Chương 70.2Ngày dần trôi, mặt trời lặn, ánh nắng chiều điểm xuyết ở bờ biển, sắc trời dần dần tối sầm xuống.
Các thiếu niên của Vu gia ở trên phù không thuyền hưng phấn một ngày ngáp một cái, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Vu Hàm Yên ngủ không quá an ổn, mặc dù là ở trong mộng cũng như cũ lôi kéo tay của Tang Tử.
Tang Tử cúi đầu nhìn Vu Hàm Yên một cái, duỗi tay giúp nàng lôi kéo cái chăn mỏng ở trên người, sau đó liền dùng loại tư thế này biệt biệt nữu nữu này lại lần nữa trầm hạ tâm thần đi tu tiên.
Nhị trưởng lão vẫn luôn dùng dư quang quét Tang Tử yên lặng mà liệt một chút khóe môi: Đã bao nhiêu năm, hắn liền chưa thấy qua đứa nhỏ nào giống A Tử có kỷ luật nghiêm như vậy. Chưa bao giờ ỷ vào thiên phú cao hơn người ta mà hoang phế tu hành, mỗi ngày đều không ngừng tu luyện, cũng khó trách nàng có thể là người thứ nhất Trúc Cơ thành công, còn phát minh nhiều đồ vật có ý tứ như vậy.
Ngay cả phân bộ của Tu Quản Hội ở phương nam chư đảo đều cố ý vì Tang Tử phá lệ mà đem nàng xếp vào "bảng xếp hạng thiếu niên thiên tài ở phương nam chư đảo". Trước giờ chưa từng có nữ tử. Hơn nữa tiến bảng liền lấn áp cả Hình Ngôn, trở thành người đứng đầu bảng mới nhậm chức.
Nhớ tới Hình Ngôn, Nhị trưởng lão lại nhịn không được mà thở dài một hơi. Các tộc nhân của Hình gia ở các đại môn phái của Linh giới đại lục đều trước sau xảy ra chuyện, ngốc tử cũng biết nơi này có vấn đề. Bởi vậy, Hình Ngôn sau khi Trúc Cơ thành công cũng không tham gia bất luận bài thi khảo hạch nào của môn phái mà là đi theo Tùy Tích Càn đi ra hải ngoại tìm mỏ mạch.
Không có tài nguyên của môn phái nâng đỡ thì đời này của Hình Ngôn ở trên đường tu luyện khả năng liền không có biện pháp đi xa như vậy.
Một đứa nhỏ tốt nhưng lại bị Hình gia làm chậm trễ.
Nhị trưởng lão nặng nề mà thở dài một hơi, sau đó đứng dậy đi gác đêm.
Ba ngày sau, phù không thuyền của Vu gia rốt cuộc vượt qua Vô Tận Chi Hải giữa Linh giới đại lục cùng phương nam chư đảo, dừng ở cửa khẩu đầu tiên của Linh giới đại lục.
Sau khi trải qua rườm rà thân phận thẩm tra đối chiếu, phù không thuyền của Vu gia rốt cuộc lại lần nữa bay lên không, hướng về Phần Diễm Tông gần nhất bay qua.
Nơi dừng chân bên ngoài Phần Diễm Tông đã sớm bố trí bí cảnh để khảo hạch. Tang Tử duỗi tay ôm Vu Hàm Yên một chút, sau đó nhìn nàng dẫm lên linh kiếm bay xuống phù không thuyền.
Vu Hàm Yên thực không thích cảnh tượng ly biệt khóc sướt mướt, nàng quay người qua tương đương tiêu sái mà vẫy tay với Tang Tử. Chỉ tiếc đi không tới hai bước nàng liền tiêu sái không nổi. Nàng quyết đoán mà xoay người bay trở về, lại gắt gao mà ôm Tang Tử một chút, còn không quên "hung tợn" mà nhắc nhở Tang Tử "Nhanh chóng nghiên cứu ra được cái thông tin phù có thể thấy hình ảnh nghe chưa?"
Tang Tử liền ra vẻ thoải mái mà vỗ vỗ lưng Vu Hàm Yên "Ngươi chờ nghe tin tức tốt đi, chờ ta nghiên cứu được nó khẳng định sẽ gửi cho ngươi là người đầu tiên."
Vu Hàm Yên lúc này mới lại ôm Tang Tử một chút, sau đó lại quay đầu thuận tiện cùng Tùy Đường tố cáo một câu.
Tùy Đường vẫy tay "Yên tâm đi, Hàm Yên, ngươi lợi hại như vậy khẳng định.."
Đáng tiếc nàng chưa nói xong. Bởi vì nàng mới vừa mở miệng thì Tang Tử cùng Vu Hàm Yên liền vội không ngừng mà duỗi tay bưng kín miệng nàng.
"Ngươi ngàn vạn lần đừng nói nữa, ta xem như sợ cái mồm của ngươi rồi" Tang Tử đầy mặt đều là biểu tình "cầu buông tha".
Vu Hàm Yên cũng không chút nào che lấp mà hướng về phía Tùy Đường trợn trắng mắt "Trước khi ra cửa hai ta không phải đã thương lượng hảo sao? Ta nói chuyện với ngươi thì được, ngươi nói chuyện với ta thì không được. Ta hiện tại vừa nhìn thấy ngươi há mồm liền cả người đều run."
Tùy Đường tức giận mà trừng mắt nhìn Tang Tử, sau đó vặn mặt liền đối với Vu Hàm Yên cười một chút.
Vu Hàm Yên không thể nề hà mà thở dài một hơi, sau đó cũng duỗi tay ôm Tùy Đường một chút, cứ việc miệng nàng còn nhỏ giọng mà lẩm bẩm: "Ngươi đừng đem vận đen của ngươi truyền cho ta, gần đây số lần ngươi xúi quẩy có chút quá thường xuyên."
Trong lòng Tùy Đường kỳ thật cũng thực ủy khuất. Nàng gần nhất vẫn luôn thành thật, đã không mắng Thiên Đạo cũng không mắng Vu Tang Tử, nhưng không biết vì cái gì gần đây nàng đặc biệt xui xẻo. Xui xẻo đến tình trạng nào? Không sai biệt lắm chính là uống miếng nước cũng sẽ bị sặc.
Hơn nữa loại xui xẻo này không có thuốc nào chữa được. Trước kia khi nàng xui xẻo chỉ cần ở trong lòng mặc niệm một câu "Thiên Đạo là nhất" hoặc là "Vu Tang Tử lợi hại nhất" thì hai ngày sau nàng liền sẽ tương đối thuận lợi một ít.
Nàng còn phi thường cơ trí mà đem loại năng lực này dùng ở bài thi Tu Quản Hội, sau đó dựa vào khen Thiên Đạo cùng Tang Tử mà vận khí bạo lều ở bài thi Tu Quản Hội bắt được năm cái bình định "Giáp cấp", thành ra lần này ở bảng xếp hạng của phương nam chư đảo chỉ đứng sau Tang Tử, là đứng thứ hai.
Nhưng lúc này đây, chẳng sợ nàng lăn qua lộn lại mà khen Thiên Đạo cùng Vu Tang Tử thì nàng cũng không đổi được vận. Hơn nữa nàng hình như còn xui xẻo hơn.
Trong lòng nghĩ như vậy Tùy Đường không lưu ý một chút liền rớt xuống phù không thuyền.
Tang Tử cái gì cũng chưa kịp tưởng liền nhảy xuống theo, sau đó ở giữa không trung triệu ra bản mạng linh chùy. Tang Tử chân dẫm linh chùy khom lưng vớt Tùy Đường, cõng ở trên vai.
Tùy Đường ở không trung rơi đến đầu óc choáng váng nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Tang Tử, ủy khuất mà chỉ nghĩ khóc ra nước mắt. Xem đi, nàng không mắng Thiên Đạo cũng không mắng Vu Tang Tử, kết quả vẫn là xui xẻo đến rớt khỏi phù không thuyền, liền bản mạng linh kiếm đều quên triệu hồi ra tới. Nàng rốt cuộc là đắc tội Thiên Đạo chỗ nào vậy chứ?
Tang Tử hoàn toàn không biết Tùy Đường suy nghĩ cái gì ngự linh chùy, khiên Tùy Đường bay trở về phù không thuyền.
Phù không thuyền hạ xuống, một vị thiếu niên tu sĩ đến ghi danh Phần Diễm Tông vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Tang Tử, sau một lúc lâu mới nói một câu: "Ta lần đầu tiên thấy nữ tu ngự chùy phi hành, tại sao ta lại cảm thấy nàng có chút soái đâu?"
Tu sĩ phụ trách chiêu sinh của Phần Diễm Tông nghe vậy nhìn thiếu niên tu sĩ một cái: Này thẩm mỹ, vừa thấy chính là đệ tử tương lai của Phần Diễm Tông chúng ta.
Tang Tử bị người khen, lúc này đã về phù không thuyền. Nàng đỡ Tùy Đường giống dỡ hàng mà để trên sàn nhà, sau đó phi thường chân thành hỏi nàng một câu: "Gần đây tần suất xúi quẩy của ngươi có chút nhiều, ngươi lại mắng ai sau lưng vậy?"
Tùy Đường nằm liệt trên sàn nhà, biểu tình trắc trắc mà nhìn Tang Tử "Ta gần nhất tu thân dưỡng tính, ai cũng không mắng."
"Ta mới không tin đâu" Vu Hàm Yên tiến lên sờ soạng đầu của Tùy Đường một phen "Ngươi chính là muốn đi Thái Thiên Môn, về sau phải thu liễm đi. Tu sĩ của Thái Thiên Môn sẽ không giống tộc nhân của Vu gia mà chiều ngươi. Nếu không thận trọng từ lời nói đến việc làm, ngươi làm không tốt thì coi chừng mạng nhỏ ném ở Thái Thiên Môn, Thái Thiên Môn có bao nhiêu loạn ngươi cũng biết rồi đó."
"Thái Thiên Môn mới không giống như ngươi nói đâu!" Tùy Đường không phục mà ngồi dậy "Thái Thiên Môn có nhiều tu sĩ chút cho nên lẫn nhau khó tránh khỏi có chút cọ xát, nhưng Thái Thiên Môn chính là Linh giới đệ nhất.."
Nói còn chưa dứt lời, Tùy Đường liền vẻ mặt thống khổ mà bưng kín quai hàm. Nàng cắn đầu lưỡi.
Vu Hàm Yên vẻ mặt dự kiến bên trong "Ngươi mau câm miệng đi."
Tang Tử cũng vẻ mặt đồng tình mà vỗ vỗ bả vai Tùy Đường "Vừa mở miệng liền xui xẻo, ngươi vẫn là đừng nói chuyện."
Tùy Đường héo héo mà ngồi trong một góc, không phản ứng hai người.
Vu Hàm Yên lại lần nữa ôm một chút Tang Tử, sau đó xoay người rời đi. Các thiếu niên khác của Vu gia cũng báo danh Phần Diễm Tông cũng lục tục xuống phù không thuyền, bên trong thuyền lập tức liền trống trải.
Tiếp tục đi, đại gia lại ở Đan Phù Phái cáo biệt Vu Dịch Thanh.
Sau đó là Thương Sơn Phái, Thiên Diễn Tông..
Một cái lại một cái môn phái xuất hiện ở trước mắt mọi người, thiếu niên của Vu gia còn ở trên phù không thuyền càng ngày càng ít.
Tới môn phái cuối cùng, trên thuyền chỉ còn lại Tang Tử cùng Tùy Đường.
Chiến tu phụ trách hộ tống phù không thuyền trầm mặc mà cảnh giới bốn phía, Tùy Đường ngồi ở trong góc phát ngốc, Tang Tử cúi đầu nhìn Thuật Đoán Thiên, Nhị trưởng lão đang dùng thân phận mệnh bài gửi tin tức bình an cho người nhà của các thiếu niên kia.
Liền ở bầu không khí an tĩnh như vậy, một âm thanh ầm ĩ đột nhiên truyền vào phù không thuyền.
Chiến tu phụ trách đề phòng phái một tiểu đội đi ra ngoài xem xét tình huống. Nhị trưởng lão mở một cái phòng hộ tráo, sau đó đem Tùy Đường cùng Tang Tử nhét vào.
Tùy Đường lúc này cũng đã quên muốn cùng Tang Tử bảo trì khoảng cách, nàng gắt gao mà dán Tang Tử, còn chủ động duỗi tay ôm lấy cánh tay của Tang Tử "Chuyện gì vậy? Đừng nói ta lại xui xẻo đi? Ta thề vừa rồi ta không mắng ai cả, ta còn khen Thiên Đạo vài câu."
Tang Tử nhìn Tùy Đường, đem ngón trỏ dựng ở giữa môi.
Tùy Đường liền ngậm miệng lại.
Tiếp theo, Tang Tử nhắm hai mắt lại. Sau khi hắc ám bốn phía buông xuống thì quanh mình có một ít động tĩnh nhỏ bé không dễ bị phát hiện liền trở nên rõ ràng hơn, Tang Tử ỷ vào tu luyện tới tầng thứ tư của luyện thể thuật, nghe được động tĩnh bên ngoài thuyền.
Có rống giận, có trách cứ, trung gian còn kèm theo vài câu oán trách nghe không rõ lắm. Trừ cái này ra chính là tiếng binh đao chạm nhau, còn có tiếng nức nở trầm thấp.
Sau đó, Tang Tử nghe thấy được tiếng xé gió của ngự kiếm phi hành.
Nàng mở to mắt, phát hiện chiến tu tiến đến dò đường đã về. Bọn họ mang về tới một cái tin tức lớn "Nhị trưởng lão, phía trước không qua được, Thái Thiên Môn đã lấp kín tất cả đường bộ cùng đường hàng không."
Nhị trưởng lão nghe vậy liền nhăn lại lông mày "Tại sao lại phong tỏa lợi hại như vậy?"
Chiến tu dẫn đầu vẻ mặt bất đắc dĩ mà lắc đầu "Phật Tử lại dẫn người tới phá hư nghi thức thu đồ đệ của Thái Thiên Môn. Mới vừa hỏi thăm tới tin tức, nói là người phụ trách thu đồ đệ của Thái Thiên Môn đều bị Phật Tử gϊếŧ không còn ai, liền bí cảnh để khảo hạch đều bị Phật Tử làm hỏng. Chưởng giáo của Thái Thiên Môn lại cùng các trưởng lão cãi nhau, một cái muốn dẫn người đi tìm Phật Tử tính sổ, một cái chết sống ngăn cản không được đi, quả thực loạn thành một nồi cháo."
Nhị trưởng lão càng nghe lông mày liền nhăn đến càng chặt "Phật Tử đây là cùng Thái Thiên Môn giằng co? Mấy năm trước mới vừa huỷ hoại nghi thức thu đồ đệ của Thái Thiên Môn một lần, năm nay sao lại tới nữa?"
Chiến tu nhún vai "Tu sĩ của Thái Thiên Môn nhiều như vậy, ai biết là tên nào đã chọc Phật Tử không cao hứng chứ?"
Nhị trưởng lão nghe vậy liền không hề cân nhắc chuyện này nữa mà là quay đầu nhìn về phía Tùy Đường.
Tùy Đường không hiểu ra sao mà nhìn lại "Nhị trưởng lão ngài xem con làm gì?"
Nhị trưởng lão thở dài, sau đó dùng vẻ mặt "xem ngốc tử" cùng Tùy Đường nói: "Nghi thức thu đồ đệ của Thái Thiên Môn bị hủy, năm nay khẳng định không chiêu đồ đệ mới, vậy con phải làm sao bây giờ?"
Tùy Đường nghe xong, đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên gào lên "Tại sao ta lại xui xẻo như vậy!"
Gào xong Tùy Đường mở miệng liền thóa mạ Thiên Đạo một đốn "Thiên Đạo ngươi cái.."
Vừa mới nói bốn chữ, Tùy Đường liền đột nhiên run run, sau đó che lại lương tâm khen Thiên Đạo vài câu "Thiên Đạo ngài là cha ruột của ta, ta thích nhất ngươi. Thiên Đạo giỏi nhất, Thiên Đạo soái nhất, Thiên Đạo trâu nhất, Thiên Đạo ghê gớm nhất."
Nhị trưởng lão nhìn Tùy Đường, sau đó trừu trừu khóe miệng.
Tang Tử tắc quyết đoán mà dời đi tầm mắt, nàng cảm thấy bộ dáng lúc này của Tùy Đường rất là đau mắt.
Nàng duỗi tay kéo tay của Nhị trưởng lão, sau đó nói với hắn: "Nhị trưởng lão, nếu không chúng ta quay đầu đi về Thiên Diễn Tông đi? Bàu thi trận pháp của Tùy Đường cũng có thành tích giáp cấp, nàng đi ghi danh Thiên Diễn Tông khẳng định không thành vấn đề."
Nhị trưởng lão lắc đầu, sau đó buông xuống thân phận mệnh bài trong tay "Chậm. Ta vừa lấy được tin tức từ tổng bộ của Tu Quản Hội, bọn họ nói hiện tại trừ bỏ Thương Ngô Phái, tất cả bài thi môn phái khác đều đóng cửa sớm, không tiếp thu thêm tu sĩ mới nào báo danh nữa. Tu sĩ nào báo danh được đều bị mang về nơi dừng chân của môn phái, nói là chuẩn bị ở môn nội một lần nữa tiến hành khảo hạch. Tùy Đường lúc này liền tính đi Thiên Diễn Tông thì nàng cũng không báo danh được."
Tùy Đường đang liều mạng khen Thiên Đạo vừa nghe lời này, cũng vô tâm tư nói Thiên Đạo lời hay. Nàng vẻ mặt mờ mịt mà nhìn về phía Nhị trưởng lão "Nhị trưởng lão, con phải làm sao bây giờ? Năm nay có phải hay không con vô pháp vào môn phái? Vậy sang năm con lại đến sao? Vậy còn kịp sao?"
Nhị trưởng lão nhăn mặt nhìn Tùy Đường nửa ngày, sau đó nói một câu: "Nếu không con cũng cùng A Tử cùng đi đến Thương Ngô Phái đi?"
Mặt của Tùy Đường lập tức liền suy sụp, nàng đem lời của Nhị trưởng lão dịch lại một chút: Con vẫn là chờ sang năm lại đến đi.
Tùy Đường yên lặng mà đem chính mình súc vào trong một góc, sau đó khắc sâu mà nghĩ lại chính mình: Nàng trước kia vì cái gì miệng thiếu như vậy, một hai phải mỗi ngày mắng Thiên Đạo cùng Vu Tang Tử? Như thế thì hay rồi, giờ gặp báo ứng đi! Nàng hiện tại nhào lên ôm đùi Vu Tang Tử còn kịp không?