Chương 57.1Phía tây nam của Linh giới đại lục cách Phật giới tương đối xa, Hình Tù thở hồng hộc mà phá công kích của yêu tu một lần nữa.
Từ Truyền Tống Trận của từ đường ra tới Hình Tù liền đuổi đi đám nhóc choai choai sẽ kéo chân sau. Hắn cùng chiến tu hộ tống mồi lửa cả ngày lẫn đêm để đi, mong đợi có thể mau chóng chạy tới Tiểu Hỉ Phật Giáo ở Phật giới.
Hắn cần địa phương để chờ Vu Hàm Yên đột phá Trúc Cơ đồng thời để bảo quản mồi lửa Hình Thiên Diễm Hỏa. Mà Tiểu Hỉ Phật Giáo là mục tiêu đầu tiên của hắn bởi vì muội muội của hắn là Hình Thanh Ngưng đã gả cho Thiếu giáo hoàng Ba Ngạn của Tiểu Hỉ Phật Giáo.
Chỉ là không đợi hắn bước lên lãnh địa của Phật giới thì bầy yêu tu lại lần nữa từ Vô Tẫn Chi Hải xông ra.
Liên tục trong mấy ngày chạy trốn đã làm chiến tu của Hình gia mỏi mệt đến cực điểm. Mà bầy yêu tu trước mắt bọn họ lại càng đánh càng hưng phấn.
Từng người của Hình gia một người tiếp một người mà ngã xuống. Lúc này còn có thể miễn cưỡng đứng chỉ còn lại Hình Tù cùng Bạch Vân Tụ bị hắn hộ ở sau người.
Khi ở thời điểm Hình Tù tâm sinh tuyệt vọng, cảm thấy mệnh của mình cùng Bạch Vân Tụ táng tại đây thì chân trời đột nhiên nổi lên một tầng sương khói màu đen.
Ngay trung tâm của nó mở ra một hắc động. Theo sau, một vị thiếu niên tu sĩ sắc mặt tái nhợt chậm rãi từ hắc động đi ra.
"Sách, đúng là chật vật" - Thiếu niên tu sĩ không chút để ý mà nhìn thoáng qua Hình Tù, sau đó mở ra tay phải. Đầu ngón tay hắn chậm rãi có rất nhiều sương khói màu đen như dây đằng.
Những dây đằng này theo gió mà dai ra, thực mau liền đem yêu tu ở đây trói lên chặt chẽ.
"Hãy hưởng thụ bữa tiệc lớn của các ngươi, làm chúng nó cũng nếm thử thống khổ ta đã từng trải qua đi" - Thiếu niên tu sĩ gợi lên khóe môi, sau đó chậm rãi nắm chặt tay phải.
Trên dây đằng thực mau liền xuất hiện vô số cái miệng khổng lồ mang theo răng nhọn.
Những cái miệng này không ngừng khép mở nhấm nuốt, sau đó một ngụm một ngụm mà đem bầy yêu tu này ăn hết.
Gió nhẹ thổi qua mang đi huyết tinh khí vị. Mấy dây đằng theo gió vặn vẹo hai cái, sau đó như là ăn no mà duỗi người.
"Được, bé ngoan, ăn no liền đi ngủ đi" - Thiếu niên tu sĩ lại lần nữa duỗi ra tay phải.
Các dây đằng này liền lại lần nữa hóa thành hư ảnh, sau đó về tới tay phải của hắn.
Hình Tù kinh nghi bất định mà nhìn về phía thiếu niên tu sĩ: "Ngươi là ai?"
"Ta là ai?" - Thiếu niên tu sĩ có chút buồn cười mà kéo kéo khóe miệng: "Ngươi tìm người đeo mặt nạ màu vàng giả mạo ta nhiều lần như vậy, hiện tại lại hỏi ta là ai?"
Hình Tù nghe xong, không khỏi mở to hai mắt: "Ngươi là Phật Tử!"
Phật Tử đối với Hình Tù hơi cười một chút: "Ta tương đối thích người khác gọi ta là Cừu Đạo."
Hình Tù mím môi, lại đem Bạch Vân Tụ kéo về phía sau, lúc này mới mở miệng hỏi: "Ngươi tới tìm ta tính sổ ư? Bởi vì ta tìm người giả mạo ngươi?"
"Đương nhiên không phải" - Phật Tử nghiêng đầu nhìn Hình Tù liếc mắt một cái: "Ngươi tìm người giả mạo ta, thay ta gϊếŧ nhiều tu sĩ của Linh giới như vậy, ta cảm tạ ngươi còn không kịp, tại sao lại tìm ngươi tính sổ?"
Hình Tù kinh nghi bất định mà nhìn Phật Tử, không nói gì.
Phật Tử lúc này mới nhẹ nhàng cười một chút, sau đó nói cho hắn: "Ta tới tìm ngươi để lấy lại đồ vật của mình."
Hình Tù theo bản năng mà ôm sát cái hộp đựng mồi lửa Hình Thiên Diễm Hỏa trong lòng ngực.
Phật Tử liền hiểu rõ mà nhìn thoáng qua Hình Tù: "Xem ra ngươi hiểu ta nói gì."
Hình Tù liếʍ môi khô khốc, thanh âm khàn khàn nói: "Hình Thiên Diễm Hỏa là đồ vật của Hình gia. Nó trước kia có lẽ thuộc về ngươi, nhưng hiện tại nó là Hình gia chúng ta."
Phật Tử nhịn không được nở nụ cười: "Hiện giờ, ăn trộm đều đúng lý hợp tình như vậy sao?"
Hình Tù ôm chặt chiếc hộp, không nói gì.
Phật Tử liền có chút không kiên nhẫn mà sách một tiếng: "Ngượng ngùng, thời gian của ta có chút quý giá, không rảnh giảng đạo lý làm người cho ngươi" - Nói xong, Phật Tử liền cong lưng, trực tiếp từ trong lòng ngực Hình Tù móc ra cái hộp đựng Hình Thiên Diễm Hỏa.
Dưới uy áp toàn thân Hình Tù cứng đờ, liền một chút tâm tư phản kháng đều nhấc không nổi. Hắn trơ mắt mà nhìn Phật Tử cầm đi hộp, sau đó mở ra cái nắp.
"Được, bé ngoan, nên về nhà" - Phật Tử một bên nhẹ giọng nói, một bên duỗi tay đi lấy mồi lửa Hình Thiên Diễm Hỏa.
Sau đó, mồi lửa phi thường rõ ràng mà lắc lư một chút, tránh đi tay phải của Phật Tử.
Phật Tử: "..."
Hình Tù mở to hai mắt, sau đó đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười: "Ta nói rồi, Hình Thiên Diễm Hỏa trước kia có lẽ thuộc về ngươi, nhưng hiện tại nó thuộc về Hình gia."
Phật Tử khép lại cái nắp, sau đó vươn tay phải nắm cổ Hình Tù: "Vậy ư? Vậy ngươi đoán xem nếu ta bóp chết ngươi thì Hình Thiên Diễm Hỏa còn thuộc về Hình gia các ngươi sao?"
Đôi tay Hình Tù dùng sức mà moi tay phải của Phật Tử, trong miệng thở hổn hển.
"Ngươi đừng đựng vào hắn" - Bạch Vân Tụ nhào lên bắt được tay phải của Phật Tử: "Ta biết ai là chủ nhân đời sau của Hình Thiên Diễm Hỏa, ngươi thả hắn ta liền nói cho ngươi."
"Tụ Tụ!" - Hình Tù mở to hai mắt, liều mạng lắc đầu đối với Bạch Vân Tụ: "Không thể nói" – Bất luận người nào của Hình gia đều có thể chết, nhưng Vu Hàm Yên có thể chưởng Hình Thiên Diễm Hỏa lại tuyệt đối không thể chết!
Bạch Vân Tụ nhấp khẩn miệng, tránh đi ánh mắt của Hình Tù. Nàng lại lần nữa cùng Phật Tử cường điệu một lần: "Ngươi thả hắn, ta liền nói cho ngươi. Chỉ cần ngươi gϊếŧ chủ nhân đời sau của Hình Thiên Diễm Hỏa thì Hình Thiên Diễm Hỏa liền là của ngươi."
"À, vậy hả?" - Phật Tử quay đầu nhìn Bạch Vân Tụ liếc mắt một cái, sau đó không có hứng thú mà dời đi tầm mắt: "Đáng tiếc ta đối với thứ ngươi muốn nói cũng không cảm thấy hứng thú" – Chủ nhân đời sau của Hình Thiên Diễm Hỏa chẳng phải là đứa nhóc kia của Vu gia ư? Này còn cần gì người khác nói cho hắn?
Bạch Vân Tụ nhìn Hình Tù bị Phật Tử nắm cổ, hoảng không chọn ngôn mà nói: "Muội muội của Hình Tù là Hình Thanh Ngưng đã gả cho Thiếu giáo hoàng Ba Ngạn của Tiểu Hỉ Phật Giáo, xem phân thượng mọi người đều là người một nhà, ngươi thả hắn đi!"
"Người một nhà? Cái cách nói này mới mẻ thật" – Trong lòng Phật Tử không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Đại Thừa Phật Giáo khi nào cùng Tiểu Hỉ Phật Giáo là người một nhà? Hai giáo phật tu gặp mặt, không lẫn nhau ném thiền trượng tay đấm chân đá cũng đã là phá lệ để mặt mũi cho đối phương, còn người một nhà? A!
Phật Tử cúi đầu nhìn thoáng qua Bạch Vân Tụ lòng nóng như lửa đốt, lại nhìn Hình Tù vừa rồi liều mạng đem Bạch Vân Tụ bảo hộ ở sau người. Sau một lúc lâu, hắn mới tràn đầy ác ý mà gợi lên khóe môi: "Ngươi muốn cứu hắn? Vậy lấy mệnh của ngươi đổi đi."
Bạch Vân Tụ không chút do dự gật đầu.
Hình Tù giãy giụa lắc đầu: "Tụ Tụ, không."
Phật Tử rốt cuộc buông lỏng ra cổ tay phải đang nắm Hình Tù, hắn rất có hứng thú mà nhìn về phía Bạch Vân Tụ: "Ngươi muốn chết như thế nào?"
"Ta muốn để ngươi chết trước!" - Hình Tù nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó nắm chặt linh chủy trong tay đâm Phật Tử.
Phật Tử vươn tay phải, phi thường thoải mái mà cầm thủ đoạn của Hình Tù: "Xin lỗi nha, người muốn ta chết thật sự quá nhiều, ngươi phải đi xếp hàng trước."
Nói xong câu đó tay phải của Phật Tử lại lần nữa toát ra sương khói màu đen hình thành dây đằng.
Mắt thấy dây đằng sắp đem Hình Tù bó lên, Bạch Vân Tụ chính mắt gặp qua kết cục của những yêu tu đó đột nhiên dùng bả vai đẩy Hình Tù, sau đó thay thế hắn bị dây đằng trói lên.
Nàng quay đầu nhìn Hình Tù liếc mắt một cái, lại hơi cười một chút: "Phải sống tốt."
Ngay sau đó, nàng nhắm mắt lại hiến tế huyết nhục, dùng huyết tế đại pháp đem Hình Tù truyền tống đi ra ngoài.
Huyết quang tiêu tán, Hình Tù không thấy bóng dáng, mà chỗ Bạch Vân Tụ đứng chỉ còn lại có một khối túi da khô héo.
Phật Tử chậm rãi nhăn lại lông mày.
Nguyên bản cái hộp đựng Hình Thiên Diễm Hỏa bị hắn nắm bên trái đã không thấy bóng dáng.
"Đám người ở Linh giới này thật là làm người chán ghét, chạy trốn còn không quên đoạt đồ vật" - Phật Tử hơi phiết một chút miệng: "Liền mồi lửa theo chân bọn họ ở lâu rồi đều trở nên không nghe lời, thật là phiền toái."
"Thôi kệ, vẫn là đi tẩy mấy cái linh tu thay đổi tâm tình đi" - Phật Tử nói xong liền một lần nữa mở ra truyền tống sương khói, chuẩn bị đổi cái địa phương đi chém người.
Trước khi bước vào truyền tống sương khói hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía núi đá cách đó không xa: "Ra tới!"
Một trận thanh âm "sột sột soạt soạt" qua đi, mấy trăm đứa nhỏ choai choai nơm nớp lo sợ mà từ sau núi đá bò ra.
Nhìn đám hài tử này, Phật Tử khơi mào một bên lông mày: "Các ngươi là người của Hình gia?"
Thiếu niên cầm đầu có chút co rúm lại mà nhìn Phật Tử, sau đó nhẹ nhàng mà gật đầu.
Phật Tử liền gợi lên một bên khóe môi: "Vừa lúc, ta còn có trướng không cùng Hình gia các ngươi tính xong đâu, vậy trước từ các ngươi bắt đầu đi."
Nhìn biểu tình không thể nói là hiền lành trên mặt Phật Tử, đám nhóc choai choai không khỏi mà run rẩy ôm nhau.
Cách chỗ này không xa là Phật giới cảnh nội, Thiếu giáo hoàng Ba Ngạn của Tiểu Hỉ Phật Giáo đang thấp giọng cùng yêu tu ngồi ở đối diện nói chuyện: "Ngươi nói yêu tu mà ngươi phái đi đuổi gϊếŧ Hình Tù đều thất thủ?"
Yêu tu toàn thân mặc áo đen thong thả ung dung mà nói: "Không phải thất thủ, là đã chết. Ta phái yêu tu đuổi gϊếŧ Hình Tù thì bản mạng bài của chúng đều vỡ vụn, truy tung pháp khí cũng không rõ. Ba công tử, nếu ngươi muốn chúng ta tiếp tục đuổi gϊếŧ Hình Tù vậy phải cho chúng ta một quả pháp khí đựng tâm đầu huyết của Hình Thanh Ngưng."
Ba Ngạn nghe vậy không khỏi nhăn chặt lông mày. Hắn vừa mới lấy cớ là làm chú thuật cầu phúc nên đã hỏi Hình Thanh Ngưng một giọt tâm đầu huyết. Này chưa được bao lâu hắn lại tìm đâu ra cớ hỏi Hình Thanh Ngưng giọt máu thứ hai nữa?
Hắn có chút đau đầu mà duỗi tay nâng cái trán. Sau một lúc lâu, hắn mới cùng yêu tu nói: "Hình Tù không vội. Hình Gia Bảo nơi đó đều thu thập sạch sẽ sao? Không có lưu lại cái gì bại lộ đi?"
"Cái này thì ngươi cứ yên tâm" - Yêu tu không cho là đúng mà đánh gãy nghi ngờ của Ba Ngạn: "Chúng ta đã sớm thu thập sạch sẽ, đám ngu xuẩn kia ở phương nam chư đảo vĩnh viễn đều không thể biết chuyện này là do yêu tu làm. Rốt cuộc ai cũng sẽ không tưởng được yêu tu chúng ta đã sớm ở đáy biển Vô Tận Chi Hải làm truyền tống đại trận."
"Được rồi" - Ba Ngạn gật gật đầu: "Vậy các ngươi về Yêu giới tu chỉnh một đoạn thời gian trước, một đám minh phi này ta sẽ mau chóng phái người đưa qua cho các ngươi."
Yêu tu lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, sau đó đẩy cửa rời đi.
Ba Ngạn nhìn yêu tu rời đi, sau đó cúi đầu lấy ra một quả thông tin ngọc phù, phát một cái tin tức: "Hình Thiên Diễm Hỏa bạo động, Hình Tù mất tích, người của các ngươi ở Hình gia không thể để lại."
Thực mau, ngọc phù liền có tin tức truyền về: "Đã biết."
Ba Ngạn thu hồi thông tin ngọc phù, lại cúi đầu trầm tư một lát, lúc này mới xoay người trở về nhà.
Hồi lâu sau, ở mặt đất cách xa nơi đó hơn một chút hơi hơi rung động, bùn đất lăn xuống có một vị nam tu đầu trọc từ bên trong chui ra. Tai phải của nam tu có một nốt ruồi đỏ.
Vị nam tu này yên lặng nhìn cửa phòng khóa chặt của Ba Ngạn, lại quay đầu nhìn nhìn phương hướng của yêu tu mới vừa rời đi, sau một lúc lâu mới lại lần nữa chui vào bên trong bùn đất.
Thiên Khải năm thứ ba trăm sáu mươi bảy, Hình gia ở phương nam chư đảo một ngàn năm trăm năm trong một đêm bị người diệt môn.
Theo sau, có người ở Linh giới cùng Phật giới phát hiện thi thể của chiến tu Hình gia. Bên cạnh thi thể còn có một thây khô không nhận ra bộ dạng cũ.
Lại sau đó, các tu sĩ cầu học trung cấp tiến tu của các môn phái của Linh giới đại lục ở Hình gia bắt đầu liên tiếp tao ngộ bất trắc, thậm chí bởi vậy mà vứt bỏ tánh mạng.
Từ đường của Hình gia sớm đã biến thành một mảnh phế tích, bản mạng bài của các tộc nhân đều ảm đạm xuống, chỉ còn lại ba cái bản mạng bài cuối cùng còn giãy giụa phát ra ánh sáng nhạt. Trên đó phân biệt khắc tên của Hình Tù, Hình Thanh Ngưng và Hình Ngôn.
Một gia tộc lớn như Hình gia hiện giờ chỉ còn lại có ba người.