Chương 48-2

2819 Chữ Cài Đặt
Chương 48.2

Thực mau, một đoàn sương khói màu đen liền từ dưới nền đất xông ra, sau đó quấn quanh hóa thành bộ dáng của một người nam nhân trẻ tuổi.

Khổ Bặc tôn giả trừng mắt dựng ngược, lạnh giọng nói cho tên đó: "Trở về nói cho hắn, đi tìm những người thật sự có tội, đừng liên lụy những người vô tội!"

Tên nam nhân nghe xong những lời này cũng không tức giận, mà là phi thường hảo tính tình tiếp tục hỏi: "Tôn giả còn có phân phó nào khác không?"

Khổ Bặc tôn giả nhăn lại lông mày, chỉ nói với hắn hai chữ: "Đi mau!"

Tên nam nhân thấp giọng cười một chút: "Ta đây liền lăn" – Sau khi để lại những lời này, hắn liền một lần nữa hóa thành sương khói, không thấy bóng dáng.

Khổ Bặc tôn giả nhìn phương hướng của tên đó biến mất, nặng nề mà thở dài. Ngay sau đó, hắn lại xoay người, xa xa mà nhìn về phía Vu gia ở đảo Xi Vưu, sau một lúc lâu mới nặng nề mà thở ra một ngụm trọc khí: "Đây là cơ hội cuối cùng của Tứ giới".

Xa xôi ở phương bắc Ma giới, nam nhân bị Khổ Bặc tôn giả đuổi một lần nữa hiện ra thân hình, sau đó người nhẹ nhàng bay lên tầng mười của Luyện Hồn Tràng.

Trung tâm tầng mười của Luyện Hồn Tràng có một vị tu sĩ đeo mặt nạ vàng đang ngồi xếp bằng, hắn chính là du tu đã bắt cóc Tang Tử cùng Vu Hàm Yên. Hơi thở quanh thân hắn tựa hồ thực không ổn định, khi thì ma khí dày đặc, khi thì kim quang lập loè.

Tên nam nhân bay vào tầng mười trong nháy mắt, tên du tu liền trợn mắt nhìn về phía hắn.

"Đại nhân" - Tên nam nhân tuổi trẻ uốn gối nửa quỳ ở trước mắt tên du tu.

"Ân" - Tên du tu cúi đầu nhìn người nam nhân tuổi trẻ, sau đó mở miệng hỏi: "Hắn đi rồi ư?"

Tên nam nhân gật gật đầu: "Ta dựa theo phân phó của đại nhân ngài, xa xa mà đuổi kịp phù không thuyền của Vu gia, hơn nữa ở nửa đường cố ý sơ hở lộ ra thân hình. Quả nhiên như đại nhân dự đoán, Khổ Bặc tôn giả thực mau liền xuất hiện, sau lại tìm lấy cớ lên phù không thuyền".

"Ân" – Tên du tu nghe xong, thanh âm bình tĩnh mà tiếp tục hỏi: "Hắn còn có nói cái gì sao?"

"Có" - Tên nam nhân giương mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: "Tôn giả nói, muốn ngài đi tìm những người thật sự có tội, không cần liên lụy những người vô tội".

Tên du tu rốt cuộc nhịn không được cười một chút: "Vô tội? Linh giới có tên tu sĩ nào vô tội?"

Tên nam nhân cúi đầu xuống, như là cái gì đều không có nghe được.

Tên du tu thực mau liền đần độn không thú vị mà dời đi đề tài: "Đi nói cho Đài Ngạn, bảo hắn nhìn chằm chằm khẩn đứa nhóc kia của Vu gia, che chở đừng làm cho nàng chết".

"Rõ, đại nhân" - Tên nam nhân thực mau liền rời khỏi Luyện Hồn Tràng.

Chờ hắn rời đi sau, tên du tu đứng lên, cách không nhìn về phía tiệm cơm được mở ở bên ngoài Luyện Hồn Tràng.

Sau một lúc lâu, hắn mới như là lầm bầm lầu bầu mà thấp giọng nói một câu: "Lão nhân, ngươi thật là càng ngày càng dễ dàng bị nhìn thấu".

Hắn ở Linh giới gϊếŧ nhiều người như vậy, lão nhân cũng chưa quản hắn. Chỉ là ngày đó hắn bắt hai đứa nhỏ của Vu gia, lão nhân liền lập tức chống thiền trượng tìm tới cửa.

Hắn lúc ấy liền cảm thấy kỳ quái, liền thuận tay đặt truyền tống lệnh bài trên người đứa nhỏ mà hắn thấy nhìn thuận mắt hơn một chút, còn phân phó Đài Ngạn che chở mạng nhỏ cho nàng.

Cách một năm, nhãi ranh kia rốt cuộc ra cửa. Hắn liền phái người theo dõi, làm bộ muốn động thủ. Quả nhiên, Khổ Bặc tôn giả lập tức lại hiện thân bảo vệ đứa nhỏ kia.

"Thật là thú vị" - Tên du tu vạch trần lột ra mặt nạ vàng trên mặt, lộ ra một trương gương mặt của người thiếu niên hơi tái nhợt.

Đó là một gương mặt rất đẹp, chỉ là môi rất mỏng, trong ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, cả người có vẻ phi thường khắc nghiệt cùng không dễ tiếp cận.

Mặc cho ai cũng chưa có biện pháp từ gương mặt này chút nào nhìn ra bóng dáng của tám thế Phật Tử.

"Nàng chính là người mà ngươi nói có thể trọng tố thang trời cứu vớt Tứ giới đi?" -s Đương tám thế Phật Tử lại cuối cùng đọa ma, Phật Tử Kế Thiện hơi hơi mà gợi lên khóe môi: "Cứu vớt Tứ giới? A!"

Tang Tử không hề biết chính mình đã bị tám thế Phật Tử theo dõi, nàng hiện tại đang ở Vu Gia Bảo nghiêm túc tu tiên.

Vu Gia Bảo gần nhất rất là náo nhiệt bởi vì Vu gia đang chuẩn bị nửa năm sau, mời rất nhiều gia tộc tu tiên ở phương nam chư đảo cùng nhau mở đại hội thưởng diễn.

Vu gia sở dĩ muốn tổ chức hoạt động như vậy một lần, mục đích là muốn mở ra cục diện, làm cho Vu gia có thể dung nhập với các gia tộc tu tiên ở phương nam chư đảo. Phía trước Vu gia chỉ ở xung quanh đảo Xi Vưu nổi danh, rất ít cùng những gia tộc tu tiên khác giao tiếp.

Nhưng hiện tại Vu gia nhờ vào quan hệ của Thân Đồ Huyền cùng Vu Ninh Lan mà ở Ma giới mua được rất nhiều Ma giới tài liệu giá rẻ, cũng lấy những thứ này luyện chế ra pháp khi trung cấp thấp có giá rẻ, chiếm được thị trường lớn buôn bán pháp khí trung cấp thấp ở phương nam chư đảo.

Thế lực gia tộc tăng vọt nên Vu gia cần mau chóng dung nhập vào bên trong vòng của các gia tộc tu tiên lớn ở phương nam chư đảo. Bởi vậy, Tam trưởng lão sau khi biết được tác dụng của trận bàn tổ Duyên Thời Ảo Trận của Tang Tử, liền không chút do dự mà đánh nhịp mua sử dụng quyền của trận bàn tổ, cũng xuống tay ở chợ của Vu gia tu sửa một tòa rạp hát lớn đủ để cất chứa hơn vạn tu sĩ.

Sau khi tu sửa hoàn thành, Tam trưởng lão tìm người viết kịch bản, cũng cố ý thông qua quan hệ của Vu Ninh Lan mà từ Ma giới mời tới rất nhiều Quỷ tu có kỹ thuật diễn giỏi.

Hiện giờ, kịch bản viết xong, Quỷ tu cũng diễn lập xong, Vu gia liền bắt đầu phát thiệp cho tất cả gia tộc tu tiên ở phương nam chư đảo.

Cách đảo Xi Vưu có một khoảng cách là đảo Hình Dư, Hình Tù như suy tư gì mà buông xuống thiệp trong tay.

Bạch Vân Tụ bưng một ly linh trà đẩy cửa đi đến. Nàng đem cái ly đặt ở trước mặt Hình Tù, sau đó tò mò mà cúi đầu nhìn thoáng qua thiệp: "Vu gia?"

"Ân" - Hình Tù bưng lên cái ly.

Bạch Vân Tụ theo bản năng mà nhăn lại lông mày.

Hình Tù uống lên hai khẩu trà, sau đó quay đầu hỏi Bạch Vân Tụ: "Nàng có đúng hạn cùng Hàm Yên liên hệ không?"

Trên mặt Bạch Vân Tụ lập tức hiện lên một mạt biểu tình có chút phức tạp, nhìn qua hình như vừa có yêu thích vừa có chán ghét. Nàng hòa hoãn một chút cảm xúc mới tiếp tục nói: "Vẫn luôn liên hệ. Bất quá chàng cũng biết Hàm Yên luôn luôn lãnh đạm, ta viết cho nàng ba phong thư, nàng có thể trả lời ta một phong cũng đã tính không tồi",

Hình Tù lập tức không tán đồng mà hơi hơi nhăn lại lông mày: "Hàm Yên không phải hài tử như vậy, nàng có phải viết cái gì đó mà nàng không thích nghe hay không?"

Bạch Vân Tụ nghe vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên, "Ta viết cái gì? Ta bảo nàng cách Vu Tri Sùng xa một chút, ta bảo nàng không cần về Vu gia, ta bảo nàng nhanh chóng trở về Hình gia, ta viết sai ư? Vu gia có cái gì tốt? Đáng giá nàng cách xa như vậy mà phải chạy đến? Vu Tri Sùng là cha ruột của nàng, chẳng lẽ ta lại không phải mẹ ruột của nàng sao? Vu gia dưỡng nàng năm năm, nhưng Hình gia cũng dưỡng nàng bảy năm. Nàng không nói một tiếng mà chạy về Vu gia, nàng căn bản không đem ta để vào mắt!"

"Được rồi được rồi" - Hình Tù duỗi tay ôm lấy Bạch Vân Tụ: "Ta biết nàng chán ghét Vu Tri Sùng, nhưng dù sao hắn vẫn là cha ruột của Hàm Yên, nàng luôn ở trước mặt Hàm Yên nói xấu phụ thân nàng, cũng trách không được nàng không nói một câu mà chạy đến Vu gia".

"Ta cần nàng ư" - Bạch Vân Tụ lập tức mạnh miệng mà xoay đầu.

Hình Tù có chút đau đầu mà nhéo nhéo giữa mày, sau đó mới tiếp tục nói: "Tụ Tụ, nàng không cần tùy hứng, Hàm Yên là thiên hỏa linh căn, ở Vu gia cùng Tam Túc Kim Ô ký kết khế ước, về sau nàng khẳng định có thể ở trên con đường luyện khí có thành tựu. Hình gia cần nàng, nàng về sau phải trở về Hình gia".

Bạch Vân Tụ lúc này mới đem đầu xoay trở về, thấp giọng nói một câu: "Ta đã biết, ta sẽ dỗ dành nàng".

Hình Tù khom lưng ôm Bạch Vân Tụ một chút, lại cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu nàng: "Làm Tụ Tụ chịu ủy khuất".

Bạch Vân Tụ dúi đầu vào trong lòng ngực Hình Tù, thanh âm có phần hạ xuống: "Không có gì ủy khuất, là ta tự mình nguyện ý vì chàng làm những điều này".

Hình Tù liền duỗi tay vỗ vỗ lưng Bạch Vân Tụ.

Thời gian từng ngày mà qua đi, thực mau liền đến ngày mà Vu gia khai đại hội thưởng diễn.

Bạch Vân Tụ kéo tay Hình Tù, cùng Hình Tù từ phù không hạm đại hình của Hình gia đi xuống. Đại hội đến buổi tối mới mở, Hình Tù cùng Bạch Vân Tụ dưới sự dẫn dắt của tu sĩ do Vu gia cố ý an bài mà đi dạo chợ của Vu gia một vòng.

Vừa đi tiến chợ, cửa hàng đầu tiên đập vào mắt hắn có cửa treo chiêu bài "Đánh cuộc", đó là sòng bạc loại nhỏ. Ngoài ra ở cửa còn dựng lên một đạo thiết bài, mặt trên viết: "Bọn nhãi ranh còn chưa tốt nghiệp tộc học không được đi vào".

Hình Tù hơi hơi nhướng mày. Vu gia không câu nệ tiểu tiết như vậy sao? Cứ như vậy công khai mà đem sòng bạc mở ở chợ?

Hình Tù rất có hứng thú mà đi vào sòng bạc.

Trên bức tường bên trái bị mười vị tu sĩ vây quanh viết tên sòng bạc đang tiến hành đánh cuộc. Hình Tù nhìn lướt qua đại khái, chỉ nhìn thấy trên cùng bảng xếp hạng có hai tràng đánh cuộc.

"Hôm nay Vu Tang Tử đánh Vu Hạo mấy quyền?"

"Hôm nay Vu Tang Tử làm nổ mấy cái đan lô?"

Hình Tù vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm những tên này. Mỗi ngày sòng bạc của Vu gia đánh cuộc những thứ này ư?

Hình Tù cảm thấy sòng bạc của Vu gia có độc.

Từ sòng bạc đi ra, Hình Tù cùng Bạch Vân Tụ tiếp tục đi dạo, đi chưa được mấy bước liền thấy một gian cửa hàng có sinh ý hỏa bạo.

Bạch Vân Tụ ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiêu bài, sau đó có chút nghi hoặc mà niệm ra: "Cửa hàng cơm hộp? Chợ của Vu gia khi nào lại có một gian cửa hàng như vậy? Ta nhớ rõ trước kia nơi này hẳn là một gian tiệm tạp hóa".

"Nghe tên hình như là bán thức ăn, muốn vào xem hay không? Không phải buổi sáng nàng ăn uống không được ư?" - Hình Tù cúi đầu nhìn Bạch Vân Tụ liếc mắt một cái.

Bạch Vân Tụ suy nghĩ một chút liền hơi hơi gật gật đầu: "Vậy vào xem đi".

Hình Tù đẩy ra cửa lớn đi vào trong tiệm. Cửa hàng rất lớn, bên trong hoàn cảnh cũng phi thường tốt.

Bên trong cửa hàng bị chia làm ba cái bộ phận. Bên trái là một khu chả khác gì thế giới dưới đáy biển, bên trong nước biển có đủ tiểu ngư mọi màu sắc ở bên cạnh mọi người bơi xuyên qua, thỉnh thoảng có mấy con rùa biển lười biếng bơi qua.

"Di? Đây là từ chỗ nào làm ra nước biển? Sẽ không chảy ra sao?" - Bạch Vân Tụ có chút kinh ngạc mà đi vào thế giới đáy biển bên trái. Chờ đi vào nàng thì mới phát hiện những thứ như nước biển cùng sinh vật trong biển đều là phù trận ảo cảnh tạo ra ảo giác.

"Cửa hàng này thật đúng là danh tác, cư nhiên dùng phù trận hình ảo cảnh lớn như vậy, nhất định tốn rất nhiều tiền đi? Vu gia khi nào có một vị tu sĩ giàu có như vậy? Ta như thế nào một chút ấn tượng đều không có?" - Bạch Vân Tụ lẩm bẩm tự nói xuyên qua khu rừng mưa phong tình ở giữa cửa hàng, đi tới khu phong cảnh địa cực băng thiên tuyết địa ở bên phải.

Rừng mưa phong tình cùng khu phong cảnh địa cực có biên giới, một con chim cánh cụt lớn bằng bàn tay đang tò mò mà nhìn chằm chằm một con ngũ thải ban lan đại anh vũ đang ở đối diện rừng mưa.

Mê mê hoặc hoặc tiểu chim cánh cụt mở ra hai cái cánh nhỏ mập mạp, hướng về phía đại anh vũ thì thầm kêu hai tiếng.

Anh vũ có chiếc mõm dài cong cong vỗ cánh hai cái, từ trên cây bay xuống dưới, dừng ở trước mặt chú chim cánh cụt, vươn cánh phải sờ sờ đầu của chim cánh cụt.

Tiểu chim cánh cụt híp mắt, biểu tình thích ý mà ở cánh của anh vũ cọ cọ đầu.

Bạch Vân Tụ nhìn một hồi lâu, mới có chút không xác định mà đi ra phía trước, thử thăm dò sờ sờ chú chim cánh cụt.

Cái gì cũng không có, như cũ là ảo giác.

Chẳng qua đó chính là ảo giác tự chủ hoạt động phi thường cao cấp.

Có thể mua nổi phù trận ảo cảnh đại hình cao cấp như vậy, bối cảnh của cửa hàng nhất định không đơn giản. Bạch Vân Tụ ở trong lòng nghĩ như vậy.

Sau đó, tu sĩ dẫn đường cho Bạch Vân Tụ cùng Hình Tù tham quan chợ Vu gia đột nhiên mở miệng nói: "Đây là cửa hàng của Vu Tri Sùng, chuyên bán các loại cơm canh giàu có linh lực, ngẫu nhiên cũng bán chút cơm canh của thế gian không chứa linh lực nhưng hương vị cũng khá tốt. Ảo trận ở đây đều là do con gái của hắn là Vu Tang Tử bố trí, nàng chính là đệ tử có thiên phú nhất ở phù trận cùng luyện khí của Vu gia chúng ta mấy năm gần đây".

Tu sĩ dẫn đường một bên nói, còn một bên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bạch Vân Tụ. Cũng may nữ nhân này quăng Tri Sùng, bằng không Tri Sùng làm sao mà quen biết được Tang Du Đồng, lại làm sao mà sinh ra Vu Tang Tử cái này tiểu quái vật này được chứ.

Không có Vu Tang Tử, mỗi ngày của Vu gia thiếu nhiều ít lạc thú a!

Này hết thảy đều phải cảm tạ Bạch Vân Tụ, năm đó đã quăng Tri Sùng a!