Chương 46-1

2199 Chữ Cài Đặt
Chương 46.1

Tang Tử từ Nhị trưởng lão nghe được một bụng bát quái Linh giới mới cảm thấy mỹ mãn mà từ Sùng Văn Viện đi ra.

Vừa ra đến trước cửa, Nhị trưởng lão như là nghĩ tới cái gì đột nhiên lại mở miệng hỏi Tang Tử: "Đêm nay con còn đi Luyện Hồn Tràng tu luyện không?"

"Dạ có" - Tang Tử ngẩng đầu, hỏi Nhị trưởng lão một câu: "Sao vậy ạ?"

"Thật tốt quá" - Nhị trưởng lão nhẹ nhàng thở ra như là giải quyết được đại phiền toái: "Vậy A Tử con có thể giúp ta một việc không?"

"Có thể ạ" - Tang Tử đáp ứng sảng khoái. Ngày thường Nhị trưởng lão luôn chiếu cố nàng, hiện tại rốt cuộc đến phiên nàng giúp Nhị trưởng lão.

"Đứa nhỏ ngoan" - Nhị trưởng lão vỗ vỗ bả vai Tang Tử, dỡ xuống một cái túi Càn Khôn cấp thấp treo ở đai lưng, sau đó đưa cho Tang Tử: "Nha đầu Ninh Lan kia gần nhất không biết ở Ma giới lăn lộn cái gì mà một hai bảo ta cho nàng tìm các loại trận bàn bố trí ảo cảnh. Hiện tại tìm được rồi nhưng nhất thời tìm không được người thích hợp mang qua cho nàng, ta liền tưởng da mặt dạy mà nhờ vả con một hồi. Nếu có thể con liền giúp ta mà đem thứ này cho nàng được không?"

Tang Tử tiếp nhận túi Càn Khôn, cười tủm tỉm mà nói: "Dạ được, này lại không phiền toái gì, con đi qua đi lại phương tiện thật sự".

Nhị trưởng lão giơ tay sờ sờ đầu Tang Tử: "Vậy cảm ơn con nhiều nha".

"Không cần khách khí như vậy đâu ạ" - Tang Tử phất phất tay: "Nhị trưởng lão, vậy giờ con về nhà ăn cơm. Ngài có rảnh thì tới nhà của con chơi, con sẽ bảo cha nấu cơm cho ngài ăn".

Nhị trưởng lão đã tu luyện tới Nguyên Anh kỳ nên đã sớm có thể tích cốc nhưng hắn vẫn cười tủm tỉm địa học bộ dáng Tang Tử mà phất phất tay với nàng: "Biết rồi, về nhà đi nhanh lên đi".

Tang Tử liền nhảy lên nóc nhà, nháy mắt liền không thấy bóng dáng.

Gần nhất thời tiết có chút khô nóng, Thân Đồ Huyền làm cơm một buổi sáng, buổi chiều liền tránh ở trong phòng ngủ nửa ngày. Chờ thái dương xuống núi hắn mới lảo đảo lắc lư mà bò dậy, ngồi ở trong trận pháp mát lạnh được bố trí trong viện ngốc một hồi.

Một lát sau, Vu Hàm Yên mới vừa ở tộc học viết xong tác nghiệp về nhà, duỗi tay đẩy ra cửa sân. Vừa vào cửa, nàng liền thấy Thân Đồ Huyền nằm liệt trên ghế bất cần đời.

Vu Hàm Yên thấy nhiều không trách mà đổ chén nước cho Thân Đồ Huyền, sau đó quay đầu phòng của Tang Tử vẫn không bật đèn, lúc này mới mở miệng hỏi: "A Tử còn chưa có trở về ạ?"

Vừa dứt lời, giả bộ ngủ Đậu Đen nằm ở dưới chân Thân Đồ Huyền liền ngẩng đầu, hướng về phía nóc nhà "gâu gâu" vài tiếng.

"Hiện tại đã trở lại" - Thân Đồ Huyền nhún vai, sau đó ngửa đầu uống nước.

Chờ hắn buông xuống ly nước thời thì Tang Tử cũng đã từ nóc nhà nhảy xuống.

Vu Hàm Yên từ túi Càn Khôn lấy ra tác nghiệp trận pháp của Tang Tử, xoay người đưa cho nàng: "Này, tác nghiệp của ngươi, trả cho ngươi".

Thân Đồ Huyền nằm liệt trên ghế, hắn làm mặt quỷ hướng về phía Vu Hàm Yên: "Hàm Yên lại sao chép tác nghiệp của A Tử?"

Vu Hàm Yên quay đầu hướng Thân Đồ Huyền giơ lên nắm tay: "Là tham khảo, tham khảo!"

Thân Đồ Huyền nhìn Vu Hàm Yên nắm lên nắm tay, rung đùi đắc ý mà vẫy vẫy tay: "Động tác này của con là học từ A Tử, động bất động liền giơ nắm tay hù dọa người. Con nghĩ xem trước kia con an an tĩnh tĩnh mà không nói lời nào, vừa thấy chính là tiểu cô nương xinh đẹp. Hiện tại khen ngược, vừa nghe thấy lời không muốn nghe liền hướng người giơ lên nắm tay. Đều là bị A Tử dạy hư rồi".

Nói xong, Thân Đồ Huyền còn lé mắt nhìn Tang Tử một cái.

Tang Tử không để ý tới ánh mắt của cha nàng, mà là cười tủm tỉm mà hỏi lại một câu: "Cha, cha nấu cơm tối xong chưa?"

Thân Đồ Huyền lúc này mới nhớ buổi chiều hắn ngủ quá sâu nên buổi tối quên nấu cơm.

Nhưng hắn chết không thừa nhận vẫn mạnh miệng mà nói cho Tang Tử: "Con nói cơm chiều hả? Cha nấu xong rồi. Không chỉ nấu xong mà cha còn nấu cho quán cũng xong nữa. Con chờ một chút cha dọn cơm ra cho".

Thân Đồ Huyền lóe tiến phòng bếp, từ túi Càn Khôn móc ra bốn phần cơm hộp. Đây là buổi sáng hắn đã nấu xong chuẩn bị để buổi tối Tang Tử mang đi Ma giới.

Hắn mở ra hộp cơm, sau đó đem đồ ăn như cũ nóng hôi hổi thật cẩn thận mà chuyển qua bát cơm, giả dạng như vừa mới mới từ trong nồi múc ra.

Thân Đồ Huyền cúi đầu nhìn nhìn bốn chén cơm hộp ngụy trang thành cơm chiều, cảm thấy trong lòng có chút chột dạ. Vì thế hắn lại mấu thêm một ít linh quả làm nước sốt rải lên nước chấm, quấy thành một đĩa rau trộn.

Sau đó, hắn làm bộ trấn định mà bưng bốn chén cơm đi ra phòng bếp: "Ăn cơm, Hàm Yên đi rửa sạch tay đi, A Tử đi gọi nương con ra ăn cơm".

Tang Tử đứng lên chạy đến trước cửa phòng Tang Du Đồng, nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa.

Cửa phòng mở ra, một gương mặt tràn ngập chột dạ lộ ra tới.

"Nương?" - Tang Tử nhướng nhướng chân mày. Mẹ nàng đây là lại làm hư thứ gì?

Tang Du Đồng nghiêng người ra khỏi phòng sau đó động tác nhanh chóng mà đem cửa phòng đóng lại: "Tới giờ ăn cơm đúng không? Đi thôi".

Tang Tử ý vị thâm trường mà nhìn nương mình liếc mắt một cái. Liền cửa phòng vừa mới mở ra, nàng đã kịp thấy cảnh tượng trong phòng: Đan lô bể, nước thảo dược nâu thẫm đổ đầy trên mặt đất.

Rốt cuộc, tuyệt kỹ nổ chảo của nương nàng lại thăng cấp. Lần này không nổ chảo nữa mà nổ đan lô.

Tự cho là phát hiện tiểu bí mật của mẹ ruột nên Tang Tử không biết gì mà ăn cơm hộp do cha nàng nguỵ trang thành cơm chiều, sau đó bồi Vu Hàm Yên luyện kiếm trong chốc lát, lại ngồi xếp bằng vận hành linh lực một cái đại chu thiên, lúc này mới rửa mặt sạch sẽ nằm ở trên giường.

Thân thể lâm vào ngủ say, thần thức tiến vào Luyện Hồn Tràng.

Tang Tử đem hai túi to đựng cơm hộp phân biệt đưa cho Quỷ tu cùng Ma tộc, sau đó nàng liền đến tầng bốn của Luyện Hồn Tràng đi tu luyện.

Tang Tử trong lúc ăn cơm đã dùng thân phận mệnh bài liên hệ Vu Ninh Lan, Vu Ninh Lan nói Tang Tử đi tu luyện trước đi, chờ Tang Tử tu luyện xong rồi nàng lại đi tìm Tang Tử.

Tang Tử liền đem túi trận bàn của Nhị trưởng lão đưa cho Vu Ninh Lan, dùng dây thừng buộc ở cửa của tầng bốn Luyện Hồn Tràng. Đây là quy tắc ngầm của Luyện Hồn Tràng mọi Quỷ tu tu đều cam chịu: Đồ vật buộc ở cửa đều có chủ, không thể động.

Tang Tử vào Luyện Hồn Tràng liền ở bên trong bị dòng khí hình xoắn ốc quay cuồng qua lại lăn lộn cả đêm. Chờ nàng ăn Uẩn Thần Đan cao cấp, kéo túi trận bàn đi ra ngoài thì Vu Ninh Lan đã ở cửa của Luyện Hồn Tràng chờ nàng.

Vu Ninh Lan vừa nhìn thấy Tang Tử liền nhiệt tình mà kéo nàng vào trong lòng ngực mình: "Tiểu khả ái, đã lâu không thấy".

Tang Tử đem đầu mình từ Vu Ninh Lan trong lòng ngực "rút" ra, sau đó kịp thời mà dời đi đề tài: "Ninh Lan tỷ, tỷ ăn cơm chưa? Ta mang cơm cho tỷ!"

Vu Ninh Lan ôm bả vai Tang Tử, cười tủm tỉm hỏi nàng: "Hôm nay buổi sáng muội có vội không? Nếu không vội thì ta mời muội tới sân khấu ta mới xây xong xem diễn? Mới vừa chuẩn bị một vở diễn xong, xướng xong cũng mất một nén nhang nên sẽ không quá mất thời gian đâu".

Tang Tử ở trong lòng tính một chút thời gian, sau đó quyết định hôm nay buổi sáng không đưa Đậu Đen dạo đổi thành đi xem buổi diễn của Ninh Lan tỷ.

Hiện tại Đậu Đen không biết gì nên còn nằm trong ổ làm mộng đẹp, chờ tỉnh ngủ để được Tang Tử mang đi ra ngoài dạo quanh. Mà Tang Tử bị nó tâm tâm niệm niệm, đã ngồi ở phía dưới sân khấu chờ xem diễn.

Vu Ninh Lan đem trận bàn mà Tang Tử mang đến lấy ra, dựa theo trình tự mà sắp xếp. Sau đó, nàng lấy ra trận bàn đầu tiên dùng linh lực kích hoạt, sau ném lên sân khấu.

Trận bàn vừa bị kích hoạt thì nguyên bản sân khấu vừa mới trống trơn lập tức hiện ra trận bàn ẩn chứa cảnh tượng huyền ảo: Bến tàu rộn ràng nhốn nháo.

Theo sau, hai vị Quỷ tu một nam một nữ lên sân khấu, bắt đầu dựa theo kịch bản mà diễn.

Bên trong sân khấu kịch, Vu Ninh Lan biểu tình khẩn trương mà nhìn chằm chằm động tác của hai vị Quỷ tu, trong tay nhéo một trận bàn ảo trận khác.

Chờ nam quỷ tu đóng vai nhân vật đi thuyền rời đi, Vu Ninh Lan lập tức ném ra trận bàn ảo trận thứ hai. Ảo cảnh mới bao trùm cảnh sắc của cảnh cũ, bến tàu lúc nãy đã không thấy bóng dáng mà thay vào đó là cảnh nữ quỷ tu ngồi ở khuê phòng.

Sau một nén nhang thời gian, Vu Ninh Lan nhìn chằm chằm vào sân khấu kịch, sau đó theo cao trào của cốt truyện và có nhiều nhân vật mới lên sân khấu, mà tiếp tục không ngừng ném thêm những trận bàn mới.

Đại bộ phận thời điểm nàng đều có thể canh chuẩn thời gian mà ném ra trận bàn, nhưng ở vài cảnh có sự việc xảy ra quá nhanh chóng hoặc cảnh tượng biến hóa mà nàng chưa kịp phản ứng lại nên ném sai mấy cái trận bàn.

Vốn nên xuất hiện vết máu trên mặt đất nhưng bị lầm mà ném một trương trận bàn có đầy chim bay, một đám bạch điểu trong suốt hư ảo vỗ cánh mà từ trận bàn bay ra. Nguyên bản nữ quỷ tu ngã xuống đất mà chết nhất thời không nhịn xuống, hơi kém bật cười.

Mấy việc sai lầm như thế lại đã xảy ra rất nhiều lần. Chờ trình diễn xong thì Vu Ninh Lan vẻ mặt chán nản đối với Tang Tử nói: "Thực xin lỗi tiểu khả ái, ta làm hỏng mọi thứ rồi, làm muội nhìn một vở diễn tệ như vậy".

"Đâu có đâu" - Tang Tử lắc lắc đầu: "Kịch bản viết rất khá, quỷ tu diễn cũng rất nghiêm túc, trận bàn ảo cảnh làm cũng rất thật. Có mấy cái cảnh tượng ảo trận cùng kịch trên sân khấu rất phù hợp, đặc biệt làm người ta nhập vào vở diễn. Có thể nghĩ đến việc đem ảo trận cùng diễn kịch kết hợp với nhau, ta cảm thấy tỷ đã rất lợi hại rồi".

Vu Ninh Lan vẫn là có vẻ có chút uể oải, "Cái gì đều rất tốt, trừ bỏ ta kéo chân sau. Ta rõ ràng luyện tập rất nhiều lần rồi, vậy mà còn nắm giữ không được thời gian để ném trận bàn nữa".

Tang Tử an ủi mà vỗ vỗ Vu Ninh Lan: "Trước kia tỷ đều là chỉ dùng chỗ trống trận bàn bắt chước luyện tập, hôm nay là lần đầu tiên dùng trận bàn ảo trận thật, cho nên ra chút sai lầm thì khó tránh khỏi! Luyện nhiều thêm vài lần là được rồi!"

"Muội nói đúng" - Vu Ninh Lan một lần nữa thẳng thắn eo lưng, cả người lại có vẻ ý chí chiến đấu sục sôi lên: "Luyện nhiều thêm vài lần thì tốt rồi!"