Chương 56.1Sau khi tu chỉnh xong, phần lớn các chiến tu của Vu gia đi theo Đại trưởng lão lên chiến hạm, chuẩn bị đi đến Hình gia ở đảo Hình Dư đi tìm Hình Tù tính sổ.
Sự tình trước kia không tính vì dù sao cũng là người nhà mình có sai trước. Nhưng lần này Hình Tù thật quá đáng, A Tử là một đứa bé ngoan như vậy, không chiêu hắn cũng không trêu chọc hắn, hắn lại không biết xấu hổ mà hạ chú ấn, vẫn là loại chú ấn ác độc chuyên hủy tiền đồ tu luyện của người ta.
Chuyện này như thế nào cũng không thể nói nổi, cần thiết phải đánh tới cửa đi tính sổ.
Nói giỡn, Vu gia bọn họ chỉ yên lặng lại không chết!
Đại trưởng lão đứng ở chiến hạm mang khuôn mặt nghiêm túc, thấp giọng an bài kế hoạch. Sau đó, hắn lấy ra thân phận mệnh bài, nhíu mi nhìn tin tức truyền đến.
Đó là chiến đội của Vu gia ở đảo Xích Hà vừa mới phát tới tin tức, nói bọn họ không có thấy con chiến hạm màu đen tập kích Vu Gia Bảo ở đâu.
Đại trưởng lão thu hồi thân phận mệnh bài, trầm giọng dặn dò một câu: "Tốc độ nhanh lên".
Tầng ngoài của chiến hạm thực mau liền truyền đến thanh âm thiết khí chạm vào nhau. Theo sau, sau khi phát ra một tiếng nổ vang tốc độ của chiến hạm đột nhiên nhanh hơn, tiếp theo liền xuyên qua mấy tầng mây, hướng về đảo Hình Dư bay qua.
Bên ngoài đảo Hình Dư có vô số yêu tu diện mạo dữ tợn đáng sợ đang từ từ bò ra từ Vô Tẫn Chi Hải. Các yêu tu có thân hình cao lớn trên người phần lớn đều khoác lân giáp, có khá ít mấy con yêu tu trên người có gai xương lởm chởm.
Các yêu tu hốc mắt đỏ bừng từ đáy biển bò ra tới, sau ngồi xổm thân mình, lại khép mở hai cánh mũi. Sau đó chúng nó như là phân biệt rõ phương hướng mà không quay đầu lại bò về phía Hình Gia Bảo của Hình gia.
Tu sĩ phụ trách trông coi phòng hộ đại trận của Hình gia khốn đốn mà đánh ngáp một cái, hắn một bên duỗi tay xoa xoa đôi mắt sắp không mở ra được, một bên thấp giọng cùng thủ hạ bên người nói một câu: "Ngươi tiếp tục nhìn, ta muốn đi ngủ một lát".
Tên thủ hạ biểu tình kinh sợ mà mở to hai mắt, sau đó cả người run run mà đối với phòng hộ đại trận vươn ngón tay: "Yêu.. yêu!"
Tu sĩ vội vàng quay đầu nhìn.
Sau đó, hắn thấy ngoài trận rậm rạp tròng mắt huyết sắc. Đó là nhan sắc của đồng tử của các yêu tu, bên trong tràn ngập bạo ngược, thích gϊếŧ chóc.
Tu sĩ vội vàng ấn mắt trận của phòng hộ đại trận để kích hoạt rồi công năng của đại trận. Lúc sau, hắn bốc làm tín hiệu, báo cho toàn bộ Hình gia: "Địch đánh úp lại!"
Hình Gia Bảo lập tức loạn thành một đoàn.
Hình gia là đệ nhất luyện khí thế gia của phương nam chư đảo nên đã rất lâu rồi chưa từng bị người trực tiếp tới cửa vả mặt như vậy. Tộc nhân của Hình gia chỉ trải qua nhật tử an ổn nên không khỏi có chút rối loạn đầu trận tuyến.
Các trưởng lão của Hình gia đang ở từ đường quan sát mồi lửa của Hình Thiên Diễm Hỏa lập tức ra tiếng trấn an các tộc nhân kinh hoảng thất thố: "Không cần loạn, dựa theo quy củ tìm vị trí của mình. Đại trận đã mở ra toàn bộ, các yêu tu này muốn xông tới nhưng không dễ dàng như vậy!"
Đám người bị kinh hoảng cũng không có dễ dàng trấn an như vậy.
Hình Tù vừa mới trở lại Hình gia mắt lạnh mà nhìn các tộc nhân đang gào thét ở trước mắt, sau đó không kiên nhẫn mà phiết một chút miệng: "Đem những tên nháo lợi hại nhất kéo ra!"
Chiến tu nghe lệnh với Hình Tù lập tức chắp hành, sau đó dựa theo phân phó mà đem mấy người kia kéo ra.
Các tộc nhân nguyên bản còn kêu sợ hãi không thôi lập tức liền an tĩnh xuống.
Hình Tù cảm giác không thú vị mà kéo kéo khóe miệng. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua các yêu tu ngoài trận, ngay sau đó không có hứng thú mà dời đi ánh mắt, xoay người đi vào từ đường của Hình gia: "Một đám phế vật tới đánh một đàn Ô hợp khác, chậc".
Hình Tù đi vào từ đường, sau đó nghiêng đầu nhìn thoáng qua tiểu đồng tử phụ trách quét dọn từ đường: "Vừa rồi ngươi nói Hình Thiên Diễm Hỏa đột nhiên bạo động?"
Đồng tử có chút sợ hãi gật gật đầu.
Hình Tù liền dời đi tầm mắt, xoay người đi tới dàn tế.
Trên dàn tế có một hộp nhỏ có khắc vạn tự phù, bên trong đúng là mồi lửa của Hình Thiên Diễm Hỏa.
"Đột nhiên bạo động?" - Hình Tù nhíu mày, một bên lẩm bẩm, một bên vươn tay sờ Hình Thiên Diễm Hỏa.
Mồi lửa phi thường rõ ràng mà lui về phía sau một chút, tránh đi đυ.ng chạm.
Mặt Hình Tù lập tức xanh mét, hắn đột nhiên đắp lên cái nắp, sau đó đem cái hộp một lần nữa ném trở về dàn tế.
Tiếp theo, đôi tay hắn nắm chặt thành quyền, như là nhớ tới chuyện gì làm người không vui.
Lúc này, bên ngoài từ đường đột nhiên truyền đến thanh âm ồn ào, khóc nháo.
"Sao lại thế này?" - Hình Tù có chút tức giận mà ngẩng đầu quát.
Đồng tử sốt ruột hoảng hốt mà chạy vào, thở hổn hển nói: "Yêu tu xông vào!"
"Sao có thể!" - Hình Tù đẩy ra đồng tử, xoay người ra ngoài từ đường.
"Phòng hộ đại trận của Hình gia ta cho dù là Đại Thừa kỳ tu sĩ công kích đều có thể kháng được, sao có thể sẽ bị đàn yêu tu bất nhập lưu này công phá?" – Thanh âm Hình Tù dần dần thấp xuống, hắn thấy phòng hộ đại trận có lỗ hổng rất lớn.
"Bởi vì bọn họ có chuẩn bị mà đến" – Bên cạnh Hình Tù là một vị trung niên nam tu tên Hình Thành chậm rãi mở miệng: "Tuy rằng không biết bầy yêu tu này rốt cuộc dùng biện pháp gì nhưng là thực rõ ràng, bọn họ biết Hình gia chúng ta có phòng hộ đại trận cùng tiếp điểm và thời gian thay quân, cho nên mới có thể dễ dàng mà công phá đại trận như thế".
"Đại ca" - Hình Tù nghiêng đầu nhìn Hình Thành, sau đó mở miệng hô hắn một tiếng.
"Ừ" - Hình Thành gật gật đầu, sau đó duỗi tay vỗ vỗ Hình Tù bả vai: "Đi đem Truyền Tống Trận trong từ đường mở đi, chuẩn bị lui lại, Hình gia thủ không được".
"Không thể lui!" - Trưởng lão Hình gia lạnh giọng mắng Hình Thành một câu: "Nếu hôm nay Hình gia chúng ta lui thì sau này phương nam chư đảo sẽ không có nơi để Hình gia dừng chân!"
"Trưởng lão!" – Trong lòng Hình Thành như có lửa đốt mà phản bác: "Cái này bất quá là hư danh thôi. Xét đến cùng, quan trọng nhất chính là tánh mạng của các tộc nhân mà không phải cái danh hào này!"
"Không có hư danh này thì Hình gia chúng ta cái gì đều không phải!" - Trưởng lão không lưu tình chút nào mà đánh gãy Hình Thành, hắn xoay đầu, phi thường quả quyết ngầm mệnh lệnh, "Mọi người, chết cũng phải khiêng! Phàm là ai lâm trận bỏ chạy thì ngay tại chỗ chém gϊếŧ!"
"Trưởng lão!" - Hình Thành một bước cũng không nhường mà che ở trước mặt trưởng lão: "Người không có thì Hình gia cũng xem như không tồn tại! Còn muốn cái hư danh này làm cái gì?"
Trưởng lão nhìn chằm chằm Hình Thành, từng câu từng chữ mà nói cho hắn: "Danh chính là mệnh của Hình gia chúng ta!"
Phía sau hai người Hình Tù chẳng hề để ý mà nhún vai: "Mệnh của Hình gia chẳng lẽ không phải là Hình Thiên Diễm Hỏa sao? Hình Thiên Diễm Hỏa con, Hình gia còn. Không có Hình Thiên Diễm Hỏa, Hình gia cái gì cũng không phải. Này không phải là chuyện thực rõ ràng sao?"
Trưởng lão nghe vậy quay đầu nhìn về phía Hình Tù, sau khi nhìn chằm chằm Hình Tù một hồi lâu hắn mới chậm rãi nói: "Đi mang theo một đội nhân thủ đi theo ngươi, mang luôn mồi lửa của Hình Thiên Diễm Hỏa, từ từ đường rời đi đi".
Hình Thành rốt cuộc nhịn không được mà rống giận một tiếng: "Trưởng lão, mồi lửa chẳng lẽ so mạng người còn quan trọng hơn sao? Truyền tống trận ở từ đường hẳn là truyền tống đời sau của Hình gia chứ không phải mồi lửa bị trộm tới! Đám hài tử mới là tương lai của Hình gia, bọn họ sống sót, Hình gia mới có khả năng Đông Sơn tái khởi!"
"Không, đại ca, ngươi sai rồi" - Hình Tù nghiêng đầu nhìn Hình Thành liếc mắt một cái: "Mồi lửa còn thì Hình gia mới có khả năng Đông Sơn tái khởi".
Hình Thành tức giận mà nhìn về phía Hình Tù: "Dựa vào mồi lửa Đông Sơn tái khởi? Ngươi nói chính là những bí thuật được mồi lửa trộm từ Thần giới sao?"
"Huynh câm miệng!" - Hình Tù thiết sắc xanh mét mà đánh gãy lời nói của Hình Thành.
"Tại sao ta phải câm miệng?" - Hình Thành chẳng hề để ý mà cười lạnh một tiếng: "Năm đó thiên phú luyện khí của ngươi nổi tiếng ở phương nam chư đảo chẳng lẽ không phải từ bí thuật của mồi lửa trộm từ Thần giới sao? Cho đến khi ngươi không thể khống chế Hình Thiên Diễm Hỏa thì cái gọi là thiên phú luyện khí không phải bị đánh hồi nguyên hình sao như vậy? Năm đó Hình gia bất quá là một tiểu sa di chuyên phụng dưỡng ăn, mặc, ở, đi lại của Phật Tử mà thôi, nào có cái gì gọi là thiên phú luyện khí?"
Hình Tù nắm chặt hai tay, trên trán tràn bạo khởi gân xanh.
Hình Thành nhấp nhấp miệng, thực mau liền lui một bước: "Ngươi muốn mang mồi lửa rời đi, có thể. Nhưng ngươi phải đem theo đời sau của Hình gia, nhân sinh của bọn họ mới vừa bắt đầu, bọn họ không nên chết ở chỗ này".
Hình Tù đầy mặt châm chọc mà cười lạnh một chút: "Huynh nói tới cái đám phế vật liền Hình Thiên Diễm Hỏa đều khống chế không được?"
Hình Thành nhéo cổ áo của Hình Tù, sau đó gầm nhẹ nói: "Bọn họ không phải phế vật!"
Hình Tù chẳng hề để ý mà duỗi tay kéo ra tay của Hình Thành: "Vô pháp khống hỏa, thiên phú không cao, liền cái Thiên linh căn đều không có, bọn họ không phải phế vật thì ai là phế vật?"
Hình Thành nắm chặt nắm tay, nhẫn nại không được đánh Hình Tù: "Vô pháp khống hỏa? Không có thiên phú? Đó không đều là ngươi làm hại sao! Năm đó ngươi vì ký kết khế ước cùng Hình Thiên Diễm Hỏa mà không tiếc hiến tế ba mươi năm khí vận của Hình gia, cho nên mấy đứa nhỏ này mới có thể bình phàm như vậy!"
Hình Tù chẳng hề để ý mà phản bác nói: "Đại ca luôn thích oan uổng ta. Nếu ta thật sự có hiến tế ba mươi năm khí vận của Hình gia thì Hình Ngôn sao có thể là Thiên linh căn? Xét đến cùng, vẫn là do đám kia phế vật kia, không liên quan đến ta!"
Hình Thành không rảnh cãi nhau cùng Hình Tù, hắn nhăn lại lông mày hỏi lại Hình Tù một câu: "A Ngôn đâu?"