Chương 55.1Bên trong từ đường Tang Tử có chút buồn ngủ mà duỗi tay xoa nhẹ đôi mắt một chút.
Thân Đồ Huyền ôm Tang Tử nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng nàng, sau đó thấp giọng hỏi nói: "Mệt nhọc?"
"Dạ, không biết vì cái.." - Lời nói còn chưa nói xong, Tang Tử liền nhắm hai mắt lại.
Thân Đồ Huyền vội vàng đỡ đầu của Tang Tử một chút, sau đó lại tiểu tâm cẩn thận mà duỗi tay xem xét hơi thở. SAu khi phát hiện Tang Tử chỉ là ngủ thôi hắn mới thật dài mà ra một hơi, tiếp tục ôm Tang Tử đi tìm Nhị trưởng lão.
Ở một góc của từ đường Nhị trưởng lão đang cầm danh sách tộc học, đánh dấu tên của từng người một đang có mặt. Sau khi nhìn thấy Thân Đồ Huyền ôm Tang Tử đi vào hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"A Tử cũng tới rồi. Được rồi, người ở đây đã đủ" - Nhị trưởng lão quét một vòng bốn phía, sau đó vừa lòng gật gật đầu.
Trên thực tế, trong từ đường còn có thêm một đứa nhỏ.
Cũng không mang họ Vu, Hình Ngôn không biết như thế nào liền đi theo Vu Hàm Yên lăn lộn tiến vào. Lúc này hắn đang vẻ mặt buồn rầu mà chống cằm nhìn Vu Hàm Yên: "Hàm Yên, tại sao muội đột nhiên không để ý tới ta?"
Vu Hàm Yên quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt nhìn chỗ nào cũng đẹp của Hình Ngôn, tiếp theo phi thường nỗ lực giả bộ bộ dáng "không dao động", gian nan mà xoay qua đầu, sau đó ở trong lòng nói cho chính mình: 'Vu Hàm Yên ngươi phải thanh tỉnh lên, tên này không chỉ tưởng phao ngươi mà hắn còn tưởng phao muội của ngươi! Hắn không đẹp một chút nào, xấu vô cùng, lại xem hắn đôi mắt ngươi liền phải mù! Thanh tỉnh! Ổn định! Nam sắc đều là mây bay! Tu luyện mới là chân ái! Quan trọng nhất chính là, A Tử không thể bị tên đầu heo này cấp củng!'
Vu Hàm Yên ở trong lòng đem đoạn lời nói này mặc niệm mười mấy biến, lúc này mới rốt cuộc bình tĩnh được.
Nàng đứng lên, mắt nhìn thẳng đẩy ra Hình Ngôn, sau đó quay đầu đi tìm Tang Tử.
Lúc này Tang Tử nhìn qua giống như là ghé vào trong lòng ngực Thân Đồ Huyền ngủ rồi.
Nhưng Nhị trưởng lão ở bên cạnh lại nhăn lại lông mày mà nắm chặt tay của nàng.
Vu Hàm Yên lập tức liền khẩn trương, nàng đẩy ra Tùy Đường đang ngồi xếp bằng ngồi ở bên cạnh Tang Tử xem náo nhiệt, sau đó phi thường thấp thỏm hỏi Nhị trưởng lão: "A Tử làm sao vậy?"
Nhị trưởng lão lắc lắc đầu không nói gì, ngược lại nhắm mắt lại, đem Nguyên Anh trong thân thể hắn bách ra tới.
Ngũ quan của Nguyên Anh y như Nhị trưởng lão, nhấp miệng, gương mặt to bằng một cái móng tay, biểu tình nghiêm túc đi vào thức hải của Tang Tử.
Liền ở trong nháy mắt Nguyên Anh chạm vào thức hải thì trên người Tang Tử đột nhiên bốc cháy lên Thái Dương Chân Hỏa màu đỏ.
Ngọn lửa sáng ngời ấm áp, lại khiến cho Nguyên Anh không ngừng lui về sau.
Sau khi thử vài lần cũng chưa thể đi vào thức hải Nhị trưởng lão bất đắc dĩ mà đem Nguyên Anh trở về, sau đó mở mắt.
"Không được, ta vào không được thức hải của A Tử" - Nhị trưởng lão bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: "Thái Dương Chân Hỏa bao bọc thức hải của nàng, đồ vật bên ngoài vào không được, đồ vật bên trong cũng ra không được".
Sau khi tạm dừng một lát Nhị trưởng lão mới có chút do dự mà nói: "Tuy rằng không biết đã xảy ra cái gì nhưng khẳng định có thứ gì đi vào nàng thức hải rồi. Hiện tại, chúng ta không làm được gì cả, chỉ có thể chờ A Tử tự mình đem đồ vật đó rửa sạch thôi".
Sự tình liên quan đến A Tử, Thân Đồ Huyền khó được mà thanh minh lên. Hắn hồi tưởng một chút cảnh tượng khi hắn tiếp A Tử, sau đó đem tầm mắt phóng tới trên người Hình Ngôn.
Ngay sau đó, hắn có chút sinh khí mà đem Hình Ngôn túm lên: "Khẳng định là Hình gia các ngươi giở trò quỷ! Khi ta đi tiếp A Tử thì Hình Tù ở đó, Tam trưởng lão lại cố ý để cho ta tới tìm Nhị trưởng lão, cho nên khẳng định Hình Tù động tay động chân vào thức hải của A Tử rồi!"
Hình Ngôn há miệng thở dốc, vừa định nói chính mình oan uổng. Sau đó, hắn đột nhiên nhớ tới dặn dò kỳ quái của thúc thúc hắn.
Đem Vu Tang Tử lưu lại.
Lưu lại làm gì đâu? Khẳng định là làm chuyện xấu rồi, bằng không ngạnh lưu nhân gia làm gì?
Như vậy tưởng tượng, Hình Ngôn chỉ cảm thấy chính mình muốn xong.
Hắn đây là đổ cái gì đại mốc mới đυ.ng phải thúc thúc ruột như vậy!
Hình Ngôn có thái độ nhận sai phi thường tốt, một năm một mười mà đem chuyện của Hình Tù phân phó cho hắn đều nói ra hết.
Nhị trưởng lão nghe xong liền bắt đầu liên hệ Tam trưởng lão cùng Đại trưởng lão, chuẩn bị bảo hai người đem Hình Tù ngăn lại.
Sau đó, Tam trưởng lão trở về một tin tức: "Hình Tù đã đi rồi. Lão đại hiện tại đang kiểm kê nhân thủ, chuẩn bị dẫn người đuổi theo hắn. A Tử thế nào?"
Nhị trưởng lão thu hồi thân phận mệnh bài, cúi đầu nhìn thoáng qua Tang Tử như cũ ngủ say không tỉnh, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu.
Bên trong thức hải, thần thức Tang Tử đang tò mò mà đánh giá nàng mồi lửa Thái Dương Chân Hỏa.
Ở giữa mồi lửa có một đoàn chú ấn màu đen đang ở tả đột hữu đâm.
Chú ấn giương nanh múa vuốt ở bên trong mồi lửa khắp nơi quay cuồng, lại trước sau vô pháp đột phá mồi lửa. Nhìn qua giống như là một con chuột bị đè lại đuôi vậy, nó đang phô trương thanh thế mà hù dọa một con lão miêu đầy bình tĩnh.
Bên cạnh mồi lửa Duệ nửa ngồi xổm thân mình, sau đó nỗ lực mà đem mặt hướng vào mồi lửa.
Mồi lửa tựa hồ có chút ghét bỏ mà lui lui, chú ấn lập tức ngược hướng đột phá, chuẩn bị tránh thoát trói buộc của mồi lửa.
Mồi lửa liền đột nhiên trướng đại một vòng, nhẹ nhàng mà lại đem chú ấn túm trở về.
Bị mồi lửa ghét bỏ cả buổi Duệ đại tư tế lúc này mới đứng dậy, vẻ mặt dường như không có việc gì mà quay đầu nói cho Tang Tử; "Cái chú ấn này ta có chút quen mắt, hình như là nhìn thấy ở nơi nào rồi".
Tang Tử vuốt cằm nói cho Duệ đại tư tế: "Thứ này khẳng định là Hình Tù bỏ vào. Vừa rồi hắn mượn cớ lại gần con, lúc ấy phỏng chừng con không có hoàn toàn né tránh được".
"Ừ" - Duệ gật gật đầu: "Né tránh cũng vô dụng, chú ấn này chỉ cần đến gần là có thể hạ. Hơn nữa thứ này vô hình vô cảm, căn bản phòng không được. Chúng ta trước kia khi còn ở hoang dã thì ghét nhất loại Thần tộc không có việc gì liền cho người ta hạ chú ấn".
"Thần tộc?" - Tang Tử ngẩng đầu nhìn về phía Duệ đại tư tế.
Duệ đột nhiên chụp một chút bàn tay: "Nói vậy ta đột nhiên nghĩ tới, sự quen thuộc này ta chỉ ngửi được ở trên người Thần tộc vậy!"
"Thần tộc?" - Tang Tử lại lần nữa lặp lại một lần, sau đó có chút kinh ngạc hỏi: "Đại Tư Tế, ý ngài là tên Hình Tù kia có thể là hậu duệ của Thần tộc đúng không?"
"Không có khả năng!" - Duệ không chút do dự xua tay: "Một chút thiên phú đều không có, sao có thể sẽ là hậu duệ của Thần tộc? Hậu duệ của Thần tộc đều là con cưng của Thiên Đạo, có Tiên Thiên Đạo Thể bẩm sinh linh thể không cần tu luyện là có thể phi thăng, cái loại này mới kêu Thần tộc. Hình Tù là người thường có thiên phú lại nhưng lại sa cơ thất thế, tính cái gì mà hậu duệ của Thần tộc! Ở trong mắt Thiên Đạo thì hắn còn không bằng một sợi lông của Nhật Thần tộc chúng ta đâu!"
Thân là hậu duệ của Nhật Thần tộc Tang Tử chớp chớp mắt: Nghe Đại Tư Tế nói như vậy nàng cảm giác Nhật Thần tộc còn quá trâu đâu. Nhưng cha rõ ràng nói là Nhật Thần tộc đã nghèo đến nổi cơm đều không ăn được. Hơn nữa lão nhân trong tộc còn ngoan cố, kiên quyết không cho phép vượt chủng tộc hôn nhân, cho nên cha mới trộm từ trong tộc chạy ra.
Tang Tử nhìn thoáng qua Duệ đại tư tế cho đến ngày nay cũng không biết Thân Đồ Huyền là trộm đi ra, sau đó sáng suốt mà dời đi đề tài: "Đại Tư Tế, ngài nói Thần tộc này có giống Nhật Thần tộc chúng ta có chủng tộc gì khác gọi chung không? Ví dụ như cái gì Nguyệt Thần tộc, Tinh Thần tộc, Phong Thần tộc gì đó?"
Duệ đại tư tế nghe vậy ngược lại có chút xấu hổ mà duỗi tay sờ soạng cái mũi. Sau đó, ánh mắt hắn mơ hồ mà nói cho Tang Tử: "Con à, con phải biết rằng kỳ thật Thần tộc là đang nói đến các chủng tộc sinh hoạt ở Thần giới. Nhật Thần tộc chúng ta tuy rằng cũng có được chữ 'Thần' nhưng chúng ta kỳ thật không phải Thần tộc, mà là.. Nhân tộc. Con nói cái gì mà Nguyệt Thần tộc, Tinh Thần tộc gì đó đều không tồn tại".
Tang Tử: "..."
- Trách không được Vu Ninh Uyển phu tử bọn họ đều gọi Nhật Thần tộc là Nhật tộc. Làm nửa ngày, nguyên lai Nhật Thần tộc vẫn là cái hàng nhái hàng giả tự phong!
Tang Tử bắt đầu hoài nghi, Duệ đại tư tế nói những người Nhật Thần tộc vênh váo này kia không chừng đều là lừa nàng. Còn cha nàng nói những chuyện không hay thì mới là thật.
Ngẫm lại thì nếu Nhật Thần tộc trâu bò như vậy thì cha làm gì còn phải mất công trà trộn vào Vu gia đây.
Kết quả hiện tại còn bị Tam trưởng lão phát hiện thân phận, không thể không khổ bức hề hề mà đi Bùi gia mở chi nhánh bán cơm.
Đại khái là khinh bỉ trong mắt Tang Tử thật sự quá mức rõ ràng, Duệ đại tư tế thực mau liền ho khan một tiếng, sau đó đông cứng mà dời đi đề tài: "Khụ, chuyện này không quan trọng, quan trọng là chú ấn này".
Tang Tử rất là hoài nghi mà nhìn Duệ đại tư tế: "Đại Tư Tế, ngài biết cách phá giải chú ấn này ư?"
Trong lòng Tang Tử kỳ thật là có một chút hoài nghi lạp. Từ khi biết Nhật Thần tộc chỉ là cái giả Thần tộc tự phong thì kính ngưỡng mà Tang Tử đối Duệ đại tư tế liền lách cách lách cách mà vỡ thành mảnh nhỏ.
Nàng còn nhớ lúc trước Duệ đại tư tế dạy cho nàng phương pháp vẽ bùa cũng là sai.
Bị Tang Tử dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chăm chú Duệ đại tư tế có chút chột dạ mà dao động tầm mắt, sau đó cường ngạnh mà đem đề tài vòng về tới chú ấn: "Muốn phá giải chú ấn, đơn giản chỉ có hai loại phương pháp. Thứ nhất, làm người hạ chú ấn tự mình giải phản chú".
Tang Tử sau khi nghe xong thực mau liền lắc đầu: "Phương pháp này không được, Hình Tù mới không giải phản chú cho con đâu. Bằng không hắn hạ chú hại con làm gì?"
"Vậy chỉ có đệ phương pháp thứ hai" - Duệ đại tư tế nói: "Bạo lực hóa giải. Dùng Thái Dương Chân Hỏa đem thức hải khóa lên, sau đó dùng thần thức phá đoàn chú ấn này".
"Đơn giản như vậy ư?" - Tang Tử vẻ mặt hoài nghi mà nhìn Duệ đại tư tế.
"Chỉ đơn giản như vậy, ta còn sẽ lừa con ư?" - Duệ vẻ mặt chính trực mà nhìn Tang Tử: "Nhật Thần tộc chúng ta chính là sứ giả của thái dương, chúng ta chán ghét tất cả ô trọc cùng tội ác của thế gian, chưa bao giờ nói giỡn cũng trước nay khinh thường với nói dối".
Tang Tử vẻ mặt vô ngữ mà nhìn về phía Duệ đại tư tế: "Đại Tư Tế, cái tên Nhật Thần tộc này chính là lời nói dối lớn nhất".
Duệ đại tư tế: "..."
"Hơn nữa hậu duệ Nhật Thần tộc trong miệng ngài không nói dối cũng chính là cha con giả làm Tri Sùng thúc thúc trà trộn vào Vu gia, com cũng không gặp ngài nói hắn cái gì cả" - Tang Tử tiếp tục hướng trong lòng Duệ đại tư tế "thọc dao nhỏ" : "Hơn nữa, con cảm thấy Đại Tư Tế ngài ở Vu gia ở đến có chút vui đến quên cả trời đất đâu".
Duệ đại tư tế rốt cuộc thẹn quá thành giận mà giơ lên nắm tay hướng về phía Tang Tử: "Phá chú ấn của con đi!"
Tang Tử bĩu môi, vươn tay trái xuyên qua mồi lửa đè lại chú ấn, sau đó tay phải nắm thành quyền lại một quyền mà đập xuống.
Chú ấn thực mau đã bị Tang Tử đánh đến không có tính tình. Nó cũng không hề giương nanh múa vuốt, mà là nhâm mệnh mà nằm liệt ở tay trái Tang Tử.
Tang Tử một bên tiếp tục đánh chú ấn, một bên quay đầu cùng Duệ đại tư tế nói một câu: "Đại Tư Tế, cái chú ấn này thật là do Thần tộc phát minh sao? Nó nhìn qua giống như có chút yếu đuối".
Đại khái là bị Tang Tử nói làm kí©h thí©ɧ mà chú ấn nguyên bản đã sớm an tĩnh lại đột nhiên cổ trướng lên, sau đó tránh ra trói buộc của mồi lửa Thái Dương Chân Hỏa, đâm vào thần thức của Tang Tử.
Tang Tử theo bản năng mà triệu hồi mồi lửa, bao trùm ở thần thức của mình.
Ngay sau đó, nàng hướng tới chú ấn chém ra Thái Dương Chân Hỏa.
Chỉ một chút sau, chú ấn đã bị Tang Tử chụp đến không còn gì.
Tang Tử: "..."
- Nàng còn tưởng rằng chú ấn này muốn bạo phát, nguyên lai là đến để đánh!
Duệ đại tư tế xem toàn bộ hành trình, yên lặng mà nhìn Tang Tử liếc mắt một cái, sau đó khô cằn mà nói: "Ta lần đầu tiên thấy loại chú ấn bị người xem thường liền nháo tự sát".
Tang Tử không lời gì để nói.