Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàng Ngày Tu Tiên

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đối với Tang Tử mà nói, Xích Hà thiết là một loại tài liệu mà nàng rất quen thuộc, cho dù nhắm mắt nàng đều có thể đem hình dạng, công dụng cùng phương pháp tinh luyện của Xích Hà thiết mà nói ra toàn bộ.

Nhưng rốt cuộc đó đều là lý thuyết. Đối với thực hành mà nói, Tang Tử thật đúng là không có làm qua.

Khi Vu gia nhị trưởng lão tuyên bố cuộc thi bắt đầu, Tang Tử trước tiên ở trong lòng nhẩm lại một lần quá trình xử lý Xích Hà thiết, sau đó lại nhớ cho kỹ tên của các loại ngọn lửa, độ nóng cùng vị trí.

Lúc sau, Tang Tử mới từ bên trái trường thi lấy một khối Xích Hà thiết ra từ một đống tài liệu hỗn tạp.

Tang Tử thật cẩn thận mà dùng da lông của hỏa linh thú để chế thành bàn chải, lau đi lớp tro bụi mặt ngoài của Xích Hà thiết.

Phía dưới trường thi có vài vị phu tử ngồi đó gật gật đầu, ở phía sau tên của Tang Tử cho một gạch, chứng tỏ thao tác của nàng chính xác thêm một phần.

Lau sạch tro bụi, Tang Tử đem Xích Hà thiết bỏ vào nồi đỉnh có Hỏa thuộc tính được đặc chế, đặt trên ngọn lửa Tam Tài Hợp Hòa.

Độ nóng của ngọn lửa Tam Tài Hợp Hòa thì tương đối ổn định, thực mau liền làm cho lớp ngoài của Xích Hà thiết nóng chảy.

Tang Tử nhanh tay lẹ mắt mà trong một giây đem nồi đỉnh chuyển đến ngọn lửa Tứ Tượng Cập Ký.

Độ nóng của ngọn lửa Tứ Tượng Cập Ký khá cao, nhưng tính năng lại không ổn định. Bởi vậy trong lúc sử dụng ngọn lửa Tứ Tượng Cập Ký để làm nóng chảy lớp giữa của Xích Hà thiết, cần phải yêu cầu thời thời khắc khắc mà chú ý nồi đỉnh, kịp thời lật mặt của Xích Hà thiết.

Tang Tử bằng vào cường hãn lực lượng của tay mình, hữu kinh vô hiểm mà xông qua một màn này.

Mấy người phu tử lại lục tục mà ở phía sau tên của Tang Tử vẽ thêm ba cái gạch.

Sau khi lớp giữa của Xích Hà thiết nóng chảy xong, thì cần dùng đến ngọn lửa của Thất Diệu Nhiên Nhiên để nóng chảy lớp trong của Xích Hà thiết.

Tang Tử bưng lên nồi đỉnh, một bên đong đưa nồi đỉnh đều đều cánh tay, một bên chạy chậm đi tới phía trước ngọn lửa Thất Diệu Nhiên Nhiên, đem nồi đỉnh treo đi lên.

Sau một nén nhang, toàn bộ Xích Hà thiết đã nóng chảy thành chất lỏng, tài liệu đã xử lý xong.

Các phu tử ngồi ở trường thi đều nhất trí mà cho Tang Tử trọn điểm.

Qua hai ngày thi còn lại, Tang Tử bởi vì không quá quen thuộc với pháp khí hơi lạnh nên trong lúc tinh luyện Vân Vụ thiết đã xuất hiện thao tác sai lầm, bị trừ hai điểm.

Sau khi kết thúc mười bốn ngày thi cử đầy gian nan, Vu gia nhị trưởng lão rốt cuộc công bố thành tích của mọi người.

Tang Tử còn thiếu hai điểm thì được trọn toàn bộ số điểm nhưng vẫn xếp hạng ở vị trí đứng đầu, cách vị trí thứ hai ước chừng hơn ba mươi điểm.

Vu Hoảng Hoảng vừa biết được tin tức, hứng thú hừng hực mà chạy tới tìm Tang Tử.

"Ngươi biết không? Cha ta nói, ngươi chính là ngươi thứ hai có số điểm cao nhất từ khi Vu gia tổ chức tộc học cho tới nay đó" - Vu Hoảng Hoảng mặt mày hớn hở mà đứng ở trên ghế, cánh tay giơ cao lên, như thể chính nàng mới là người được điểm cao như vậy.

Tang Tử có chút không được tự nhiên mà nhúc nhích thân mình, nàng cảm thấy có chút hổ thẹn. Với nàng mà nói, kiểm tra được điểm cao hơn mấy đứa nhỏ xấp xỉ mười hai tuổi cũng không phải là chuyện đáng giá để vui mừng gì.

Nàng nếu là thua mấy đứa nhỏ này, thì mới thật sự là mất mặt.

Tang Tử có chút xấu hổ mà dời đi đề tài, "Vậy người đầu tiên được điểm cao là ai?"

Vu Hoảng Hoảng nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, có chút không xác định mà nói: "Hình như là người tên Vu Lạc thì phải".

"Vu Lạc?" - Tang Tử không tự chủ được mà đọc tên này một lần.

Này không phải là tên của lão bản nàng sao?

Có thời gian thì đi hỏi hắn một chút vậy.

Sau khi kỳ thi này kết thúc, Tang Tử cùng bạn bè nàng nghỉ một tuần kỳ nghỉ.

Trước khi tuyên bố được nghỉ, ôn tồn lễ độ Vu Hành Vân phu tử đứng ở phòng học, khóe mắt mỉm cười mà nhìn về phía cả lớp.



"Kỳ thi đã kết thúc, học kỳ sau các con sẽ học lớp ở ban cao cấp"

"Tuy nhiên trước khi học ở lớp đó, các con còn có một việc cần phải làm, đó chính là cùng Tam Túc Kim Ô thành lập khế ước"

"Tam Túc Kim Ô là một loài chủng tộc phi thường cao ngạo và không dễ lấy lòng, chúng nó chán ghét kẻ yếu, thần phục với cường giả"

"Cho nên ở tuần sau, các con cần thiết đem thân thể của mình điều tiết đến trạng thái tốt nhất, tranh thủ làm cho chính mình có thể đạt được sự tán thành của con Tam Túc Kim Ô càng cường đại càng tốt"

Ngồi ở phía dưới, Tang Tử nghe được những lời này của Vu Hành Vân phu tử có chút ngốc lăng mà nâng lên cằm.

Nếu nàng nhớ không lầm thì trong thức hải của nàng có một con Tam Túc Kim Ô vẫn còn đang ngồi xổm ở đó?

Nghe nói, nó vẫn là tộc trưởng của Tam Túc Kim Ô.

Con Túc Kim Ô tộc trưởng này hình như không rên một tiếng mà ở trong thức hải của nàng ngồi xổm suốt hai năm trời?

Sau khi Vu Hành Vân phu tử tuyên bố giải tán, Tang Tử thật giống như lửa thiêu mông mà trở về nhà.

Vừa tới nhà Tang Tử liền khóa lại cửa phòng, thu liễm tâm thần, đi vào thức hải đã hai năm nàng không có đến thăm một lần.

Trên không của thức hải đang treo mồi lửa của Thái Dương Chân Hỏa, sáng rực rỡ như mặt trời, ở phía dưới, Duệ đang xếp bằng ngồi đả tọa, hắn vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn Tang Tử: "Con tiến vào đây làm gì vậy?"

Tang Tử không rảnh mà trả lời, nàng quay lại nhìn quét qua một vòng của thức hải, tiếp theo, Tang Tử liền thấy ở một góc bên trong thức hải, Ô đang ngồi xổm ở đó.

Đường đường là tộc trưởng của Tam Túc Kim Ô, hắn nhắm mắt ngồi xổm trên mặt đất, cùng với gà mái già đang ấp trứng không có gì khác nhau.

Tang Tử: "..."

Duệ theo tầm mắt của Tang Tử, nhìn lướt qua Ô đang "ấp trứng", vẻ mặt bình tĩnh mà khơi mào một bên lông mày: "Con là tới tìm con gà lưu manh này?"

Con gà lưu manh?

Tang Tử nhìn nhìn Ô vẫn như cũ mà nhắm hai mắt, không thèm nhúc nhích, nhịn không được mà trừu trừu khóe miệng.

Sau khi nỗ lực hít sâu ba lần, Tang Tử mới đem đầu đuôi sự tình mà nói cho Duệ.

"Các con ở cuối tuần sau muốn cùng Tam Túc Kim Ô ký kết khế ước?" - Duệ vẻ mặt không thể hiểu được mà nhìn Tang Tử, "Nhưng mà con đã cùng con gà lưu manh này ký kết rồi mà".

Vừa nghe Duệ nói cái này, Tang Tử liền nhịn không được mà thở dài, đầy mặt đều là thần sắc buồn bực: "Chính là khế ước này con thiêm hay không thiêm thì cũng giống nhau, con căn bản sai sử Ô không được. Phu tử nói sau khi chúng con ký kết khế ước với Tam Túc Kim Ô xong, học kỳ sau sẽ ở ban cao cấp mà dạy cho chúng con ngự thú cùng khống chế hỏa".

Nói xong, Tang Tử có chút ủy khuất mà chỉ chỉ trên đỉnh đầu nàng mồi lửa của Thái Dương Chân Hỏa đang hóa thành mặt trời, còn có Ô đang ở ấp trứng ấp trứng, vẻ mặt hỏng mất mà hỏi Duệ: "Ngài nhìn xem hai cái đại gia này, con có thể chỉ huy được ai đây?"

Duệ vẻ mặt đồng tình mà sờ sờ Tang Tử đỉnh đầu, "Đúng là đứa nhỏ tội nghiệp!"

Tang Tử phồng lên quai hàm thở dài một hơi, sau đó lại lần nữa dùng thần thức mà đi câu thông Thái Dương Chân Hỏa đang treo lù lù ở trên kia.

Mồi lửa vẫn bất động, không đáp lại Tang Tử chút nào, rất là có tính cách.

Lúc này, vẫn luôn nhắm mắt làm bộ chính mình không tồn tại, Ô rốt cuộc mở mắt.

Nó nghẹn ngào thanh âm, trên mặt mang vẻ trào phúng mà nhìn Tang Tử: "Vô dụng, mồi lửa ngây người ở trong thân thể của ta hơn vạn năm, đã sớm cùng thần thức của ta dung hợp lẫn nhau, nó không có khả năng đáp lại ngươi kêu gọi".

Ô vốn dĩ cho rằng sau khi nói ra câu này, nó có thể thấy biểu tình khó chịu, mất mát hoặc không cam lòng của Tang Tử.

Nhưng ngoài nó dự kiến chính là, nghe được lời này, Tang Tử trên mặt lại hiện ra vẻ tò mò.

"Vậy là mấy vạn năm?"



"Cho nên năm đó ngươi chính là kẻ đã đi trộm mồi lửa của Nhật Thần tộc?"

"Vậy ngươi năm nay được bao nhiêu tuổi?"

"Các ngươi Tam Túc Kim Ô đều sống lâu như vậy sao?"

Bùm bùm liên tiếp mấy vấn đề bị Tang Tử hỏi ra tới.

Biểu tình trên mặt của Ô hiện giờ đã cứng lại rồi.

Mà Duệ không lưu tình chút nào mà cất tiếng cười to lên.

"Đúng đúng đúng, chính là nó, lúc trước chính là con chim này không biết xấu hổ, lưu manh mà trộm đi mồi lửa trong tộc"

"Kết quả con có đoán được không?"

"Mồi lửa ở trong thân thể nó mấy vạn năm, liền tra tấn nó mấy vạn năm, làm nó muốn sống không được, muốn chết không xong"

"Này đứa nhỏ con nói thử xem, gia hỏa này có phải hay không so với con còn ngu hơn?"

"Ha ha ha"

Tang Tử bĩu môi, rất muốn phản bác Duệ là "Con không ngu"

Nhưng ngẫm lại hậu quả khi nói những lời này, nàng sẽ có khả năng bị Duệ đánh một đốn, Tang Tử liền lý trí mà đem những lời này thu trở về.

Căn cứ nguyên tắc hai bên cùng có lợi, Tang Tử ngồi xếp bằng bên người Ô, tính toán tâm bình khí hòa mà cùng Ô nói chuyện.

"Ô đại lão, ta có chuyện này muốn nói. Nếu chúng ta đã ký kết khế ước đồng sinh cộng tử, như vậy vì hai chúng ta đều có thể sống sót, ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên vứt bỏ thành kiến trong lịch sử, sống bình đẳng cùng có lợi, chung sống hòa bình, không xâm phạm lẫn nhau, không can thiệp chuyện riêng của nhau, dựa vào nguyên tắc hai bên cùng có lợi để hoạt động"

Ô nghiêm điểu mặt nhìn Tang Tử, "Nói tiếng người".

Tang Tử: "Ngươi cho ta mượn quyền để sử dụng mồi lửa, khi phu tử yêu cầu ta biểu diễn ngự thú thì ngươi cần tận mọi khả năng mà phối hợp với ta, tương tự, ta sẽ cho ngươi tự do, ngươi muốn làm gì thì làm đó, phàm là ta có đồ vật nếu mà ngươi muốn, cứ việc nói ta đều có thể tặng cho ngươi dùng".

Ô chút nào không dao động, trên mặt như cũ treo một cái biểu tình vô cùng thiếu đánh, "Không có hứng thú".

Tang Tử trầm mặc mà nhìn Ô, không có nói nữa.

Nàng đem lời nói của Duệ cùng Ô ở trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, một lúc sau mới đột nhiên mở miệng hỏi Ô, "Có phương pháp nào có thể làm ngươi không bị mồi lửa của Thái Dương Chân Hỏa tra tấn không?"

Ô phi thường trầm mặc trong một đoạn thời gian, lúc sau mới đứng lên, giương mắt nhìn thẳng Tang Tử: "Có".

Tang Tử: "Là cái gì?"

Ô: "Đem mồi lửa trong cơ thể của ta chuyển đến bên trong cơ thể của ngươi, ngươi sẽ nhận tra tấn từ mồi lửa thay ta".

Lần này, đến phiên Tang Tử trầm mặc.

Trầm mặc một hồi lâu, Tang Tử buồn không hé răng mà đem thần thức rời khỏi thức hải.

Về tới hiện thực, Tang Tử nằm trên giường, thật sâu mà thở dài một hơi.

Duệ đi theo Tang Tử từ thức hải đi ra.

Hắn đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn Tang Tử, nhẹ giọng hỏi nàng, "Kế tiếp con phải làm sao bây giờ? Một lần nữa thiêm với một con Tam Túc Kim Ô khác sao?"

Tang Tử đem đầu vùi vào hai tay, không có ngẩng đầu, "Không phải nói khế ước đồng sinh cộng tử là một người cả đời chỉ có thể thiêm một lần hay sao?"

Duệ trầm mặc.
« Chương TrướcChương Tiếp »