Chương 41.2Tang Tử khí phách hăng hái mà vơ vét hai mươi cái túi Càn Khôn để đựng đồ vật, sau đó thỏa thuê đắc ý mà ôm đống túi Càn Khôn này lên giường. Nàng cho rằng lúc nàng mở to mắt sẽ mang theo túi Càn Khôn mà truyền tống đến Luyện Hồn Tràng ở Ma giới, nhưng cuối cùng chỉ có nàng bị truyền tống.
Bản thể của mấy cái Túi Càn Khôn vẫn còn nằm ở trong lòng ngực của thân thể nàng.
Quỷ tu thiếu niên nhìn thoáng qua đôi tay trống trơn của Tang Tử, thực không cao hứng mà nói: "Tu sĩ ở Linh giới các ngươi không có ai là người tốt cả, liền một đứa nhỏ như ngươi cũng học được cách lừa quỷ".
"Không, đại lão, ngươi tin tưởng ta đi, đây là ngoài ý muốn" - Tang Tử sốt ruột hoảng hốt mà giải thích. Mắt thấy quỷ tu thiếu niên có biểu tình "ta không tin, ta không nghe, tu sĩ ở Linh giới các ngươi đều là kẻ lừa đảo", Tang Tử dưới tình thế cấp bách trực tiếp ôm lấy đùi của hắn: "Đại lão, lại cho ta thêm một lần cơ hội, ta bảo đảm sẽ không có bất ngờ gì xảy ra nữa!"
Quỷ tu thiếu niên cúi đầu nhìn thoáng qua Tang Tử, lúc này mới miễn cưỡng gật đầu: "Thôi được rồi, ta lại cho ngươi thêm một lần cơ hội cuối cùng. Ngươi nếu lại lừa gạt quỷ nữa, ta liền nói cho trưởng lão làm hắn đem truyền tống lệnh bài của ngươi rút ra".
Tang Tử nhanh chóng ở trong lòng mặc niệm ba lần "ta phải đi về", sau đó bị truyền tống lệnh bài truyền tống trở về Linh giới. Đây là công năng được tự động mở ra sau khi nàng bước vào tầng hai của Luyện Hồn Tràng.
Tang Tử mở to mắt sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua. Quả nhiên, hai mươi cái túi Càn Khôn vẫn chỉnh tề mà bị nàng ôm vào trong ngực, không chút sứt mẻ.
Tang Tử mặt ủ mày ê mà nâng cằm. Túi Càn Khôn không thể đi theo nàng cùng nhau truyền tống, vậy nàng phải làm cách nào mới có thể đem đồ vật đưa tới Luyện Hồn Tràng? Từng cái từng cái nắm ở trong tay lấy qua sao? Nhưng mà cũng không được, bởi vì vừa rồi có một cái túi Càn Khôn chính là vừa vặn nằm trong bàn tay nàng nhưng nó cũng không bị truyền tống theo.
Tang Tử suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra biện pháp để giải quyết.
Lúc này, ở bên ngoài nhà truyền đến một trận âm thanh "bùm bùm", theo sau đó chính là âm thanh phi thường không bình tĩnh của Duệ đại tư tế: "Choai choai nhãi con, ngươi lại lười biếng không cố gắng tu luyện nữa rồi!"
Theo sau chính là âm thanh Duệ đại tư tế múa may nắm tay đánh tơi bời Thân Đồ Huyền.
Tang Tử đột nhiên nhảy dựng lên: "Ta đã biết! Duệ đại tư tế nhất định có biện pháp!" - Duệ đại tư tế chính là thần thức bị chấp niệm hóa, không có thân thể tồn tại. Dù vậy, Duệ đại tư tế vẫn còn có thể xách lên nắm tay đánh cha của nàng, đem hắn đánh đến đầy đầu toàn là ngôi sao.
Cho nên Đại Tư Tế khẳng định biết cách dùng thần thức để đem vật phẩm truyền tống đến Luyện Hồn Tràng.
Tang Tử lập tức chạy ra đi tìm Duệ đại tư tế, nhân tiện cứu vớt cha của nàng.
Duệ vẻ mặt vui mừng mà nhìn Tang Tử, trong lòng cảm thấy đứa nhỏ này vẫn ngoan nhất, chăm chỉ, khắc khổ, biết tiến tới. Không giống tên choai choai nhãi con kia, cả ngày chỉ biết nấu cơm, yêu đương, chưa bao giờ nghiêm túc tu luyện.
Nghĩ đến đây, Duệ nhịn không được lại đánh Thân Đồ Huyền một chút.
Thân Đồ Huyền: "..."
- Trong lòng ủy khuất, chỉ có hôm nay hắn mới trộm lười một chút, rõ ràng mỗi ngày hắn đều tu luyện! Trách không được trong tộc không bao giờ bỏ đi chức vị của Đại Tư Tế, người nào có thể chịu được Đại Tư Tế mỗi đánh như vậy đây!
Động bất động liền đánh người, trách không được một đống tuổi như vậy còn tìm không được đối tượng.
Thân Đồ Huyền ở trong lòng đem Đại Tư Tế lầm bầm một hồi, sau đó che lại mông chạy.
Choai choai nhãi con chướng mắt không thấy, Duệ đại tư tế lúc này mới vẻ mặt ôn hòa mà nhìn về phía đứa nhỏ hắn thích nhất, sau đó kiên nhẫn mà giải thích: "Thần thức ở trạng thái bình thường thì không có cách nào đυ.ng chạm đến vật thật, cho nên không thể mang theo vật để truyền tống. Muốn mang theo vật thì phải trước tiên vận hành pháp quyết, đem thần thức thực thể hóa".
Duệ chậm rãi đem pháp quyết niệm ra, sau đó từng câu từng chữ mà giải thích ý của câu đó cho Tang Tử.
Tang Tử nghiêm túc mà đem pháp quyết cùng điểm yếu của nó viết ra giấy, còn bảo Duệ lại xác nhận một lần. Lúc sau, nàng mới bắt đầu chính thức luyện tập pháp quyết.
Duệ đại tư tế đem toàn bộ nhiệt tình dấn thân vào công cuộc giáo dục trẻ nhỏ mà phi thường nghiêm túc chỉ đạo Tang Tử không ngừng một lần luyện tập cái pháp quyết này, thẳng đến Tang Tử có thể thành công dùng thần thức đem túi Càn Khôn truyền tống theo mình.
Sau đó, Tang Tử dùng thần thức bế lên hai mươi cái túi Càn Khôn, tin tưởng tràn đầy mà ở trong lòng mặc niệm ba lần "ta muốn đi qua".
Ngay sau đó, thần thức của Tang Tử bị truyền tống tới Luyện Hồn Tràng, mà trong lòng ngực nàng còn ôm hai mươi cái túi Càn Khôn, vì quá nhiều mà một vài cái bị rớt trên mặt đất.
Duệ: "..."
- Tuổi lớn, trí nhớ không tốt, quên cùng đứa nhỏ nói truyền tống lệnh bài không có thể truyền tống túi Càn Khôn được.
Bị Duệ đại tư tế hố, Tang Tử nhìn đôi tay rỗng tuếch của mình, lại ngẩng đầu nhìn nhìn quỷ tu thiếu niên đầy mặt không cao hứng, chỉ cảm thấy chính mình lập tức muốn xong.
Nàng nhanh chóng quyết định mà để lại cho hắn một câu: "Đại lão ngươi lại chờ một chút, khẳng định pháp quyết có vấn đề gì đó, để ta trở về kiểm tra một chút, lập tức liền quay lại" - Sau đó động tác nhanh chóng truyền tống trở về Linh giới.
Duệ đại tư tế nhìn Tang Tử, có chút xấu hổ mà sờ sờ cái mũi: "Vừa rồi quên nói cho con, túi Càn Khôn không có biện pháp thông qua truyền tống lệnh bài truyền đi. Nếu con muốn mang đồ vật đi theo mình thì chỉ có thể cõng theo cái bao đi qua mà thôi".
Tang Tử: "..."
Vì thế, cái bao vậy bị cách biệt hơn hai tuần lại lần nữa rời núi, bên trong đựng tràn đầy vật phẩm của Linh giới, nhờ truyền tống lệnh bài mà nhanh chóng, công khai đi Ma giới du lịch.
Tang Tử dùng thần thức kéo cái bao to lớn của mình, thở hồng hộc mà đứng ở ở trước mặt quỷ tu thiếu niên sắp chuẩn bị rời khỏi.
Quỷ tu thiếu niên duy trì khuôn mặt tức giận mà không nói lời nào.
Tang Tử nhanh chóng giải thích cho hắn nguyên do cho hắn một lần, quỷ tu thiếu niên lúc này mới bẹp miệng, miễn cưỡng gật đầu: "Thôi được rồi, vậy tạm thời tha thứ cho ngươi một lần".
Thiếu niên quỷ tu đem Tang Tử giới thiệu cho bạn của hắn. Một đám quỷ tu không tuấn dật thì mạo mỹ đầu đối đầu, tò mò mà nhìn đặc sản của Linh giới trong cái bao của Tang Tử bị lôi ra.
"Linh hỏa ngọn lửa? Sơ cấp phù triện?" - Thiếu niên quỷ tu dùng vẻ mặt "ngươi giỡn với ta à" nhìn Tang Tử: "Chúng ta là quỷ tu, quỷ tu sợ nhất chính là phật quang, linh hỏa cùng phù triện. Ngươi lấy linh hỏa ngọn lửa cùng sơ cấp phù triện tới chỗ này bán, ngươi xác định ngươi là tới để bán đồ mà không phải tới để sát quỷ?"
Tang Tử lập tức đem ngọn lửa cùng phù triện nhét trở lại trong bao, sau đó thiệt tình thực lòng mà xin lỗi tất cả các quỷ tu ở đây. Hết thảy đều do nàng không có trước tiên điều tra cùng chuẩn bị, quả nhiên là hiện thực chỉ cách làm người.
Bất quá đám quỷ tu này cũng không cùng một đứa nhỏ như Tang Tử so đo.
Một vị quỷ tu mỹ nữ ở khóe miệng có một cái nốt ruồi nhỏ còn thậm chí duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tang Tử, nhẹ giọng mà an ủi nàng: "Được rồi, không có việc gì đâu, muội là trẻ con ở Nhân tộc, không hiểu biết chúng ta cũng là về tình cảm có thể tha thứ. Hơn nữa ăn ngay nói thật, mấy cái ngọn lửa cùng phù triện của muội nhìn qua đều yếu ớt, thật sự là không có cách nào tạo thành thương tổn đối với chúng ta. Cho nên không cần để ở trong lòng, chúng ta vẫn có thể xem những thứ khác mà".
Sau đó, vị nữ quỷ tu này liền đem đặc sản mà Tang Tử đem từ Linh giới đến từ vật bị "khinh bỉ" đầu tiên chuyển qua cái thứ hai: Cái này nhìn qua có điểm yếu; cái này có thể dùng nhưng mà nó quá xấu; cái này cư nhiên phải dùng linh lực mới dùng được, nhận xét đầy tiêu cực.
Thẳng đến nàng cầm lấy vật cuối cùng: Là hộp cơm mà Thân Đồ Huyền vừa mới làm xong, Tang Tử còn không có kịp ăn vì thế liền thuận tay nhét vào trong bao luôn.
"Cái này là cái gì?" - Nữ quỷ tu thấy lạ mà khảy hộp cơm, sau đó đem cái nắp xốc lên.
Mùi hương phác mũi nồng đậm mà bay ra, xen lẫn trong đó còn mơ hồ cất giấu một sợi rượu hương như ẩn như hiện.
Nhân lúc Tang Tử cùng Duệ học tập pháp quyết, tối nay Thân Đồ Huyền làm món say cá. Bởi vì mới vừa bị Duệ đại tư tế đánh một đốn, Thân Đồ Huyền do phản nghịch kỳ muộn tới hai mươi năm nên cố ý chọn lựa nguyên liệu nấu ăn bình thường không chứa linh khí mà nấu một nồi say cá phi thường mỹ vị nhưng lại không chứa linh khí gì cả. (mình không biết món này món gì nữa, ai biết nhắc mình với).
Thứ này ăn vào chỉ có thể lấp đầy bụng, không có tác dụng gì đối với việc tu luyện. Nên Duệ đại tư tế tức giận lại đánh Thân Đồ Huyền thêm hai quyền.
Nhưng hộp cơm không chứa bất kỳ linh khí gì này lại ngoài ý muốn hợp khẩu vị của nữ quỷ tu. Nàng phủng hộp cơm, cúi đầu hỏi Tang Tử: "Ta muốn mua cái này, muội muốn đổi bao nhiêu cây Uẩn Thần Thảo?"
Tang Tử vội vàng xua tay: "Cái này không cần tiền, hộp cơm này là do cha của muội làm, dùng loại cá không chứa linh khí ngâm cùng với rượu nên không đáng giá tiền. Ngài nếu thích thì cầm đi nếm thử đi, nếu không đủ thì lần sau muội lại cho mang thêm cho".
Nữ quỷ tu cúi đầu nhìn Tang Tử liếc mắt một cái, sau đó từ trong túi lấy ra hai cây Uẩn Thần Thảo: "Một cây Uẩn Thần Thảo bằng một ma thạch, thôi thì ta đây lấy hai cây Uẩn Thần Thảo đổi với muội. Quỷ tu chúng ta chưa bao giờ chiếm tiện nghi của người khác".
Nữ quỷ tu đem Uẩn Thần Thảo nhét vào trong ngực của Tang Tử, sau đó nâng lên hộp cơm, thật sâu mà hít một hơi.
Sau đó Tang Tử phát hiện, mùi hương phác mũi của hộp cơm toàn bộ biến mất không thấy.
Nữ quỷ tu thỏa mãn mà ợ một cái: "Thật là nhiều năm rồi ta không ăn qua cơm thơm như vậy, ta cảm thấy ta còn có thể lại ăn thêm mười chén!"
Tang Tử nghe xong không khỏi mà ở trong lòng thầm nghĩ: Vẫn là cuộc sống của quỷ tu quá tốt, ăn cơm chỉ cần hít mùi hương của cơm là được, muốn ăn bao nhiêu thì hít bấy nhiêu, vừa có thể nếm được mỹ vị lại hoàn toàn không cần lo lắng béo phì, thật là có chút hâm mộ.