiềm chế được cơn giận trong lòng. Cô tiến từng bước đến gần nàng, bóp chặt chiếc cổ tinh xảo của Tô Tử Yên ép sát vào tường. Hành động bất ngờ này khiến nàng hoảng hốt, nàng chưa từng thấy ở Tô Uyển Dư bộ mặt dọa người này.

"Mẹ... Mẹ."

"Được lắm, tôi yêu thương em hết mức, nuôi em khôn lớn, xinh đẹp như vậy. Bây giờ em cảm thấy đủ lông đủ cánh rồi, nên là muốn bay đi có phải không?"

Lực từ bàn tay cô siết chặt lấy chiếc cổ tinh xảo, cổ họng bị bóp nghẹt đến không thể thở, Tô Tử Yên chỉ có thể há to miệng để hít lấy từng ngụm không khí ít ỏi.

"Cực khổ luyện tập như vậy là muốn giành học bổng sang Pháp cùng con nhỏ đó sao? Tô Tử Yên, em nghe cho kĩ đây. Trừ khi tôi bằng lòng buông tha em, còn không dù cho có chết em cũng đừng mong thoát khỏi tay tôi."

Tô Uyển Dư tức giận đẩy ngã nàng xuống giường lớn, quần áo cũng vì thế mà trở nên xộc xệch. Tô Tử Yên ho sặc sụa, hít lấy từng ngụm không khí, cảm tưởng như bản thân vừa mới trở về từ quỷ môn quan.

Tô Uyển Dư đem bộ dáng như con thú nhỏ sợ hãi thợ săn của nàng thu vào tầm mắt, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, từng bước đi tới chiếc giường của Tô Tử Yên. Một tay nâng cằm nàng lên.

"Em có muốn biết, nếu phản bội mẹ thì kết cục sẽ là gì không?"

Với thái độ đe dọa của Tô Uyển Dư, nàng không những không sợ hãi nữa ngược lại còn hất tay cô ra, cắn môi nén cơn đau bước xuống giường. Muốn từng bước rời khỏi căn phòng này, bản tính được chiều chuộng nên vô cùng ương bướng vẫn coi nhẹ sự tức giận của Tô Uyển Dư.

"Em đúng là khiến mẹ mở mang tầm mắt. Hóa ra bấy lâu nay mẹ yêu chiều em là để em dám cư xử như vậy với mẹ sao? Đến bây giờ vẫn chưa biết mình sai?"

Tô Tử Yên gương mặt vốn đã đỏ bừng, nước mắt giàn dụa nhìn cô chất vấn: "Con không sai, con không làm gì sai hết. Mẹ lộng quyền đổi trắng thay đen là mẹ sai, tất cả đều là lỗi của mẹ."

"Đổi trắng thay đen?" Hơi thở của cô quỷ dị, một lúc sau cô nắm lấy cổ tay nàng kéo nàng vào phòng tắm. Tô Tử Yên sợ hãi chưa kịp phòng bị đã bị cô ném vào bồn tắm.

Tô Uyển Dư xả nước rất nhanh, trong bồn đã ngập nước, nàng muốn đứng lên nhưng liền bị một một lực nhấn chìm lại vào trong bồn tắm.

"Xem ra nếu không trừng phạt thì em vẫn không biết điều."

Cô ghim chặt cả người mình vào cơ thể nàng, hơi thở nóng rực phả vào vành tai nàng, một tay vòng qua eo nhỏ, tay còn lại cũng được đà cởi luôn chiếc áo choàng tắm bên ngoài. Cô cười lạnh một tiếng, bàn tay vuốt ve hai nụ hoa trước ngực. Tô Tử Yên với loại hành động này vô cùng sợ hãi, liên tục giãy giụa theo bản năng, muốn đứng lên bỏ chạy nhưng lại bị cô nhấn chìm một lần nữa.

Ngay giây sau đó Tô Uyển Dư cúi đầu gặm nhấm cánh môi đỏ mọng, thừa lúc nàng không để ý liền tiến quân thần tốc đưa hơi thở của bản thân tràn ngập trong khoang miệng nàng.

Loại hơi thở bá đạo như muốn ăn mòn lý trí, khơi dậy du͙© vọиɠ đen tối sâu thẳm của thiếu nữ mười tám tuổi. Một tay phiêu lãng khắp cơ thể, mạnh bạo tìm xuống hoa huyệt giữa hai chân ấn nhẹ một cái khiến cô giật nảy mình vùng vẫy.

"Hức tha cho con..... Tha cho con đi, con biết con sai rồi. Đừng mà, con không muốn đâu."