Chương 46-2

2456 Chữ Cài Đặt
Chương 46.2

Có cùng ý tưởng với Vu Ninh Lan còn có muội muội ruột của nàng là Vu Ninh Uyển phu tử chuyên dạy phù triện.

"Hôm nay chúng ta sẽ tập vẽ một loại phù triện -- Duyên Thời bạo phá phù. Duyên Thời bạo phá phù do một vị đại năng tu sĩ của Đan Phù Phái phát minh ở ba trăm năm trước, đây là một loại phù triện tương đối khó vẽ. Nhưng các con đừng lo, nhất thời học không được cũng không sao, luyện tập nhiều lần thì tốt rồi" - Vu Ninh Uyển ở phòng học dựng lên một trương giấy vàng rất lớn, sau đó dẫm lên phi kiếm, bay vòng quanh giấy vàng mà giảng cách vẽ cơ bản của Duyên Thời bạo phá phù.

Bất quá giống như lời của Vu Ninh Uyển phu tử nói nên Duyên Thời bạo phá phù là một loại phù triện rất khó vẽ. Thẳng đến tan học, cũng không ai có thể vẽ ra được một trương phù, bao gồm Tang Tử.

Tang Tử nhíu mày nhìn hình mẫu trong sách của Duyên Thời bạo phá phù, sau đó cầm lấy phù bút, lại lần nữa vẽ thử.

Không có gì bất ngờ xảy ra, nàng lại thất bại một lần nữa. Tang Tử đem mấy trăm trương giấy vàng lúc trước vẽ không được đem ra xem, sau đó đánh dấu những chỗ nàng vẽ sai.

Nhìn chằm chằm mấy chỗ sai này trong chốc lát sau, Tang Tử đột nhiên phát hiện, những phù văn này tựa hồ có thể liên tiếp với nhau, hình thành một cái tập hợp phù văn tương đối khép kín.

Tang Tử dùng bút lông bình thường đem những phù văn này vẽ ở trên giấy, sau đó cúi đầu cân nhắc. Nàng nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, đột nhiên quay đầu lại mở ra sách giáo khoa của môn phù triện, sau đó đem phù văn Duyên Thời bạo phá phù vẽ ở trên giấy để lên hình mẫu.

Lại híp mắt nhìn trong chốc lát, Tang Tử phát hiện một việc: Nếu nàng đơn độc lấy ra một bộ phận phù văn, lại đem hai đầu đuôi khác của phù văn xuyến cùng nhau, thì trương Duyên Thời bạo phá phù ở trong sách sẽ biến thành phù triện bị công năng của Duyên Thời bình thường bạo phá.

Tang Tử hơi hơi mà khơi mào một bên lông mày: "Vậy là tập hợp phù văn này là chuyên môn dùng để khống chế công năng của Duyên Thời ư?"

Tìm được bản chất của tập hợp phù văn này, Tang Tử thực mau liền tìm ra phương pháp chính xác để vẽ tập hợp phù văn này: Khi vẽ đến những nét cuối của tập hợp phù văn thì hơi thu hồi phù bút một chút, làm đầu đuôi của tập hợp phù văn bày biện ra trạng thái tựa như liền nhưng thật ra không liền.

Tang Tử dựa theo phương pháp này mà lại lần nữa thử vẽ thêm một Duyên Thời bạo phá phù. Lúc này đây, nàng rốt cuộc thành công.

Tang Tử đem linh lực đưa vào bên trong phù triện, giả thiết thời gian của Duyên Thời phù triện để nó bạo phá. Sau đó, nàng đột nhiên phát hiện, hiện tại nàng đang ngồi ở trong phòng học, bên cạnh đều là nàng bạn cùng lớp đang làm bài tập.

Nói cách khác, nếu Duyên Thời bạo phá phù trong tay nàng một lát nữa nổ thì nàng tự tay mình đã mang tất cả bạn cùng lớp và chính bản thân mình đều đưa lên trời.

Tang Tử lần này chưa kịp nhắc nhở chính mình hay có tật xấu là "vẽ xong phù liền kích hoạt", liền trực tiếp đứng lên, cầm lên Duyên Thời bạo phá phù đang kích hoạt liền chạy ra khỏi phòng học.

"A Tử bị gì vậy?" - Vu Hàm Yên đang cúi đầu đánh nhau với tác nghiệp của trận pháp thấy vậy ngẩng đầu, mê mang mà nhìn thoáng qua bóng dáng Tang Tử.

"Không biết, để ta đi xem" - Đồng dạng bị tác nghiệp tra tấn đến khổ không nói nổi Vu Hoảng Hoảng, như là bị giải phóng mà buông xuống tác nghiệp trong tay, vọt tới bên cạnh cửa sổ.

Vu Hoảng Hoảng dò ra thân mình hướng ra phía ngoài xem, sau đó liền thấy Tang Tử từ túi Càn Khôn lấy ra một mũi tên, sau đó đem một tấm phù triện dán ở mũi tên.

Chờ tới khi trên phù triện bắt đầu phản xạ ra hồng quang chói mắt thì Tang Tử đem mũi tên để ở dây cung, sau đó nhắm lên trời cao trống không mà hung hăng bắn đi ra ngoài.

Trong lúc mũi tên còn ở giữa không bay lên bầu trời thì Duyên Thời bạo phá phù liền hoàn thành quá trình kích hoạt, sau đó mang theo mũi tên mà nổ thành một đóa pháo hoa.

Cú nổ mạnh sinh ra sóng xung kích đập ở phòng hộ tráo của Vu Gia Bảo ở trên không, làm mặt ngoài của phòng hộ tráo nổi lên một tầng gợn sóng.

Ngay sau đó, các chiến tu của Vu gia chân dẫm linh kiếm từ các góc của Vu Gia Bảo chui ra. Bọn họ biểu tình cảnh giác mà tạo ra trận hình, chuẩn bị ứng đối địch tập.

Sau đó, vị thủ lĩnh của chiến tu đã từng tự tay đem Tang Tử mang về từ tay của du tu phát hiện mọi chuyện hết thảy đều là Tang Tử làm ra, hắn cho Tang Tử một cái mỉm cười sát khí bốn phía.

Vu Hành Vân phu tử vội vàng chạy tới hiện trường, một tay đem Tang Tử hộ ở phía sau. Hắn lấy lý do "thực nghiệm hiệu quả của phù triện" mà lừa gạt vị thủ lĩnh kỳ thật cũng không tính toán miệt mài theo đuổi.

Sau khi hiểu hết mọi chuyện, Vu Hành Vân chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Hắn cũng không biết là nên giáo huấn Tang Tử là "muốn kích hoạt phù triện thì phải xem trường hợp" hay là nên khen nàng "quả quyết dũng cảm, có dũng có mưu".

Vu Hành Vân phu tử nghĩ rồi lại nghĩ, cũng không nghĩ ra cái biện pháp. Vì thế, hắn đem Tang Tử xách tới trước mặt Vu Hạo phu tử.

"Bảy tám tuổi, vừa vặn tới tuổi tác mà cẩu đều ngại" - Vu Hành Vân phu tử một ngữ định nhạc dạo, trực tiếp đem Tang Tử lấy ra từ phân loại "đắc ý môn sinh", sau đó bỏ vào phân loại "hùng hài tử to gan lớn mật cần thu thập".

"Về sau ở khóa chiến đấu khóa không cần nương nàng nữa, nên đánh liền đánh nên tấu liền tấu" - Vu Hành Vân nhìn Vu Hạo tiếp tục nói: "Bị đánh nhiều lần thì sau này làm việc mới biết suy nghĩ, cũng sẽ không lại làm ra chuyện ở phòng học mà kích hoạt phù triện công kích nữa".

Tự nhận đuối lý Tang Tử rũ đầu, đáng thương hề hề mà lại lần nữa cùng hai vị phu tử bảo đảm: "Phu tử con sai rồi, về sau con sẽ không bao giờ ở phòng học kích hoạt phù triện công kích nữa, về sau trước khi làm gì con nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận".

Vu Hạo phu tử nhướng nhướng chân mày, khó được mà thế Tang Tử nói một câu: "Nha đầu A Tử này vẫn là hiểu chút đạo lý, ít nhất nàng có cầm phù từ trong phòng học chạy ra, bằng không khả năng ngươi liền phải có hai trăm năm mươi cái học sinh bị thương rồi".

"Đúng vậy" - Vu Hành Vân tức giận mà liếc Vu Hạo một cái: "Ta cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta!"

Sự kiện Duyên Thời bạo phá phù này làm Vu gia tộc học có hai cái thay đổi.

Cái thay đổi thứ nhất là Nhị trưởng lão đem khóa phù triện tách ra thành hai chương trình học khác nhau là "vẽ phù triện" và "thực hành phù triện". Ở khóa vẽ phù triện thì chỉ vẽ bùa không cần phù, khóa thực hành phù triện chỉ dùng phù không vẽ bùa, để tránh lại lần nữa xuất hiện trường hợp "rốt cuộc vẽ thành công vậy bậc lửa phù triện nhìn xem hiệu quả đi".

Cái thay đổi thứ hai là Nhị trưởng lão vì khóa tác nghiệp mà an bài thành viên tuần tra, thời khắc bảo đảm đám hùng hài tử ở tộc học trong khóa tác nghiệp lúc làm bài tập thì trong phòng học sẽ có hai vị phu tử trông coi.

Mỗi lần làm bài tập, Tang Tử đều sẽ chú ý tới hai vị phu tử cùng ngày trực ban sẽ thường thường mà liền quay đầu liếc nhìn nàng một cái. Một khi hai vị phu tử phát hiện Tang Tử lại vẽ bùa thì bọn họ liền sẽ cảnh giác mà đứng ở bên cạnh Tang Tử, thẳng đến Tang Tử vẽ xong phù rồi đem thành phẩm phù triện thu vào túi Càn Khôn.

Tang Tử vì thế mà rất là thành thật suốt một đoạn thời gian.

Kỳ thật nàng đang ở nghiên cứu tập hợp phù văn có được từ Duyên Thời bạo phá phù bị huỷ, chuyên môn dùng để khống chế công năng của Duyên Thời. Nàng tính toán cải tiến cái tập hợp phù văn này, sau đó chỉnh biên tiến vào bên trong trận bàn ảo trận, cuối cùng làm ra một Duyên Thời Ảo Trận trận bàn có thể tự động phóng ra thời gian điều khiển ảo cảnh.

Tang Tử đem hai bộ phần đầu đuôi của Duyên Thời phù văn tập hợp mở ra, lại đem ba ngàn sáu trăm loại phù văn cơ sở thay đổi đi vào, thực nghiệm từng cái một, cuối cùng rốt cuộc tìm được phù văn cơ sở có thể đem tập hợp phù văn của Duyên Thời cùng trận bàn ảo trận kết hợp ở bên nhau.

Nàng đem tập hợp phù văn của Duyên Thời sau khi được cải tiến, thật cẩn thận mà khảm vào bên trong trận bàn áo trận mà Vu Ninh Lan đưa cho nàng, làm ra một cái trận bàn Duyên Thời Ảo Trận có thể thiết trí thời gian để phóng ra.

Sau khi xác định trận bàn này có thể dùng, Tang Tử lấy ra tràng diễn của Vu Ninh Lan cần dùng tất cả trận bàn ảo trận mà cải tạo thành trận bàn Duyên Thời Ảo Trận.

Cuối cùng, nàng dùng gia cố phù văn đem tất cả trận bàn Duyên Thời Ảo Trận tổ hợp với nhau, chế thành nguyên bộ trận bàn tổ Duyên Thời Ảo Trận.

Bộ trận bàn tổ Duyên Thời Ảo Trận này là Tang Tử cố ý vì Vu Ninh Lan làm. Vu Ninh Lan ở Ma giới Quỷ tu làm nghiệp lớn, bởi vì không có biện pháp bảo đảm ảo trận đúng giờ phóng ra mà tạm thời mắc cạn.

Tang Tử biết Vu Ninh Lan ở chuyện này phí rất nhiều tâm huyết, cũng đầu nhập vào cơ hồ toàn bộ của cải. Nàng cơ hồ là tử chiến đến cùng mà rời đi Vu gia để đi tới Ma giới, muốn ở Ma giới đứng vững gót chân để cùng Mộc Trạch ở bên nhau sinh hoạt lâu lâu dài dài.

Tang Tử hy vọng Vu Ninh Lan có thể được như ý nguyện, nàng hy vọng cô nương đã từng ở Vu gia đã giúp đỡ nàng rất nhiều này có thể thuận lợi mà có được hạnh phúc.

Bị ý nghĩ như vậy khích lệ Tang Tử rốt cuộc thành công mà chế tạo ra trận bàn tổ Duyên Thời Ảo Trận có thể tự động ở sân khấu kịch phóng ra. Nàng ôm bộ trận bàn tổ này vọt vào Ma giới tìm Vu Ninh Lan.

Vu Ninh Lan đang mặt ủ mày ê mà luyện tập trận bàn để phóng ra, sau khi nghe được ý đồ của Tang Tử, nàng mừng rỡ như điên mà kéo lại tay Tang Tử: "Thật sự sao? A Tử muội thật sự được ư?"

Tang Tử dùng sức gật gật đầu, sau đó lôi kéo Vu Ninh Lan cùng nhau đem bộ trận bàn tổ Duyên Thời Ảo Trận đã thiết hảo thời gian này đặt cố định ở chính giữa sân khấu kịch.

Một chúng Quỷ tu đang ở hậu trường tập luyện cũng tò mò mà đi lại xem.

Trận bàn tổ thoáng hiện bạch quang, cái trận bàn ảo trận thứ nhất bị kích hoạt, toàn bộ sân khấu kịch nháy mắt bị ảo cảnh bao phủ.

Linh quạ đứng ở đầu cành "cạc cạc" mà kêu hai tiếng, sau đó vỗ cánh cất cánh, từ đỉnh đầu mọi người xẹt qua. Cảnh sắc ở trên sân khấu kịch cũng đi theo thị giác của linh quạ mà không ngừng biến động, cuối cùng đi tới một bến tàu.

"Là bến tàu đó!" – Nữ quỷ tu đóng vai nữ chính lập tức nhận ra cảnh tượng này. Nàng lôi kéo nam quỷ tu đóng vai nam chính, hai người cùng nhau nhảy lên sân khấu kịch, bắt đầu nhập vai nhân vật diễn kịch.

Cốt truyện đẩy mạnh, nhân vật mới lên sân khấu, mâu thuẫn phát sinh, tử vong xuất hiện..

Tang Tử chế tác trận bàn tổ Duyên Thời Ảo Trận, nhắm chuẩn thời gian, chuẩn xác không lầm mà phóng xuất ra cảnh sắc trong mỗi một trận bàn ảo trận, làm rạng rỡ không ít cho một đám Quỷ tu đang biểu diễn

Khi một nữ quỷ tu khác đóng vai nữ phụ cuối cùng ngã vào ảo trận hình thành vũng máu, sân khấu kịch đột nhiên vang lên thanh âm nức nở khóc thút thít.

Tang Tử theo thanh âm nhìn xem, lúc này mới phát hiện không biết khi nào, phía dưới sân khấu kịch đã ngồi đầy Quỷ tu, thậm chí còn có Quỷ tu đang cuồn cuộn không ngừng mà từ Luyện Hồn Tràng bay qua tới.

Vu Ninh Lan cao hứng mà đem Tang Tử ôm lên: "A Tử, muội giỏi quá! Chúng ta thành công rồi!"