Chương 40.2Có vị sư huynh năm ba tiện hề hề, nhân lúc Tang Tử dừng ở gần chỗ hắn thì lại gần trộm nhéo má của Tang Tử một phen.
Một kích đắc thủ, vị sư huynh này lập tức nhảy lên phi kiếm, xiêu xiêu vẹo vẹo mà rời đi, sau đó quay đầu lại làm mặt quỷ về phía Tang Tử.
Tang Tử ngẩng đầu nhìn vị sư huynh này.
Nha, ỷ vào ngự kiếm có thể bay mà tới niết mặt người khác nha.
Hắc, ngươi đối với lực lượng của thể tu thật là hoàn toàn không biết gì cả.
Tang Tử hoạt động hai cổ tay, sau đó nhảy cao lên, trực tiếp nhảy lên kiếm của vị sư huynh này.
Thừa dịp sư huynh trợn mắt há hốc mồm, Tang Tử trực tiếp vươn tay, đem đầu của hắn xoa thành cái ổ gà.
Sau đó, Tang Tử nhảy xuống phi kiếm, nhảy lên mấy cái liền biến mất trước mắt của một đám người.
Su khuynh năm ba ý đồ "khi dễ" tiểu bằng hữu lại phản bị tiểu bằng hữu giáo huấn lại mang cái đầu ổ gà, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn về phía đồng bạn cả mình: "Hiện tại thể tu đều đáng sợ như vậy sao?"
"Thể tu vẫn luôn đáng sợ như vậy" - Đồng bạn vẻ mặt đồng tình mà vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Quen thì tốt rồi".
Sư huynh năm ba run lập cập, sau đó nhỏ giọng mà nói thầm một câu: "Cũng may chỉ có một người học thể tu mà thôi" – Mặt của những nhãi ranh khác hắn vẫn có thể muốn niết liền niết.
Đồng bạn cười mà không nói, duỗi tay chỉ chỉ dưới mái hiên.
Chỉ thấy ở đó có một đám nhãi ranh năm nhất ban cao cấp, từng người cõng môt con thú Song Giác, đang ra sức mà chạy vòng quanh để luyện thể.
Người sư huynh nhìn một đám chỉ cần dùng ít sức liền có thể dễ dàng nhấc con thú Song Giác lên, lại cúi đầu nhìn nhìn cánh tay chưa đủ hai lượng thịt của mình lập tức liền không hé răng. Hắn nghĩ, hắn vẫn là làm một người sư huynh yêu quý ấu tể thì tốt hơn.
Tang Tử luyện thể xong liền xoay người chuẩn bị về nhà phao thuốc tắm.
Đậu Đen vẫn luôn xa xa đi ở phía sau, oai oai cái đầu, lén lút tiến đến phía sau Tang Tử.
Nó đè thấp thân thể, dùng sức mà giẫm chân sau, sau đó "giương nanh múa vuốt" mà nhào về phía Tang Tử. Con cẩu phá lệ mang thù này còn nhớ rõ ràng lần trước Tang Tử đem nó vứt lên vứt xuống vài cái, làm hại nó mất hết mặt mũi ở trước mặt nữ chủ nhân. Lần này nó nhất định phải trả thù.
Tang Tử đầu cũng chưa quay lại, trực tiếp tay phải dơ lên, đè lại đầu của Đậu Đen: "Nói thật, Đậu Đen, ngươi nên đổi chiêu mới đi. Mỗi lần đều chỉ dùng chiêu này, thật là không có tâm ý để làm người khác đau."
Nói xong, Tang Tử xoay người, đem Đậu Đen bế lên, lại lần nữa ném lên trời.
Sau khi kết thúc cuộc chơi "bay lên trời", Đậu Đen duy trì một trương mặt cẩu sống không còn gì luyến tiếc, một đường bị Tang Tử kéo trở về nhà.
Hôm nay lại là một ngày mà Đậu Đen đánh lén thất bại, đúng là không hề có sự kiện gì mới.
Nga không, vẫn là có một cái. Bởi vì Tùy Đường cư nhiên chạy tới trước mặt Nhị trưởng lão tố cáo Vu Ninh Uyển phu tử.
Lý do nàng tố cáo chính là: Vu Ninh Uyển phu tử bố trí tác nghiệp thật sự là quá nhiều, viết không xong. Thức đêm không ngủ đều viết không xong.
Cùng nàng đi theo cáo trạng còn có mười mấy người cũng viết không xong tác nghiệp về phù triện.
Dĩ nhiên trong đó cũng có Vu Hoảng Hoảng.
Bất quá gia hỏa này rất là gà tặc, sau khi biết người tổ chức cáo trạng là Tùy Đường, nàng liền lập tức lấy lý do đau bụng xoay người liền chạy. Cùng Tùy Đường học chung vài buổi nàng cũng đã rõ thiên phú kỹ năng của Tùy Đường.
Thiên phú kỹ năng của nàng ta chính là: Xúi quẩy. Phàm là nàng ta thiệt tình thực lòng muốn làm việc tốt thì lại phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.
Lần cáo trạng này cũng không ngoại lệ.
Nhị trưởng lão cười tủm tỉm mà nghe Tùy Đường lên án Vu Ninh Uyển phu tử, sau đó cười tủm tỉm mà mời cha của Tùy Đường tới, tiếp theo cười tủm tỉm mà lấy ra ngọc giản ở chợ của Vu gia đã ký lục.
Ngọc giản biểu hiện, tối hôm qua Tùy Đường ở chợ của Vu gia đi dạo suốt hai cái canh giờ rồi mới rời đi.
Nhị trưởng lão trên mặt biểu tình như cũ cười tủm tỉm: "Tác nghiệp nhiều đến viết không xong? Thức đêm không ngủ đều viết không xong? Ân, đi dạo hai cái canh giờ rồi mới về nhà đi làm bài tập, tác nghiệp đúng là viết không xong thật".
Tùy Tích Càn duỗi tay bưng kín mặt của mình: Đứa con gái ngốc này!
Tóm lại, mười mấy đứa nhóc không viết xong tác nghiệp của phù triện khóa cơ bản đều là chơi suốt một buổi tối, trước khi ngủ mới bắt đầu điên cuồng viết tác nghiệp, nhưng cuối cùng cũng không viết xong.
Nhị trưởng lão cảm thấy chính mình đối với đám nhóc này vẫn là quá mức nương tay, thực mau liền nghĩ lại một lần, sau đó cho đại gia lại bỏ thêm một môn học: Tác nghiệp khóa.
Mỗi ngày vào buổi chiều khi chương trình học kết thúc, tộc học sẽ cho đám nhóc nửa canh giờ để đến nhà ăn để ăn cơm. Sau nửa canh giờ, sẽ có người gõ chuông đi học, sau đó tất cả mọi người phải về phòng học để viết tác nghiệp.
Tác nghiệp khóa, nghe tên đoán nghĩa chính là làm bài tập. Ai tác nghiệp viết xong trước thì có thể về trước, không viết xong thì phải ở lại làm bài tập, thẳng đến viết xong mới thôi.
Ngày đầu tiên của tác nghiệp khóa, người về sớm đầu tiên là Vu Hàm Yên, trễ nhất là Tang Tử.
Bởi vì tác nghiệp của nàng quá nhiều!
Phu tử dạy khống hỏa cùng Vu Ninh Uyển phu tử vẫn luôn ngồi ở trong phòng học thẳng đến Tang Tử làm xong toàn bộ tác nghiệp. Lúc sau, bọn họ mới cẩn thận nghĩ lại một chút về số lượng tác nghiệp mà họ bố trí cho Tang Tử.
Thực mau, hai người liền không thể không thừa nhận, luyện tập là ra kỳ tích, nhưng cũng không thể ở vào lúc trước khi kỳ tích xuất hiện lại đem hạt giống tốt áp chết.
Vì thế từ ngày hôm sau, hai người liền nhằm vào nhược điểm của Tang Tử, không hẹn mà cùng mà bỏ bớt một số đề mục không quá đơn giản cho Tang Tử, chỉ giữ lại một số đề mục có động tác khó khi luyện tập.
Số lượng tác nghiệp của Tang Tử rốt cuộc khôi phục tới trình độ bình thường, nàng cũng rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cảm tạ phu tử dạy khống hỏa, cảm tạ Vu Ninh Uyển phu tử, cùng với cảm tạ.. Tùy Đường.
Cái này gọi là tiền nhân trồng cây hậu nhân thừa hưởng đúng không? Bất quá những lời này hình như không được dùng như vậy?
Thôi mặc kệ đi.
Tang Tử nghiêm túc mà đem viết xong tác nghiệp được giảm xuống, sau đó về nhà vô cùng hưởng thụ mà ăn một đốn bắp rang do mẹ của nàng làm, lại tu tiên nửa buổi tối mới không có việc gì mà một thân nhẹ nhàng đi ngủ.
Tang Tử chìm vào giấc ngủ trong nháy mắt, thần thức liền tự động ly thể, Luyện Hồn Tràng ở phía bắc của Ma giới.
Ở tầng một của Luyện Hồn Tràng tu luyện suốt hai tháng, Tang Tử đối với kịch bản tu luyện ở tầng này đã vô cùng quen thuộc. Sau khi thần thức tiến vào tầng một của Luyện Hồn Tràng, Luyện Hồn Tràng sẽ tạo áp lực hết tầng này đến tầng khác lên thần thức. Cường độ của thần thức càng cao, áp lực có thể thừa cũng sẽ càng cao.
Trước mắt Tang Tử có thể thừa áp lực của tầng chín trăm chín mươi, mà buổi tối hôm nay nàng chuẩn bị khiêu chiến tầng một ngàn một chút.
Người thiếu niên quỷ tu có mắt như con nai đã từng nói, nếu thần thức của nàng có thể ở áp lực của tầng một ngàn kiên trì trong một nén nhang mà không bị áp thành hình tròn, thì nàng có thể thuận lợi thông qua khảo nghiệm tầng một của Luyện Hồn Tràng, tiến vào đến tầng thứ hai.
Tang Tử quyết định tranh đua một phen.
Nàng quen cửa quen nẻo mà đem thần thức biến thành tư thế ngũ tâm triều thiên, sau đó thừa dịp áp khoảng cách lực chồng lên, không ngừng làm động tác bụng thức hô hấp.
Áp lực quen thuộc một tầng lại một tầng mà chồng lên thần thcứ của Tang Tử, áp bách muốn đem thần thức của chèn ép thành hình tròn.
Tang Tử yên lặng mà ở trong lòng đếm số.
Chờ đến khi nàng đếm tới số chín trăm chín mươi, áp lực ở Luyện Hồn Tràng chồng lên thần thức của nàng đã phi thường nặng, nặng đến nàng cơ hồ không có biện pháp lại mở miệng tiếp tục đếm số.
Tang Tử nhắm chặt miệng, bắt đầu ở trong lòng mặc niệm: Chín trăm chín mươi mốt, ta có thể..
Gian nan mà căng qua thêm mười số, tầng một của Luyện Hồn Tràng tựa như phun ra một khối rác rưởi, đem Tang Tử phun tới tầng hai của Luyện Hồn Tràng.
Khó khăn của tầng hai của Luyện Hồn Tràng, thật mau liền ra oai phủ đầu Tang Tử.
Không biết từ chỗ nào quát tới trận gió, tràn ngập toàn bộ tầng hai của Luyện Hồn Tràng này, che trời mà thổi đi rồi tất cả ánh sáng ở đây.
Tang Tử chỉ ở tầng hai của Luyện Hồn Tràng đứng trong chốc lát, liền cảm thấy thần thức sắp bị trận gió này thổi nứt ra. Nàng cảm giác trận gió kia giống như là muốn từ thần thức của nàng cắt lấy đi một miếng thịt mãi không chịu bỏ qua.
Thực mau, Tang Tử liền phát hiện, đây cũng không phải là ảo giác.
Cách nàng không xa có một người với bộ mặt quỷ tu tuấn lãng, lúc này đem một trương gương mặt đẹp nhăn thành cái bộ mặt dữ tợn, đang nghiến răng nghiến lợi mà cùng trận gió này chống lại.
Sau đó, vị quỷ tu này đã bị trận gió thổi chặt đứt cánh tay trái.
Ngay sau đó, tầng hai của Luyện Hồn Tràng liền đem quỷ tu cùng cánh tay bị đứt của hắn cùng nhau phun ra ngoài.
Tang Tử ghé vào bên rìa Luyện Hồn Tràng, cúi đầu xem.
Tên quỷ tu mặt mày sáng láng kia đang gục đầu xuống, đem cánh tay trái để bên người.
Sau khi khoẻ lại, quỷ tu xoay chuyển cánh tay, phát hiện không có vấn đề gì, lại lần nữa hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà bước lên tầng hai của Luyện Hồn Tràng.
Trong lúc Tang Tử xem đến mùi ngon, thiếu niên quỷ tu có mắt con nai từ tầng sáu của Luyện Hồn Tràng bay xuống, "ác thanh ác khí" mà nói: "Tại sao ngươi lại lười biếng?"
Từ khi phát hiện Tang Tử không phải ấu tể mới của Quỷ tộc, mà là ấu tể của Nhân tộc có truyền tống lệnh, thái độ của người thiếu niên quỷ tu này đối Tang Tử liền ngày càng lụn bại.
Tang Tử bị bắt được vừa vặn, nàng vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, thành thành thật thật mà đi vào bên trong trận gió.
Cổ trận gió này thổi tới thần thức, thật giống như là có vô số tiểu đao tử đang liều mạng múa may, ý đồ từ thần thức của nàng cắt lấy một miếng thịt.
Tang Tử cảm thấy, trận đau đớn này cơ hồ có thể so với lúc nàng luyện thể.
Thân thể đau đớn nàng có thể nhẫn, nhưng đau đớn ở thần thức thì thật sự là khó có thể chịu đựng.
Chỉ cần không lưu ý một chút, thần thức của Tang Tử đã bị trận gió thổi thành hai đoạn, sau đó giống hai khối rác rưởi mà bị Luyện Hồn Tràng phun đi ra ngoài.
Hai khối "rác rưởi" sau khi bị thổi ra liền tự động hội hợp cùng nhau, một lần nữa ngưng tụ thành bộ dáng của Tang Tử.
Tang Tử chỉ cảm thấy thần thức đau đến muốn mệnh, thật giống như là vừa bị người dùng đao chém thành hai phần.
Nàng vẻ mặt ngốc mà ngồi ở đất trống bên ngoài Luyện Hồn Tràng, không đợi nàng quen với việc đau đớn từ thần thức truyền đến đau đớn, người thiếu niên quỷ tu kia lại lần nữa bay tới, đem nàng ném trở về tầng hai của Luyện Hồn Tràng.
"Chờ một chút a.." - Tang Tử giãy giụa nói bốn chữ, sau đó lại lần nữa bị trận gió thổi đầy mặt.
Lúc này đây, nàng nỗ lực mà kiên trì mười cái hô hấp, mới lại lần nữa bị Luyện Hồn Tràng chém thành hai nửa phun đi ra ngoài.
Mắt thấy thiếu niên quỷ tu lại vươn tay lần nữa, Tang Tử chạy nhanh né đến té ngã lộn nhào: "Chờ, đợi chút, làm ta hoãn một chút".
Thiếu niên quỷ tu nghiêng đầu nhìn Tang Tử liếc mắt một cái, sau đó khách quan mà đánh giá một câu: "Trẻ con của Nhân tộc thật là quá yếu."
Tang Tử: "..."
Vì cấp muốn lấy lại khẩu khí của trẻ con Nhân tộc, Tang Tử giãy giụa lại lần nữa bò lên, sau đó bị Luyện Hồn Tràng ngược đãi hoàn toàn từ trong ra ngoài.
Sau khi bị Luyện Hồn Tràng phun ra không biết bao nhiêu lần, Tang Tử nằm liệt trên đất trống bên ngoài Luyện Hồn Tràng, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà chất vấn chính mình: Vì cái gì phải sĩ diện như vậy? Vì cái gì bị người ta kích hai câu liền nhiệt huyết lên? Tang Tử, ngươi phải tỉnh lại một chút đi.