Tên du tu đeo mặt nạ vàng nghiêng đi thân mình, đối với vài tên thủ hạ đi theo sau hắn gật gật đầu.
"Đi đem nhãi con mà Tam công tử nhìn trúng kéo ra tới"
Vài tên du tu bảo hộ đeo mặt nạ màu đen lập tức dùng chìa khóa mở ra cửa nhà giam, đem tiểu cô nương mà Tam công tử chọn trúng kéo ra.
Tiểu cô nương bị nắm lấy đầu tóc, bị bắt hướng về phía Tam công tử ngẩng mặt lên.
Tam công tử cúi đầu quan sát một phen, ngay sau đó vươn tay, giống sờ một kiện hàng hóa mà sờ sờ mặt của tiểu cô nương.
"Lớn lên không tồi, sờ lên xúc cảm cũng tốt"
Tiểu cô nương kinh sợ mà mở to hai mắt, nhưng cũng không dám kêu.
Tam công tử lại cúi đầu, nhéo nhéo cánh tay cùng chân của tiểu cô nương, ngay sau đó vừa lòng mà vỗ vỗ mông của tiểu cô nương.
"Có thể làm nguyên liệu tốt của minh phi"
Minh phi?
Sau khi nghe thấy từ ngữ này, Tang Tử nhịn không được mà nhăn lại lông mày.
Truyền thuyết Phật giới có hai giáo phái lớn.
Một giáo phái gọi là Đại Thừa Phật Giáo, dạy thiền tu cùng tu tập nguyện lực, không cho phép sát sinh, nguyện độ người trong thiên hạ ra khỏi khổ hải.
Một giáo phái khác gọi là Tiểu Hỉ Phật Giáo, dạy thiền tu nhưng không tu nguyện lực, không cấm ăn đồ ăn mặn cùng rượu, chỉ độ chính mình không độ người trong thiên hạ.
Mà cách mà bọn họ độ chính mình, chính là tu hỉ nhạc thiền.
Hỉ nhạc thiền là như thế nào?
Nói trắng ra là chính là nam nữ song tu, thải âm bổ dương.
Mà đối tượng mà Tiểu Hỉ Phật Giáo thải bổ, được gọi là minh phi.
Tất cả minh phi đều là thiếu nữ từ mười hai tuổi đến mười tám tuổi.
Ở trong tu tập công pháp của hỉ nhạc thiền có minh xác mà viết một hàng chữ: Thiếu nữ dưới mười hai tuổi, nguyên âm còn chưa thành, thải bổ không được. Nữ nhân từ mười tám tuổi trở lên, linh khí hoàn toàn biến mất, không đáng giá để thải.
Trong lúc Tang Tử phát ngốc, Tam công tử lại chọn được thêm hai cái minh phi.
Mắt thấy đám người Tam công tử cách nhà giam của mình càng ngày càng gần, Tang Tử lén lút lui về bên người Vu Hàm Yên.
Vu Hàm Yên yên lặng mà duỗi tay kéo lấy góc áo Tang Tử.
Tang Tử ngẩng đầu, nhìn Vu Hàm Yên liếc mắt một cái.
Cho dù mặt đầy bụi đất, búi tóc hỗn độn, nhưng cho dù là ai nhìn liếc mắt một cái, đều có thể biết đây là cái mỹ nhân phôi.
Tang Tử không chút nghi ngờ, chỉ cần Tam công tử nhìn đến Vu Hàm Yên, hắn liền sẽ lập tức đem Vu Hàm Yên lấy ra đi làm minh phi.
Này không thể được.
Một cái tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, như thế nào có thể đi làm minh phi để đám tiểu hỉ thiền tùy ý đạp hư đâu!
Tang Tử đem đôi tay đặt ở trên mặt đất, chà xát dơ bẩn bùn trên mặt đất.
Tiếp theo, nàng liền nâng lên tay, muốn đem bùn trên tay hướng trên mặt Vu Hàm Yên trét lên.
Vu Hàm Yên không rõ nguyên do mà nhìn Tang Tử.
Tang Tử cũng không phản ứng nàng, lo chính mình dùng bùn đem mặt Vu Hàm Yên đồ thành cái mặt mèo.
Gương mặt trắng nõn của Vu Hàm Yên nháy mắt biến thành một gương mặt dính đầy bùn.
Tang Tử thuận tay hướng trên cổ Vu Hàm Yên cũng đồ tầng bùn, làm cho mặt cùng cổ không đối lập rõ ràng như vậy.
"Hình như còn chưa đủ an toàn"
Tang Tử như suy tư gì mà nhìn gương mặt đầy bùn này.
Suy nghĩ trong chốc lát, Tang Tử từ túi tiền nhỏ được giắt ở bên hông, lấy ra ngứa hoàn mà Vu Hoảng Hoảng đưa cho nàng.
Ngứa hoàn là sản phẩm trò đùa dai mà đám bọn nhãi ranh ở tộc học Vu gia thích nhất.
Ngày nào đó nếu là không muốn đi học, thì hãy trộm ăn một viên ngứa hoàn.
Sau khi ăn xong, trên người sẽ lập tức bốc lên rất nhiều đóm đỏ, rậm rạp nhìn qua rất dọa người.
Nếu không tiếp tục ăn ngứa hoàn thì đóm đỏ này liên tục tồn tại trong hai ngày.
Ngứa hoàn không độc, chỉ có một tác dụng phụ không ảnh hưởng toàn cục: Mấy đóm đỏ này sẽ có chút ngứa.
Tang Tử đem ngứa hoàn đưa cho Vu Hàm Yên: "Ăn đi".
Vu Hàm Yên nhéo lên ngứa hoàn, nghi hoặc mà nhìn Tang Tử liếc mắt một cái.
"Sẽ không hại ngươi, ăn đi" - Tang Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua đám Tam công tử càng đi càng gần, nàng xoay người đối với Vu Hàm Yên, đem ngón trỏ dựng ở trước môi.
Chung quanh tất cả đều là người, lúc này thật sự là không có phương tiện đối với Vu Hàm Yên lộ ra tin tức về "minh phi".
Tang Tử không có vĩ đại, cũng không có thánh mẫu mà muốn cứu vớt mọi người.
Nàng chỉ nghĩ bảo vệ người mà nàng quan tâm cùng người quan tâm nàng.
Đám người Tam công tử rốt cuộc đi tới nhà giam của Tang Tử.
"Tại sao lại có một đứa nhỏ như vậy? Lớn lên cũng rất đẹp, đáng tiếc quá nhỏ, đáng tiếc.."
Tam công tử chỉ vào Tang Tử, nghi hoặc mà nhăn lại lông mày.
Tên đeo mặt nạ vàng nghe vậy, nhẹ nhàng mà gợi lên khóe môi.
"A, cái đó là hàng không bán, nàng là của ta.."
Hai mắt của tên đeo mặt nạ vàng nhìn chằm chằm Tang Tử, nghiền ngẫm một chút mà nói ra ba chữ cuối cùng: "Chiến lợi phẩm".
Tang Tử mặt vô biểu tình mà nhìn thẳng tên đó.
Hừ! Đồ biếи ŧɦái!
"Nga?" - Tam công tử khơi mào một bên lông mày, cảm thấy hứng thú mà nhìn về phía Tang Tử: "Thật là hiếm lạ, không biết đứa nhóc này có chỗ nào độc đáo, cư nhiên có thể làm cho thủ lĩnh của du tu chỉ biết coi tài như mạng có thể nói ra ba chữ hàng không bán này chứ?"
Nghe vậy tên du tu thu hồi nét giả cười trên mặt, vẻ mặt đạm mạc mà nói cho Tam công tử: "Ngươi không cần biết".
Tam công tử nhún vai, tựa hồ cũng không vì hắn đột nhiên trở mặt mà cảm thấy ngoài ý muốn.
Tam công tử nhảy qua Tang Tử, lại nhìn lướt qua những người khác trong nhà giam.
Sau khi nhìm thấy mấy đóm đỏ trên mặt của Vu Hàm Yên, trên mặt Tam công tử hiện ra một cái biểu tình rõ ràng là phi thường chán ghét.
Hắn giơ tay che lại cái mũi, nghiêng đầu cùng tên đeo mặt nạ vàng nói: "Ngươi lần này nhìn nhầm à, thế nhưng bắt một cái mặt hàng như vậy trở về".
Tên du tu đeo mặt nạ vàng theo tầm mắt của Tam công tử nhìn qua, sau đó nhìn thấy một mặt đầy mẩn đỏ của Vu Hàm Yên.
Tên du tu đó khơi mào lông mày.
Trí nhớ của hắn luôn luôn rất tốt.
Một nén nhang trước, vị "chiến lợi phẩm" này, vẫn là một tiểu cô nương nhìn còn không có trở ngại.
Ngắn ngủn một nén nhang sau, liền biến thành cái dạng này ư?
Tang Tử đứng lên, chắn trước mặt Vu Hàm Yên, hung tợn mà nhìn về phía tên du tu đeo mặt nạ vàng.
"A, còn tuổi nhỏ, nội tâm nhưng thật ra không kém" – Tên du tu trong lòng hiểu rõ, hướng về phía Tang Tử, ngữ khí trào phúng mà mở miệng.
Hừ! Ngươi quản được sao! Đồ biếи ŧɦái!
Tang Tử hung tợn mà trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
Hắn đem bàn tay tiến vào nhà giam, một phen cầm lấy sau cổ Tang Tử: "Thật là một cái tiểu cô nương thông minh, làm người nhìn không được mà muốn.."
Hắn để sát vào Tang Tử, nhẹ nhàng mà ở bên tai nàng nói: "Muốn xé nát biểu tình trên mặt ngươi, làm ngươi bất lực mà tê liệt ngã xuống ở trước mặt ta, khóc rống cầu ta tha ngươi".
Tang Tử đánh vào tay của tên du tu một cái tát, đem tay hắn chụp đi xuống.
Hừ! Tên biếи ŧɦái!
Nằm mơ đi!
Tam công tử lại tiếp tục chọn lựa, tuyển hai mươi mấy tiểu cô nương mười mấy tuổi mang đi.
Trước khi tên du tu đi, hắn ý vị thâm trường mà nhìn Tang Tử liếc mắt một cái.
Tang Tử vừa nhìn thấy cái ánh mắt này, liền nhịn không được mà vỗ vỗ cánh tay đang nổi một tầng da gà.
Hừ! Tên biếи ŧɦái!
Khẳng định lại mang một bụng ý nghĩ xấu mà suy nghĩ cái chủ ý quỷ quái gì đây!
Quả nhiên, vào lúc ban đêm, tên du tu đeo mặt nạ vàng sai người đem tất cả nhà giam treo ở trên không trước đấu thú trường.
Nóc nhà giam chỉ có thanh sắt chính giữa bị buộc lên.
Thật lớn l*иg sắt bị dây thừng cùng thanh sắt này cố định, ở không trung không ngừng lảo đảo lắc lư mà lay động lên.
Các thiếu niên thiếu nữ ở trong l*иg sắt không ngừng run run khi l*иg sắt đong đưa.
L*иg sắt nghiêng về bên trái, bọn họ liền liều mạng hướng về bên phải.
L*иg sắt nghiêng về bên phải, bọn họ liền liều mạng hướng về bên trái.
Bởi vì cái này mà nhà giam đong đưa càng thêm kịch liệt.
Trên trán Tang Tử nhịn không được mà nổi lên gân xanh: Đám nhóc này.. đúng là thiểu năng trí tuệ!
"An tĩnh một chút, đừng nhúc nhích" - Tang Tử nhẹ giọng nói một câu.
Ngồi ở Tang Tử bên cạnh Vu Hàm Yên nghe vậy, cúi thấp thân mình, chặt chẽ mà bắt được hàn thiết ở đáy của nhà giam.
Mà ở trong l*иg sắt có mấy người còn sợ hãi, vẫn như cũ không hề kết cấu mà đong đưa, ý đồ từ đứng lên trong l*иg sắt.
Tang Tử không thể nhịn được nữa mà vươn tay, đem bọn họ từng người túm xuống dưới.
"Đừng nhúc nhích! Các ngươi nhìn xem phía dưới là cái gì!"
Những người khác rốt cuộc an tĩnh xuống dưới, ghé vào cạnh l*иg sắt, nơm nớp lo sợ nhìn về phía dưới.
Ở dưới mười mấy l*иg sắt chính là một bãi đá rất lớn bị lõm xuống.
Bốn phía của bãi đá được khảm rậm rạp vô số cửa sắt.
Từ không trung có thể rõ ràng mà nhìn thấy, phía sau mỗi một gian cửa sắt đều có một con hung mãnh yêu thú bị nhốt lại.
"Là, là yêu thú!" - Rốt cuộc có người sợ hãi mà kêu lên.
"Hư!" - Tang Tử đem ngón trỏ dựng ở môi trước, ý bảo người kia nhỏ giọng một ít.
Mọi người ở trong l*иg sắt không ngừng run rẩy lên.
"Không phải sợ, ngồi dậy" - Tang Tử cúi đầu nhìn những người đó.
"Các ngươi càng sợ hãi thì càng có khả năng bị chọn cùng mấy con yêu thú đó đánh nhau"
"Một đám người mặc quần áo đường đường chính chính như thế, lại là một đám tu sĩ rất có tiền.."
Tang Tử tạm dừng một chút, ngữ mang trào phúng mà nhìn về phía những tu sĩ đang ngồi ở trên cao mà nhìn chiến đài.
"Bọn họ thích nhất là xem những người bị dọa phá lá gan, kêu rên trước khi chết"
Trong l*иg sắt nháy mắt mà an tĩnh xuống.
Một lát sau, mọi người trong l*иg sắt dần dần bò lên, dựa vào vách tường ngồi xếp bằng.
"Rống!"
Một con yêu hỏa thú mắt xanh có thể nhảy cao ba mét bị đám du tu phóng ra từ l*иg sắt.
Đây là một đầu yêu thú đã ăn qua thịt người.
Một khi bị thả ra, con yêu hỏa thú này liền ngẩng đầu lên, thèm nhỏ dãi mà nhìn về phía nhà giam bị treo ở không trung.
"Trận đầu của đấu thú chiến, sắp bắt đầu"
Tên du tu đeo mặt nạ vàng đứng ở trên đài, không chút để ý mà mở miệng.
"Các ngươi muốn lựa chọn người may mắn nào làm con yêu thú này khai vị đâu?"
Mấy tu sĩ ở trên đài sau khi nghe thấy những lời này xong, rốt cuộc nhịn không được mà sôi nổi cầm linh thạch trong tay ném vào bên trong đấu thú đài: "Tên nào sợ hãi nhất!"
Tên du tu nghe vậy thì gợi lên khóe môi: "Như vậy, theo các ngươi mong muốn".
Hắn phất phất tay, lập tức có người mở ra nhà giam, kéo ra nam hài tử sớm đã nằm liệt thành một bãi bùn lầy.
"Không! Không cần tuyển ta! Ta không muốn chết!" - Nam hài tử kêu thảm ôm lấy chân của tên du tu đeo mặt nạ đen: "Cầu xin ngươi, buông tha ta đi".
Tên du tu mặt không chút biểu tình mà đem hắn đá vào đấu thú đài.