Chương 51-2

2472 Chữ Cài Đặt
Chương 51.2

Rất nhiều năm về trước, thời điểm mà hắn cùng Vu Tri Sùng còn ở Phần Diễm Tông cầu học, lúc ấy thân phận mệnh bài của Vu gia còn không giống như bây giờ có thể vượt giới liên hệ. Lúc ấy, hắn cùng Vu Tri Sùng đều thông qua khối thông tin linh phù cao cấp này để liên lạc.

Cho đến ngày nay, khối linh phù này còn giữ lại một mạt thần thức ấn ký của Vu Tri Sùng đã từng lưu lại.

Vu Lạc kích hoạt khối thông tin linh phù này đã lâu không sử dụng, sau đó để lại một câu cho Vu Tri Sùng: "Ngươi ở đâu?"

Khối thông tin linh phù còn lại không có tin tức truyền đến.

Sau đó, Thân Đồ Huyền đang xào rau đột nhiên duỗi tay từ túi Càn Khôn lấy ra một khối thông tin linh phù cao cấp màu xanh lá.

Vu Lạc nhìn thông tin linh phù trong tay Thân Đồ Huyền, lại cúi đầu nhìn thoáng thông tin linh phù màu trắng của mình, sau đó đối với Thân Đồ Huyền nhướng một bên lông mày.

Mà thông tin linh phù trong tay Thân Đồ Huyền có thông tin do Vu Tri Sùng phát tới: "Huynh đệ, ngươi ở đâu?"

Thân Đồ Huyền cúi đầu nhìn thoáng qua thông tin linh phù, sau đó dùng thần thức trở về một câu: "Ở phòng bếp làm trâu làm ngựa cho Vu gia các ngươi!"

"Vu Lạc thì sao? Hắn có ở bên cạnh ngươi không?" - Vu Tri Sùng thực mau liền tiếp tục hỏi.

Thân Đồ Huyền quay đầu nhìn thoáng qua Vu Lạc đang nhìn chằm chằm hắn, sau đó cúi đầu trả lời Vu Tri Sùng: "Hắn đứng ở bên cạnh ta. Nhưng mà ta nói này, cái tên Vu Lạc này đầu óc có chút vấn đề có phải hay không? Ta cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ta như là giây tiếp theo liền phải chém ta thành tám khúc".

Lần này, một lúc sau Vu Tri Sùng mới trả lời tin tức nhưng chỉ có một câu: "Chúc mừng ngươi, huynh đệ, ngươi bại lộ".

Thân Đồ Huyền thấy những lời này, cả người run môt cái, hơi kém đem vá sạn ở tay phải ném đi.

Hắn nhìn lại tin tức của Vu Tri Sùng một cách tỉ mỉ, sau đó mới ngẩng đầu chậm rãi nhìn về phía Vu Lạc.

Vu Lạc nhìn Thân Đồ Huyền, sau đó nở nụ cười nhìn như thế nào đều không có hảo ý.

Liền ở thời điểm Thân Đồ Huyền cùng Vu Lạc bốn mắt chăm chú nhìn nhau, Tang Tử tay không bưng lên nồi to, sau đó đem thịt kho tàu, linh xương cá bên trong vừa mới hầm xong từng cái mà để vào bàn ăn.

Làm xong hết thảy, Tang Tử đem nồi giao cho học đồ đi rửa, sau đó quay đầu gọi Thân Đồ Huyền một tiếng: "Cha, đừng đứng đó nữa, đồ ăn của cha sắp khét rồi!"

Thân Đồ Huyền quay đầu lại nhìn con gái nhà mình, rất muốn nói cho nàng: Con gái, da của cha con sắp bị Vu gia lột xuống, còn làm đồ ăn gì nữa, phải thu dọn đồ đạc chạy đi mới đúng!

Nhưng nhìn Tang Tử đã quay đầu lại nấu thêm nồi đồ ăn thứ hai, Thân Đồ Huyền vẫn là thở dài, sau đó lại cầm lấy vá sạn trong tay. Hắn một bên đảo đồ ăn suýt nữa khét, một bên lại phát tin tức cho Vu Tri Sùng: "Huynh đệ, ta cầu ngươi, nhanh nhanh từ Phật giới lăn trở về đây đi! Ngươi mà không trở lại thì ta phải bị Vu gia các ngươi bầm thây vạn đoạn!"

Vu Tri Sùng ở Phật giới nhìn tin tức của Thân Đồ Huyền, yên lặng thở dài, sau đó liên hệ Tam trưởng lão, kỹ càng tỉ mỉ mà thẳng thắn giải thích chuyện hắn trốn nhà gặp được gì cho đến việc nhờ Thân Đồ Huyền mạo danh thay thế mình ở Vu gia.

Đối với việc này, Tam trưởng lão hồi phục chỉ có ba chữ: "Đã sớm biết".

Vu Tri Sùng: "..."

- Quả nhiên, hắn không nên đối với đầu óc của Thân Đồ Huyền có chờ mong.

Bị Vu Tri Sùng nhắc mãi một hồi. Thân Đồ Huyền lúc này đang không hiểu ra sao mà nấu đồ ăn. Hắn như thế nào cũng không rõ, hắn ở Vu gia ba, bốn năm, vẫn luôn không có một ai phát hiện hắn là giả. Như thế nào tên Vu Lạc này có thể liếc mắt một cái thì đã nhận ra hắn là giả rồi?

Càng nghĩ càng không rõ, Thân Đồ Huyền vì chết minh bạch mà đơn giản lợn chết không sợ nước sôi, hắn lấy ra thông tin linh phù, sau đó lại gửi tin cho Vu Tri Sùng: "Quan hệ của ngươi cùng Vu Lạc rốt cuộc là gì? Tại sao hắn chỉ cần liếc mắt một cái thôi đã nhận ra ta là giả?"

Vu Tri Sùng không có trực tiếp hồi phục Thân Đồ Huyền, mà là hỏi ngược lại: "Vừa rồi khi ngươi gặp hắn ngươi nói cái gì?"

Thân Đồ Huyền hồi tưởng một chút, sau đó đem hai câu lời nói kia gửi cho Vu Tri Sùng.

Vu Tri Sùng trả lời rất nhanh: "Huynh đệ, ta nhớ rõ ta đã nói cho ngươi là Vu Lạc đã từng cùng ta ở Phần Diễm Tông cầu mười năm học. Chúng ta còn có Hình Tù của Hình gia nữa, ba người ở một gian phòng rách cùng nhau trong mười năm. Ta nhớ rõ năm đó ta còn cố ý dặn dò ngươi là: Nếu thấy Vu Lạc cùng Hình Tù thì đừng nói gì, quay đầu liền chạy".

Thân Đồ Huyền lao lực cố gắng mà tìm trong ký ức của hắn, sau đó phát hiện tựa hồ có khả năng có chuyện như vậy. Nhưng đó là chuyện của ba, bốn năm trước, hắn ở Vu gia thuận lợi đóng kịch ba, bốn năm mà cũng không ai phát hiện hắn là giả, hắn sớm đã quên sạch những lời dặn của Vu Tri Sùng năm đó rồi.

Vu Tri Sùng hiểu Thân Đồ Huyền là "ngày lành quá lâu rồi nên không thích động não", nên thực mau hắn phát thêm tin tức thứ hai: "Mặt khác, huynh đệ, ta không thể không nói, ngươi ngụy trang quá tệ. Tam trưởng lão nói hắn đã sớm phát hiện ngươi là giả".

Lần này, Thân Đồ Huyền là thật sự bị dọa đến nỗi làm rớt vá sạn trong tay. Hắn vẫn luôn cho rằng hắn ngụy trang rất khá, kết quả hiện tại Vu Tri Sùng nói cho hắn là Tam trưởng lão đã sớm phát hiện hắn là hàng giả.

Không phải chứ, khi nào thì hắn bị lộ?

Còn có, nếu Tam trưởng lão đã sớm phát hiện thân phận của hắn, vì cái gì còn muốn cho hắn ở Vu Gia Bảo hỗn ăn hỗn uống? Thậm chí còn mở đường cho con gái hắn nữa, không những đưa ô kim mà còn chia hoa hồng, thậm chí còn chuyên môn xuất động Tam trưởng lão cùng chiến tu hộ tống con gái hắn đi quần đảo đăng ký phát minh.

Không chờ hắn từ kinh hách cùng nghi hoặc phục hồi tinh thần, Vu Tri Sùng lại phát tới tin tức thứ ba: "Tam trưởng lão bảo ngươi nấu ăn xong thì cùng Vu Lạc đến từ đường tìm hắn".

Thân Đồ Huyền buông thông tin linh phù, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Vu Lạc.

Vu Lạc cũng vừa vặn xem xong tin tức của Tam trưởng lão phát ở thân phận mệnh bài.

Hai người ngẩng đầu, lại cho nhau nhìn đối phương một lát, sau đó không hẹn mà cùng mà xoay đầu. Một người tiếp tục nấu ăn, một người tiếp tục nhìn chằm chằm Tang Tử phát ngốc.

Thân Đồ Huyền cũng không biết hắn như thế nào nấu xong đồ ăn rồi. Một bên lo lắng cho mình bị Vu gia lột da, một bên còn có thể nấu đồ ăn ngon miệng, nếu không phải thời cơ không thích hợp, hắn thậm chí còn tưởng khen chính mình có bản lĩnh nhất tâm nhị dụng.

Trong lúc Thân Đồ Huyền nghĩ những thứ lung tung rối loạn này thì đồ ăn để yến khách phải dùng đều nấu nướng xong. Mười mấy vị nữ tu được Vu gia cố ý an bài để bưng đồ ăn đem thức ăn đặt lên xe đẩy, sau đó mắc bệnh hình thức rất nặng mà đẩy xe không dùng túi Càn Khôn, xoay người mang thức ăn cho tân khách.

Vu Lạc tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Thân Đồ Huyền, sau đó đối với hắn nhướng một bên lông mày: "Đi thôi?"

Không chờ Thân Đồ Huyền nói chuyện, Tang Tử liền ngẩng đầu nhìn hai người: "Cha, cha với lão bản của con đi đâu vậy?" - Một bên nói, nàng còn từ túi Càn Khôn lấy ra ba bình nước ép Vụ Linh Quả, sau đó phân cho cha mình cùng Vu Lạc mỗi người một lọ.

Vu Lạc tiếp nhận nước của Tang Tử, sau đó hắn tốt tính mà đối với Tang Tử cười một chút: "Tam trưởng lão có việc tìm cha con, phỏng chừng là muốn cùng hắn thương nghị bữa ăn khuya. Con đi đến phòng yến khách trước đi, thi cử cả một ngày rồi, đi ăn chút gì để không uỷ khuất chính mình".

Thân Đồ Huyền vẻ mặt răng đau mà nhìn Vu Lạc đem con gái hắn dụ đi.

Trong từ đường của Vu gia, Tam trưởng lão đang cúi đầu thẩm tra đối chiếu danh sách khách khứa. Bên cạnh Tam trưởng lão, Nhị trưởng lão đang cúi đầu tính toán chi tiêu lần này mở tiệc chiêu đãi khách khứa.

Nhìn đến Thân Đồ Huyền cùng Vu Lạc đi đến, Tam trưởng lão chỉ là ngẩng đầu liếc bọn họ một cái, liền lại cúi đầu tiếp tục xem danh sách: "Các ngươi đợi chút".

Chờ Tam trưởng lão thẩm tra đối chiếu xong danh sách khách khứa, Thân Đồ Huyền đã hoàn toàn bình tĩnh. Hắn đã không hoảng loạn như mới vừa quay ngựa nữa, hắn thậm chí còn tự hỏi một chút tương lai hắn hẳn là phải bồi thường gì đó.

Chỉ là không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận thì Tam trưởng lão liền thu hồi danh sách, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn một cái: "Ta mới vừa nghe Tri Sùng nói, tên thật của ngươi là Thân Đồ Huyền, là hậu duệ của Nhật tộc?"

Thân Đồ Huyền ngẩng đầu nhìn Tam trưởng lão, sau đó nghiêm túc phản bác: "Là Nhật Thần tộc, không phải Nhật tộc".

"Nga, không quan trọng" - Tam trưởng lão không cho là đúng mà vẫy vẫy tay: "Quan trọng là, kế tiếp ngươi phải làm sao bây giờ? Ta kiến nghị ngươi vẫn nên tiếp tục giả dạng thành Tri Sùng ở Vu gia đi, nên bán cơm thì bán cơm, nên thu chia hoa hồng liền thu chia hoa hồng, chúng ta lẫn nhau đều coi như cái gì cũng không có phát sinh, tựa như mấy năm nay vậy, tiếp tục như vậy đi".

Thân Đồ Huyền không hiểu ra sao mà nhìn Tam trưởng lão: "Không phải, ta không rõ, ý của các ngươi là gì? Ta là hàng giả, ở nhà các ngươi hỗn ăn hỗn uống tới ba, bốn năm, các ngươi cứ như vậy mà bỏ qua?"

Tam trưởng lão nhún vai, sau đó mới tiếp tục nói: "Đã thấy, ngươi ở Ma giới bán cơm hộp kiếm ma thạch mua tài liệu, chúng ta dùng linh thạch mua tài liệu của ngươi để luyện khí. Ngươi ở Ma giới kiếm Uẩn Thần Thảo, chúng ta dùng Uẩn Thần Đan cao cấp đổi lấy Uẩn Thần Thảo trong tay ngươi. Đôi bên cùng có lợi thôi. Quan trọng nhất chính là, Tang Tử đã là người của Vu gia chúng ta, chẳng sợ chỉ là vì Tang Tử, chẳng sợ ngươi cái gì cũng không làm được, chúng ta cũng nguyện ý dưỡng ngươi".

Thân Đồ Huyền đem trọng điểm đặt ở câu sau của Tam trưởng lão: "Con gái ta khi nào là của nhà ngươi?"

Tam trưởng lão nâng lên tay, ý bảo Thân Đồ Huyền ngẩng đầu xem những cái tên đã khắc vào từ đường: "Vu Tang Tử, con gái của Vu Tri Sùng, gia phả viết rõ ràng, hơn nữa là chính ngươi vội vàng đưa đến Vu gia chúng ta" - Tạm dừng một lát sau, Tam trưởng lão chân tình thực lòng mà mỉm cười đối với Thân Đồ Huyền: "Vẫn luôn quên cảm tạ ngươi, đa tạ ngươi đã tự mình đem Tang Tử tới Vu gia. Nếu không nhờ ngươi thì Vu gia chúng ta đi đâu tìm được một đứa nhỏ vừa ưu tú vừa làm cho người cảm thấy thích như Tang Tử chứ?"

Thân Đồ Huyền sau một lúc lâu cũng chưa nói ra lời nào.

Tam trưởng lão liền vỗ vỗ tay: "Được rồi, không làm chậm trễ ngươi nữa, đi ăn cơm đi. Đúng rồi, nhớ rõ về sau giả bộ thì giả bộ giống một chút, Vu Tri Sùng không có lười như ngươi".

Thân Đồ Huyền: "..."

Vừa ra đến trước cửa, Thân Đồ Huyền lại quay đầu lại hỏi Tam trưởng lão một câu: "Từ khi nào các người phát hiện ta là hàng giả?"

"Từ lúc ngươi bắt đầu ở Ma giới bán cơm hộp" - Tam trưởng lão nhìn Thân Đồ Huyền, sau đó hơi cười một chút.

"..."

- Thân Đồ Huyền không rõ nguyên do mà nhìn Tam trưởng lão.

Tam trưởng lão lúc này mới tiếp tục giải thích: "Ma hỏa sẽ ăn mòn thần thức của linh tu cho nên linh tu nào có đầu óc đều sẽ không dùng mà hỏa để nấu cơm, bọn họ thậm chí căn bản không có biện pháp để khống chế ma hỏa. Cho nên, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi dùng ma hỏa nấu cơm thì ta liền biết ngươi là giả".

Không lời gì để nói Thân Đồ Huyền lại một lần mà lâm vào trầm mặc, cũng đối với chỉ số thông minh của mình sinh ra hoài nghi thật sâu.