Chương 62.1Ở bến tàu phía bắc của quần đảo, Vu Hàm Yên mặt vô biểu tình mà nhìn Hình Tù đứng ở trước mặt nàng "Mẹ của con đâu?"
Toàn thân Hình Tù đều bao phủ bởi trường bào màu đen trầm mặc một lát, mới chậm rãi mở miệng "Mẹ của con đã chết."
Mặc dù đã dự đoán trước nhưng Vu Hàm Yên vẫn là nắm chặt đôi tay, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sau một lúc lâu, nàng mới một lần nữa mở mắt, không ôm hy vọng mà hỏi Hình Tù một câu "Nàng có muốn nói gì với ta không?"
Hình Tù nhìn Vu Hàm Yên, vẫn không nói gì.
Vu Hàm Yên lúc này mới hết hy vọng, giọng nói của nàng không hề phập phồng "Đôi khi con hoài nghi, con rốt cuộc có phải con ruột của nàng không."
Hình Tù trừ bỏ trầm mặc, vẫn là trầm mặc. Thật giống như hắn kêu Vu Hàm Yên ra tới chỉ là vì nói cho nàng Bạch Vân Tụ đã chết.
Vu Hàm Yên hít sâu một hơi, lại lần nữa hỏi Hình Tù một câu "Tại sao lúc trước ngài lại muốn hại A Tử?"
Nghe vậy, Hình Tù lúc này mới mở miệng "Không có lý do, nàng chắn đường Hình gia, cũng chắn con đường của con, đáng chết mà thôi."
Vu Hàm Yên khống chế không được mà cười lạnh lên "A Tử chắn đường Hình gia? Ngài nói dối! A Tử vừa không làm ác cũng không hại người, sao nàng có thể chắn đường người khác?"
"Sự tồn tại của nàng đã chắn hết đường của Hình gia" Hình Tù rốt cuộc có chút không kiên nhẫn "Nhưng mà hiện tại Hình gia đã không còn, giờ đây nói cái này cũng chả được gì. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là làm Hình Thiên Diễm Hỏa nhận chủ. Hình Thiên Diễm Hỏa tồn tại, Hình gia sẽ vĩnh viễn mà sống sót."
Vu Hàm Yên rốt cuộc cảm thấy không thể tưởng tượng được, nàng nhìn chằm chằm Hình Tù, chậm rãi nói một câu "Hình gia chỉ còn ngài cùng Hình Ngôn, nhưng ngài cùng hắn lại không có biện pháp khống chế Hình Thiên Diễm Hỏa."
"Đúng vậy" Hình Tù không cho là đúng "Không phải còn có con sao?"
"Con?" Vu Hàm Yên nhìn Hình Tù, sau đó đột nhiên nhẹ giọng cười "Con họ Vu, không phải họ Hình."
"Khi mà con có thể khống chế Hình Thiên Diễm Hỏa thì con sẽ tự nguyện mang họ Hình" Biểu tình trên mặt Hình Tù dị thường khẳng định "Không ai có thể cự tuyệt bảo tàng ẩn chứa trong Hình Thiên Diễm Hỏa, chỉ cần con chịu sửa họ thì những bí thuật của Thần giới được cất giấu trong Hình Thiên Diễm Hỏa đều là của con, ta sẽ nói cho cách để sử dụng những bí thuật này. Trường sinh bất tử, xé rách hư không, tới Thần giới, chỉ cần con có được Hình Thiên Diễm Hỏa, những chuyện này đều có thể dễ dàng làm được."
Vu Hàm Yên chậm rãi lắc đầu "Ngài điên rồi."
Hình Tù không để bụng chút nào, hắn chỉ là nhìn Vu Hàm Yên, sau đó nói cho nàng: "Con còn nhỏ, cho nên còn không hiểu những thứ này. Nhưng không sao, khi con cùng Hình Thiên Diễm Hỏa ký kết khế ước xong thì con sẽ minh bạch lời nói của ta."
"Ta vĩnh viễn đều không muốn hiểu ngài nói cái gì" Vu Hàm Yên không chút do dự cự tuyệt Hình Tù "Ta cũng vĩnh viễn đều sẽ không muốn Hình Thiên Diễm Hỏa của Hình gia các người."
Hình Tù chậm rãi lắc đầu "Đúng là con nít, không khác gì tên phụ thân đáng ghét của ngươi."
Nghe thế, Vu Hàm Yên tạm dừng ý tưởng rời đi. Nàng nghiêng đầu, biểu tình nghiêm túc mà nhìn Hình Tù "Nếu ngài ghét phụ thân của ta như vậy thì tại sao ngài lại nguyện ý dưỡng ta?"
"Không phải có nguyện ý hay không" Biểu tình trên mặt Hình Tù rất là lãnh đạm "Các trưởng lão bói toán ra ngươi chính là chủ nhân tiếp theo của Hình Thiên Diễm Hỏa, cho nên ta khiến cho Tụ Tụ đem ngươi mang đến Hình gia, chỉ đơn giản như vậy."
Vu Hàm Yên nhìn chăm chú Hình Tù trong chốc lát, lúc này mới lại hỏi: "Nếu ta không phải là chủ nhân của ngọn lửa kia thì ngài sẽ dưỡng ta sao?"
"Không" Hình Tù rốt cuộc trợn mắt nhìn về phía Vu Hàm Yên "Người trên đời này mà ta hận nhất chính là phụ thân của ngươi, Vu Tri Sùng. Mà ngươi, lại có đôi mắt giống hệt phụ thân của ngươi."
Vu Hàm Yên chậm rãi cúi đầu xuống.
Hình Tù vươn tay, đem cái hộp đựng Hình Thiên Diễm Hỏa lấy ra.
"Ngươi đã làm ta mất hết kiên nhẫn" Hình Tù dùng tay trái xốc lên nắp hộp, sau đó vươn tay phải bắt được cánh tay của Vu Hàm Yên "Ta muốn lại giải thích nghi vân của ngươi nữa, thống khoái một chút đi, vào chính đề."
Tay phải Hình Tù toát ra một tầng lực lượng cổ quái màu xanh lục, nó thực mau liền biến ảo thành hình dạng của một con dao nhỏ, sau đó cắt vỡ ngón áp út của Vu Hàm Yên. Hình Tù túm chặt ngón tay đang chảy máu của Vu Hàm Yên, dùng sức mà đè ra máu để nhỏ vào Hình Thiên Diễm Hỏa.
Máu cùng Hình Thiên Diễm Hỏa tương ngộ, phát ra thanh âm "tư tư". Vu Hàm Yên đau đớn kêu một tiếng, liều mạng mà muốn trốn.
Hình Tù lại bất vi sở động mà tiếp tục đè lại tay Vu Hàm Yên, làm đầu ngón tay của nàng vẫn luôn đè ở trên mặt của Hình Thiên Diễm Hỏa.
Hình Thiên Diễm Hỏa bị đè đột nhiên kịch liệt run rẩy.
Trên mặt Hình Tù rãi lộ ra một nụ cười có chút điên cuồng "Thành, lập tức liền phải thành!"
Vừa dứt lời, Hình Thiên Diễm Hỏa liền đột nhiên lùi về phía sau, phi thường rõ ràng mà tránh đi ngón tay đang chảy máu của Vu Hàm Yên. Không chỉ có như thế, mồi lửa còn nhân tính hóa mà làm cái động tác nôn mửa, đem máu mà Hình Tù ép trên người nó phun ra ngoài.
Sắc mặt Hình Tù lập tức liền âm trầm.
Hắn quay đầu, dùng một loại ánh mắt âm trầm đáng sợ nhìn chằm chằm Vu Hàm Yên, sau đó chậm rãi mở miệng: "Ngươi thất bại."
Vu Hàm Yên dùng sức mà giãy giụa một chút, lúc này mới thoát khỏi Hình Tù. Nàng ngẩng đầu nhìn Hình Tù, không tránh không né mà nói: "Vậy không phải tốt sao, ta không muốn nó, nó cũng không muốn ta."
Hình Tù nhìn chằm chằm Vu Hàm Yên, chậm rãi gợi lên một bên khóe môi "Nếu ngươi không thể làm Hình Thiên Diễm Hỏa nhận chủ, vậy ngươi sống để làm gì?"
Nói xong, Hình Tù liền không chút do dự duỗi tay nắm cổ của Vu Hàm Yên.
Vu Hàm Yên không có phản kháng, nàng chỉ là nhìn Hình Tù, nhìn người nam nhân nuôi nàng bảy năm, nhìn nam nhân mà nàng vẫn luôn xem là cha kế. Mẫu thân của nàng không yêu nàng, phụ thân đem nàng ném cho người khác nuôi, nàng vẫn luôn cho rằng Hình Tù mới là người duy nhất đối xử tốt với nàng.
Nhưng mà hiện tại, người này vì Hình Thiên Diễm Hỏa mới đối xử tốt với nàng, vẻ mặt dữ tợn mà muốn gϊếŧ nàng.
Hốc mắt của Vu Hàm Yên chậm rãi đỏ lên.
Nàng nghĩ, không bằng nàng cứ chết như vậy, dù sao cũng không có người thích nàng.
Nhắm mắt lại trong nháy mắt, khoé mắt Vu Hàm Yên chậm rãi để lại một giọt nước mắt.
Ngay sau đó, một cây búa đen nhánh, thế tới hung mãnh mà nện ở trên mặt Hình Tù.
Hình Tù ăn đau, không tự chủ được mà lảo đảo một chút, sau đó buông lỏng ra cổ của Vu Hàm Yên.
Theo sau, Tang Tử đột nhiên xuất hiện, dựa vào thân thể cường độ liền đâm vào Hình Tù làm hắn bay ra ngoài. Tiếp theo, nàng không ham chiến mà khiêng lên Vu Hàm Yên, nhảy vài bước trở về phía sau của các chiến tu của Vu gia.
Chờ về tới khu an toàn, Tang Tử lúc này mới vươn đầu, hướng về phía Hình Tù bĩu môi "Vương bát đản, đại hỗn trướng, không biết xấu hổ, không phải người!" Nhìn xem, hắn làm Hàm Yên tỷ của nàng thành cái dạng gì.
Vu Hàm Yên mở to mắt, nhìn Tang Tử ở trước mắt một bên đút đan dược dịch cho nàng một bên quay đầu mắng Hình Tù, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng mà cười một chút. Đây là lần thứ hai A Tử lại cứu nàng một mạng.
"Cười cái gì mà cười!" Mắng xong Hình Tù, Tang Tử xoay đầu liền mắng Vu Hàm Yên "Hình Tù không phải cha ruột của ngươi, hắn muốn gϊếŧ ngươi mà ngươi lại không phản kháng? Ngươi có ngốc không? Ta nói cho ngươi, lần sau nếu gặp lại tình huống này, ngươi phải rút kiếm ra, sau đó đâm hắn. Để xem là hắn bóp chết ngươi trước hay là ngươi chọc hắn thành nhiều lỗ thủng trước! Tức chết ta, tại sao ngươi lại không biết cố gắng!"
Vu Hàm Yên vốn định ôm Tang Tử tìm chút an ủi lại ngờ đâu bị mắng tàn nhẫn, biểu tình trên mặt lập tức cứng lại.
Mà Vu Tri Sùng vuốt cái mũi, nhỏ giọng mà nói thầm một câu với Thân Đồ Huyền "A Tử hình như có chút hung?"
Thân Đồ Huyền đang nhức đầu bởi vì vừa thấy tuyệt kỹ ném chuỳ và đại pháp đâm người của Tang Tử, nghe vậy lập tức mắt lé liếc Vu Tri Sùng một cái "Con gái ta có hung hay không thì liên quan gì đến ngươi? Nếu không phải lúc ngươi tuổi trẻ thiếu nợ thì lúc nãy Hàm Yên cũng không bị người bóp đến sắp chết."
Vu Tri Sùng đầy cõi lòng áy náy mà nhìn Vu Hàm Yên, sau đó không nói một lời mà rút ra linh kiếm, gia nhập cùng chiến tu đánh hội đồng Hình Tù.
Vu Hàm Yên nhìn bóng dáng của Vu Tri Sùng, sau đó bĩu môi. Người cha ruột này năm đó đem nàng ném cho nương, rời nhà trốn đi suốt bảy năm. Bảy năm sau, vì điều tra sự tình khi tuổi còn trẻ mà làm cha Thân Đồ giả mạo hắn thế hắn dưỡng nàng. Thật vất vả hiện tại trở về nhà, liền câu xin lỗi đều không có, liền tưởng đem nàng từ nhà của cha Thân Đồ tiếp đi. Hắn sao có thể nghĩ đẹp như vậy!
Vu Hàm Yên hướng về phía bóng dáng cha mình trợn trắng mắt, sau đó xoay đầu, lời thề son sắt mà cùng Tang Tử bảo đảm "Đúng vậy, A Tử nói đúng, vừa rồi đều là ta làm không đúng. Lần sau nếu có gặp lại loại chuyện này, ta nhất định không thúc thủ chịu trói, ta nhất định rút ra linh kiếm thọc hắn!" Không quan tâm là cha ruột hay cha kế, về sau nàng sẽ không vì bọn họ mà rớt một giọt nước mắt.
Tang Tử lúc này mới bán tín bán nghi mà nhìn Vu Hàm Yên "Thật không?"
"Thật" Vu Hàm Yên dùng sức mà vỗ vỗ bộ ngực "A Tử, ngươi xem, ta hiện tại liền đi lên thọc Hình Tù!"
"Khụ" Nhị trưởng lão vẫn luôn đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, lúc này rốt cuộc mở miệng "Đại nhân đánh nhau, tiểu đứng ở một bên nhìn thì tốt rồi."
Tuy nói như vậy nhưng Nhị trưởng lão vẫn đưa mắt ra hiệu cho Tang Tử. Hắn nhìn Tang Tử, lại quay đầu nhìn cây búa mà Tang Tử vừa rồi ném ra.
Tang Tử bừng tỉnh đại ngộ, lập tức liền hiểu rõ ý của Nhị trưởng lão: Không cho phép đánh trực diện nhưng đánh lén ở sau lưng vẫn được.
Vì thế Tang Tử triệu hồi cây búa, sau đó dùng thần thức khống chế, cách không lại đánh Hình Tù một chút.
Vu Hàm Yên cũng học theo, nàng từ thức hải triệu ra bản mạng linh kiếm của mình, sau đó hướng về Hình Tù đâm tới. Cũng không biết nàng là cố ý vẫn là vô ý, linh kiếm khi đâm Hình Tù đồng thời nhân tiện cũng cắt đứt tay áo của Vu Tri Sùng.
Vu Tri Sùng quay đầu lại, yên lặng mà nhìn Vu Hàm Yên một cái.
Vu Hàm Yên xem như chính mình cái gì cũng không nhìn thấy, nàng tiếp tục dùng thần thức chỉ huy linh kiếm đánh lén Hình Tù vui vẻ vô cùng.