Chương 63.1Ở Vu Gia Bảo, Tang Tử ngồi ở trong viện, không nhúc nhích mà ngẩn người.
Trong thức hải của nàng, mồi lửa Hình Thiên Diễm Hỏa đang quỷ khóc sói gào "Hình Tù là tên biếи ŧɦái, cư nhiên cưỡng bức lấy đi một miếng thịt từ trên người ta thịt, đau chết mất ô ô ô."
Ô bị Hình Thiên Diễm Hỏa đánh thức, mang một đầu lông rối bời, vẻ mặt ngốc mà nhìn về phía Hình Thiên Diễm Hỏa "Lệ --" ngươi là ai?
Hình Thiên Diễm Hỏa thút tha thút thít mà nhìn Ô liếc mắt một cái, sau đó nhịn xuống nức nở, rất có lễ phép mà cùng Ô nói: "Chào ngươi, ta là Hình Thiên Diễm Hỏa, ngươi có thể gọi ta là tiểu hỏa."
Ô mê mang mà chớp chớp mắt chim: Hình Thiên Diễm Hỏa là cái gì? Không nghe nói qua.
Bên cạnh Ô, Duệ đại tư tế đang mặt ủ mày ê ngồi dưới đất. Hắn nghiêng đầu, vẻ mặt khổ bức mà nói với Tang Tử: "Con phải quản lý nó mới được. Phải ở chung hòa bình, không được ồn ào."
Hai mắt Tang Tử vô hồn mà nhìn Duệ đại tư tế "Quản không được. Vừa quản liền khóc, vừa quản liền nháo."
Duệ đại tư tế đầy mặt ghét bỏ mà nhìn Tang Tử "Vậy con có ích lợi gì?"
Tang Tử yên lặng mà nói cho Duệ đại tư tế "Xin lỗi nhưng con phải nói thẳng, chỗ ngài đang ở chính là thức hải của con. Ngài nói con có ích lợi gì?"
Mạnh mẽ bá chiếm thức hải của người khác, hơn nữa đến nay đều không có trả tiền thuê nên Duệ đại tư tế không hé răng.
Cái gì cũng không có, Ô cả ngày ăn vạ ở thức hải của Tang Tử ngủ cũng rụt rụt cổ.
Trong lúc nhất thời, trong thức hải cũng chỉ còn lại Hình Thiên Diễm Hỏa làm trời làm đất thảm gào.
Sau đó, Thái Dương Thần Hỏa luôn làm chính mình hóa thành mặt trời nhịn không được. Nó một lần nữa biến ảo thành mồi lửa, sau đó phi xuống dưới đem Hình Thiên Diễm Hỏa ấn trên mặt, đất đánh tơi bời một đốn.
Hình Thiên Diễm Hỏa trong lúc nhất thời khóc đến thảm hại hơn "Lão đại, cách, chúng ta lâu như vậy cũng chưa gặp mặt, tại sao ngươi lại vừa thấy mặt liền đánh ta! Uổng công ta khi còn ở Thần giới còn mỗi ngày đều giúp ngươi nói tốt!"
Thái Dương Thần Hỏa không dao động mà tiếp tục hành hung nó.
Ăn hai đốn đánh tơi bời nên Hình Thiên Diễm Hỏa rốt cuộc không có tính tình. Nó thút tha thút thít mà nói cho Thái Dương Thần Hỏa: "Lão đại ngươi đừng đánh, ta không nói."
Thái Dương Thần Hỏa rốt cuộc thu tay.
Tang Tử trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này, sau một lúc lâu mới sâu kín mà nói một câu "Ta trước nay cũng không biết, mồi lửa Thái Dương Thần Hỏa cư nhiên có ý thức của mình?" Nàng vẫn luôn cho rằng mồi lửa Thái Dương Thần Hỏa chỉ là một ngọn lửa thôi.
Hình Thiên Diễm Hỏa thật vất vả ngừng khụt khịt, lại không khống chế được miệng, nó há mồm giải thích: "Kỳ thật mọi người đều không biết rõ chuyện này bởi vì lão đại tương đối muộn tao."
Hậu quả của việc nhất thời lanh mồm lanh miệng chính là Hình Thiên Diễm Hỏa lại bị Thái Dương Thần Hỏa ấn ở trên mặt đất hành hung thêm một đốn.
Sau đó, Hình Thiên Diễm Hỏa bị đánh ba lần trong mộ ngày rốt cuộc thành thành thật thật mà nhắm lại miệng.
Thức hải của Tang Tử cũng rốt cuộc thanh tịnh được.
Tang Tử nhịn không được mà khen Thái Dương Thần Hỏa "Làm tốt lắm!"
Duệ đại tư tế vẻ mặt kiêu ngạo mà nhìn Tang Tử "Nói giỡn, đây chính là Thái Dương Thần Hỏa. Năm đó Nhật Thần tộc chúng ta bằng vào Thái Dương Thần Hỏa mà ngay cả Thần tộc đều có thể đánh ngã. Danh hào của Nhật Thần tộc cũng không phải là đùa giỡn!"
Tang Tử càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, nàng nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Năm đó Nhật Thần tộc thật sự đã từng đánh ngã Thần tộc ư?"
"Đúng vậy" Duệ đại tư tế đầy mặt đều là kiêu ngạo "Năm đó khi Tứ giới còn chưa hình thành thì giữa nơi này của chúng ta cùng Thần giới có một cái thông đạo, lúc ấy thường xuyên có Thần tộc hạ giới để tìm chúng ta uống rượu. Sau đó có cái Thần tộc một hai khoác lác rằng nói cái gì Hình Thiên Diễm Hỏa mới là thiên hạ đệ nhất hỏa. Tổ tông của Nhật Thần tộc chúng ta không phục, liền mang theo Thái Dương Thần Hỏa đánh đám Thần tộc kia một đốn. Trước kia mọi người đều gọi chúng ta là Nhật tộc, bởi vì chuyện này mà chúng ta liền sửa tên và được gọi là Nhật Thần tộc."
Tang Tử vẻ mặt vô ngữ mà nhìn về phía Duệ đại tư tế, nguyên lai cái tên Nhật Thần tộc từ đó mà ra. Trách không được sau lại Nhật Thần tộc không có biện pháp khống chế được Thái Dương Thần Hỏa. Đã đánh Thần tộc người ta một đốn, còn chuyên sửa lại tên gọi là Nhật Thần tộc nữa. Cái Thần tộc nào có thể nhẫn được?
Cũng may hiện tại thông đạo không có, thang trời cũng chặt đứt, bằng không Nhật Thần tộc sợ là phải bị Thần tộc đánh thành cặn bã. Tuy rằng hiện tại Nhật Thần tộc đã cách cặn bã không xa.
Ở trong đầu Tang Tử đã đem yêu hận tình thù của Nhật Thần tộc cùng Thần tộc suy diễn một ngàn tám trăm vạn lần. Xa xôi Thần giới, một tiểu đồng đầu sơ búi tóc Đạo gia, thở hồng hộc mà chạy vào thần điện của Tông Như thần quân.
"Thần quân, Hình Thiên Diễm Hỏa rốt cuộc nhận chủ rồi" Còn không có chạy vào Thần Điện, thanh âm của tiểu đồng liền vang lên.
Tiếng tiểu đồng gọi làm Tông Như thần quân ngẩng đầu, không chút để ý mà nhìn tiểu đồng liếc mắt một cái "Chuyện nhỏ như vậy cũng đáng đến ngươi chuyên môn chạy tới nói cho ta? Bạch liên hoa Kế Thiện kia đều hạ giới hơn một ngàn năm, hiện tại mới thành công làm Hình Thiên Diễm Hỏa nhận chủ, thật đúng là đủ mất mặt."
Tiểu đồng vẻ mặt rối rắm mà nói cho Tông Như "Không phải đâu thần quân, chủ nhân của Hình Thiên Diễm Hỏa không phải là Kế Thiện Phật Tử, mà là một cái hậu duệ của Nhật Thần tộc gọi là Tang Tử."
Tông Như buông xuống sách trong tay, biểu tình nghiêm túc mà nói cho tiểu đồng "Nhật tộc."
"Dạ" Tiểu đồng gật gật đầu, sửa lời nói: "Thần quân, Hình Thiên Diễm Hỏa nhận hậu duệ của Nhật tộc là chủ, vậy Phật Tử sẽ không có Hình Thiên Diễm Hỏa, sao hắn có thể sửa thang trời được?"
"Mặc kệ nó" Tông Như chẳng hề để ý mà cúi đầu xem thẻ tre trong tay "Đó là chuyện của hắn, liên quan gì với chúng ta?"
Tiểu đồng vẻ mặt mê mang mà nhìn Tông Như "Nhưng mà thần quân, ngài không phải là bạn tốt của Kế Thiện Phật Tử sao?"
Tông Như ngẩng đầu, không thể hiểu được mà nhìn tiểu đồng "Ta là bạn tốt của cái bông bạch liên hoa kia? Kẻ nào thiếu tâm nhãn nói cho ngươi?"
Tiểu đồng nhúc nhích miệng, không dám nói cho Tông Như là mọi Thần tộc đều cho rằng như vậy.
Tông Như không hề giữ hình tượng mà liếc mắt một cái "Cùng một tên đầu hói mỗi ngày khuyên ngươi phải dưỡng sinh, ngâm chân, uống trà làm bằng hữu? Là ngươi điên rồi hay là ta điên rồi?"
Nghe xong những lời này, biểu tình trên mặt tiểu đồng tức khắc trở nên có chút một lời khó nói hết lên.
Tông Như thần quân rõ ràng đẹp như vậy nhưng lại hay làm biểu tình có hình thù kỳ quái, còn thích nói những lời có chút kỳ kỳ quái quái. Ai, thật là lãng phí tướng mạo trời sinh kia của hắn, sầu người.
"Ta nghe được" Tông Như cũng không ngẩng đầu lên mà nói với tiểu đồng.
Tiểu đồng hướng về phía Tông Như làm một cái mặt quỷ, sau đó xoay người chạy.
Chờ tiểu đồng ra khỏi Thần Điện, Tông Như mới buông sách trong tay, nhẹ giọng nói: "Bạch liên hoa, ngươi đừng có gặp cái gì phiền toái."
Đáng tiếc, thang trời giữ Thần giới cùng Tứ giới đã chặt đứt. Lúc này, không chỉ có tu sĩ của Tứ giới không có cách nào phi thăng lên Thần giới mà ngay cả Thần tộc của Thần giới cũng không có biện pháp nhìn trộm động tĩnh của Tứ giới.