Lừa gạt ba vị trưởng lão Vu gia đi rồi, Tang Tử cũng rốt cuộc từ trong miệng của Thân Đồ Huyền biết được ngọn nguồn câu chuyện.
Thân Đồ Huyền xác thật là hậu duệ của Nhật Thần tộc, bất quá người của Nhật Thần tộc bây giờ đã không còn mấy cá nhân.
Nhân số vốn dĩ liền không nhiều lắm, con nối dõi sinh sản lại còn phá lệ khó khăn, dưới tình hình này, các trưởng lão trong tộc còn bảo thủ không chịu thay đổi, không cho phép các tộc nhân cùng người ngoài kết hôn.
Thân Đồ Huyền ánh mắt có chút cao, cảm thấy mấy người trong tộc dưa vẹo táo nứt đều không xứng với chính mình.
Nghĩ như vậy, Thân Đồ Huyền liền trốn đi ra ngoài.
Rời tộc trốn đi hai năm, hắn liền quen biết Tang Du Đồng. Hai người ngọt ngọt ngào ngào được mấy năm, Tang Du Đồng cư nhiên ngoài ý muốn có mang Tang Tử.
Này đem Thân Đồ Huyền cao hứng hỏng rồi.
Phải biết rằng Nhật Thần tộc đã rất nhiều năm chưa có tộc nhân mới được sinh ra.
Thân Đồ Huyền lập chí phải trở thành một người cha tốt, hận không thể đem trên đời này sở hữu thứ tốt nhất đều đặt ở trước mặt Tang Tử.
Muốn ngôi sao không mặt trăng, muốn mặt trăng không mặt trời cái dạng này.
Lại sau đó, Thân Đồ Huyền đi tam cấp bí cảnh Linh giới đánh yêu thú tích cóp tiền sữa bột, gặp phải Vu Tri Sùng bị yêu thú cắn sắp tắt thở mà chết khϊếp.
Thân Đồ Huyền hành thiện mà cứu Vu Tri Sùng.
Hai người kết bạn mà đi chung, lại cùng nhau xông qua không ít sào huyệt của yêu thú, tích cóp được rất nhiều tài liệu cùng linh dược đáng giá.
Lại sau đó, Thân Đồ Huyền cùng Vu Tri Sùng nhiều lần vào sinh ra tử mà đạt thành hiệp nghị: Thân Đồ Huyền lấy thân phận của Vu Tri Sùng trở lại Vu gia, làm cho Tang Tử có thể lấy thân phận là con cháu của Vu thị cùng Tam Túc Kim Ô ký kết khế ước, tiến tới khống chế Thái Dương Chân Hỏa.
Mà Vu Tri Sùng từ bỏ gánh vác trách nhiệm gia tộc, chạy đến Phật giới đi xuất gia.
Đây là nguyên nhân mà Thân Đồ Huyền mất công dẫn dắt lão bà cùng hài tử, ẩn núp tiến vào Vu gia: Vì làm con gái của mình có thể tiếp cận được thế gian tốt nhất mồi lửa -- Thái Dương Chân Hỏa.
Thân Đồ Huyền đem mọi chuyện đều nói cho Tang Tử, cũng để cho tộc trưởng Tam Túc Kim Ô cùng Đại Tư Tế của Nhật Thần tộc đang ở trong thức hải của Tang Tử được biết.
Đối với việc này, Thân Đồ Huyền nhưng thật ra không quá lo lắng. Tộc trưởng Tam Túc Kim Ô tuy rằng bản tính lương bạc không phải kẻ tốt, nhưng nó đều cùng Tang Tử ký kết đồng sinh cộng tử khế ước, cũng thật sự là không có gì phải lo lắng.
Đến nỗi Đại Tư Tế lưu lại chấp niệm, Thân Đồ Huyền nhưng thật ra khó được cùng Tang Tử nhiều giải thích hai câu.
- "Tuy rằng trong tộc hiện tại đã không có tư tế, nhưng rất nhiều năm về trước, tư tế chính là chuyên môn phụ trách dạy dỗ con cháu trong tộc. Nếu Duệ là Đại Tư Tế lưu lại chấp niệm, vậy ngươi liền cùng hắn hảo hảo học khống chế hỏa cùng vẽ bùa là được, tốt xấu thỏa mãn một chút tiền bối chấp niệm".
Tang Tử nghe cha nàng nói xong, chỉ yên lặng mà xem thường một cái. Cha nàng đương nhiên vẻ mặt nhẹ nhàng, học khống hỏa cùng vẽ bùa chính là nàng mà không phải cha nàng!
Nhưng mặc kệ như thế nào, sau khi Tang Tử rõ ràng đầu đuôi sự tình, cuối cùng là yên tâm mà nhẹ lòng.
Lại sau đó, Tang Tử đã bị cha nàng đưa vào tộc học Vu gia.
Thân Đồ Huyền nói: "Thật vất vả trà trộn vào Vu gia, đi học còn không cần tiền, con gái à, con còn không chạy nhanh đi học thêm một chút. Cha con giờ đều già cỗi không theo kịp thời đại, dạy không được con rồi".
Tang Tử mặt vô biểu tình mà vạch trần cha nàng: "Tại cha lười thì có".
Thân Đồ Huyền nghe vậy, thẹn quá thành giận mà đem Tang Tử ném cho phu tử của tộc học Vu gia.
Phu tử dạy dỗ Tang Tử của Vu gia họ Vu tên Hành Vân, người cũng như tên, là một vị tuổi trẻ nam tử có diện mạo phi thường ôn tồn lễ độ.
Lông mày không rậm rạp cũng không thưa thớt, ánh mắt ôn nhu như xuân phong, khóe môi mang theo một mạt ý cười, thân xuyên một bộ quần áo màu xanh lá, nhìn cả người liền mang cảm giác giống như là ngày xuân ấm áp xuân phong.
Vị này nhìn qua thực ấm áp phu tử Vu Hành Vân, sau khi khảo sát tiến độ biết chữ của Tang Tử liền đem Tang Tử chuyển tới ban trung cấp, bắt đầu cho nàng đi theo bọn nhỏ khoảng mười tuổi tả hữu cùng nhau niệm thư.
Ở trong ban trung cấp, Tang Tử làm quen được người bạn đầu tiên ở Vu gia: Vu Hoảng Hoảng.
Vu Hoảng Hoảng năm nay mười tuổi, lớn lên lại nhìn như 6 tuổi.
Tay nhỏ, chân nhỏ, cổ nhỏ, trên mặt lại có hai viên tròn vo mắt to, vừa thấy làm người ta cho rằng nàng bị ngược đãi mà lớn.
Mẹ ruột Vu Hoảng Hoảng cũng thực ủy khuất, nàng mỗi ngày đều hầu hạ Vu Hoảng Hoảng ăn ngon uống tốt, nhưng Vu Hoảng Hoảng miệng thật sự điêu, này cũng không ăn, kia cũng không ăn.
Mỗi lần nhìn đến Vu Hoảng Hoảng ngồi ăn cơm mà đếm gạo, mẹ Vu Hoảng Hoảng đều hận không thể bẻ ra miệng nàng, trực tiếp đổ cơm đi vào.
Bởi vì lớn lên nhỏ con, những đứa nhỏ khác trong ban trung cấp đều không muốn cùng Vu Hoảng Hoảng chơi.
Vu Hoảng Hoảng chỉ có thể tịch mịch mà một người ở ban trung cấp trải qua.
Lại sau đó, Tang Tử so Vu Hoảng Hoảng còn nhỏ, bị Vu Hành Vân phu tử đưa vào ban trung cấp.
Vu Hoảng Hoảng giờ đây đã có bạn chơi.
Mà sau khi cùng Vu Hoảng Hoảng trở thành bạn bè, Tang Tử cũng phát hiện nguyên nhân Vu Hoảng Hoảng không thích ăn cơm: Gia hỏa này chỉ thích ăn đường.
Sau khi phát hiện sự thật này, kẹo cùng đồ ngọt trong túi Tang Tử, loại mà nàng không thích ăn cuối cùng cũng có nơi để đi.
Tang Tử rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chương trình học trong ban trung cấp rất đơn giản, buổi sáng dạy chữ, buổi chiều giới thiệu tài liệu, giữa trưa ăn cơm ở tộc học.
Tang Tử đối với việc học ở đây phi thường nghiêm túc, biết chữ có thể làm nàng thoát khỏi thân phận thất học, tài liệu được giới thiệu có thể làm nàng hiểu hơn về cơ sở của luyện khí.
Mà tới rồi buổi tối, Duệ còn sẽ dạy cho Tang Tử thêm một môn khóa: Vẽ bùa.
"Phù triện là cầu nối mà tu sĩ cùng thiên địa tiến hành câu thông, hiểu biết phù triện là có thể giải được thiên địa vận hành huyền bí, có thể làm tu sĩ câu thông thiên địa tốt hơn, tiến hành tu luyện".
Trong lúc dạy học, tác phong của Duệ vẫn rất nghiêm trang.
"Văn tự cổ xưa nhất của nhân loại chính là từ phù triện mà có. Cho nên, việc học tập phù triện còn có thể trợ giúp con nhớ tốt văn tự mà tu sĩ sử dụng".
Tang Tử một bên nghe, một bên "dạ dạ vâng vâng" gật đầu. Dù sao Duệ nói một đống lớn chính là nhằm nhấn mạnh phù triện rất hữu dụng.
Đại khái là bị thái độ của Tang Tử lấy lòng, Duệ khó được mà giãn ra một chút lông mày nguyên bản vẫn gắt gao nhăn ở bên nhau.
"Kế tiếp, chúng ta sẽ học tập phù văn. Phù văn là cơ sở để cấu thành phù triện, nắm giữ 3600 loại phù văn là có thể dễ dàng mà tùy ý vẽ ra một loại phù triện".
Tang Tử vẻ mặt hoảng sợ mà ngẩng đầu lên: "Chờ một chút! 3600 loại? Duệ, ngài không phải là nói giỡn đi?"
"Nhật Thần tộc không nói giỡn bao giờ, chúng ta là sứ giả của thái dương, chán ghét mọi ô trọc cùng tội ác, khinh thường cùng nói dối làm bạn". Duệ biểu tình rất là nghiêm túc.
Tang Tử trừu trừu khóe miệng, không dám nói cho Duệ, cha nàng Nhật Thần tộc chính là chúa nói dối, còn dựa vào thân phận giả trà trộn vào Vu gia.
Hoàn toàn không biết Tang Tử suy nghĩ cái gì, Duệ đối với Tang Tử cúi đầu, biểu tình phi thường nghiêm túc hỏi: "Đứa nhỏ, con còn có vấn đề gì muốn hỏi không?"
Tang Tử thành thành thật thật mà giơ lên tay. "Duệ, ngài nói phù văn tổng cộng có 3600 loại, con đây có phải yêu cầu cần nắm giữ toàn bộ 3600 loại phù văn đúng không?"
"Đương nhiên." Duệ vẻ mặt với biểu tình "này mà còn phải hỏi sao" nhìn Tang Tử.
Tang Tử tức khắc cảm thấy nhân sinh vô vọng.
3600 loại phù văn, nàng muốn học đến ngày tháng năm nào mới học cho hết đây!
Tang Tử trước tiên đã cảm nhận được phù văn sợ hãi chi phối.
Rõ ràng nói là sẽ học trận pháp, kết quả hiện tại lại bị bức bách mà sửa chuyên nghiệp.
Bảo bảo ủy khuất, bảo bảo trong lòng khổ.
Tự hiểu chính mình trở thành chuột bạch, Tang Tử căng da đầu cùng Duệ học cái phù văn đầu tiên: Đốn điểm phù văn.
Đốn điểm phù văn là là một loại có thể tạo ra bằng cách vẽ, nhưng phải chú ý sạch sẽ lưu loát, mỗi lần đặt bút cần phải dứt khoát, vận dụng ngòi bút yêu cầu no đủ, cánh tay, cổ tay yêu cầu uyển chuyển nhẹ nhàng.
Quan trọng nhất chính là trong quá trình vẽ toàn bộ đốn điểm phù văn, đặt bút không được do dự, càng không thể quay đầu tô đậm lại.
Tang Tử nghe xong, chỉ cảm thấy nàng đang học cách dùng bút lông.
Nàng lấy ra bút lông lúc trước dùng để học chữ, theo động tác của Duệ mà vẽ lên từng nét bút.
Vẽ xong, Tang Tử đem đốn điểm phù văn của Duệ và của mình vẽ ra so sánh.
Đốn điểm phù văn mà Duệ vẽ có giới hạn rõ ràng, hình dáng no đủ, là một hình tam giác đều. Mà đốn điểm phù văn của nàng vẽ tuy rằng có hình dạng là tam giác đều, nhưng cạnh tam giác kéo quá dài, dài hơn một phần ba.
Vậy mà cái đốn điểm phù văn đó lại được Duệ tán thưởng. "Không tồi, so với lần đầu tiên ta vẽ đốn điểm phù văn còn khá hơn nhiều".
Tang Tử nháy mắt đã bị an ủi, sắp bị 3600 loại phù văn sợ hãi chi phối cũng không cánh mà bay, nàng bắt đầu tiếp tục luyện vẽ đốn điểm phù văn.
Một cái lại một cái đốn điểm phù văn, xuất hiện ở Tang Tử dưới ngòi bút.
Thật dài tam giác đều dần dần trở nên mượt mà lên.
Ở lặp lặp đi lặp lại vẽ không biết bao nhiêu lần về sau, đốn điểm phù văn mà Tang Tử vẽ rốt cuộc nhìn giống với đốn điểm phù văn của Duệ vẽ.
"Tốt lắm, kế tiếp, ta sẽ dạy con loại phù văn thứ hai: Dựng điểm phù văn". Duệ vừa lòng gật gật đầu, không có cho Tang Tử thời gian để nghỉ ngơi, liền tiếp tục giảng xuống.
"Chờ, chờ một chút" - Tang Tử giơ tay đưa ra kháng nghị: "Con muốn nghỉ ngơi một chút".
Duệ cúi đầu nhìn Tang Tử, biểu tình trên mặt phi thường nghiêm túc, "Con mới vừa nắm giữ cái phù văn thứ nhất, liền đòi nghỉ ngơi rồi. Chờ con học xong mười cái phù văn thì mới được nghỉ ngơi".
Tang Tử đáng thương vô cùng mà nhìn Duệ.
Duệ chút nào không dao động mà tiếp tục nói về dựng điểm phù văn.
Tang Tử cảm thấy chính mình phảng phất lại trở về cao tam, rùng mình một cái, đem những nổi sợ hãi về toán, lý quăng đi ra ngoài, bắt đầu cúi đầu luyện tập vẽ dựng điểm phù văn.
Suốt một buổi tối, Duệ không ngừng mà bắt bẻ Tang Tử, nơi này vẽ không đủ mượt mà, nơi đó vẽ không đủ dài, ngắn.
Tang Tử nắm phù bút, đem mười loại phù văn vẽ một lần, một lần lại một lần, rốt cuộc hoàn toàn nắm giữ phương pháp vẽ mười loại phù văn này.
Giây tiếp theo, nàng liền ném ra phù bút nhảy lên giường.
Sau khi nói với Duệ "ngủ ngon, ngày mai thấy, con yêu ngài moah moah", Tang Tử liền lâm vào ngủ say.
Duệ trên mặt như cũ không có biểu tình gì, cúi đầu nhìn Tang Tử, duỗi tay cho nàng túm túm chăn, tiếp theo liền hóa thành một đạo hồng quang về tới thức hải của Tang Tử.