Chương 80Chưởng giáo vừa nói xong, Bách Lý Khuyết lập tức không dám tin tưởng mà mở miệng: "Chuyện này không có khả năng, Tô Tu Ngôn rõ ràng nói là bài thi đã kết thúc, chúng ta đã là đệ tử chính thức của Thương Ngô Phái rồi."
Thân Đồ Đạc nghe xong lời này không khỏi lắc đầu liếc Bách Lý Khuyết một cái "Hắn nói cái gì ngươi tin cái đó sao? Đứa nhỏ này sao ngươi lại ngu như vậy?"
Chưởng giáo cũng dùng một loại ánh mắt trìu mến nhìn về phía bốn người Bách Lý Khuyết "Khi tuyên bố khảo hạch kết quả thì chưởng giáo cùng chư vị trưởng lão đều chưa hiện thân. Khi phát lệnh bài của môn phái thì Tô Tu Ngôn vẫn chưa yêu cầu các ngươi đưa tinh huyết cùng thần thức dấu vết vào đó. Còn có, các ngươi đã vào môn phái hơn mười ngày mà vẫn không có phu tử tới dạy học cho các ngươi, thậm chí không có người mang các ngươi đi tham quan Thương Ngô Phái một vòng. Nhiều sơ hở như vậy ở trước mặt các ngươi mà các ngươi một chút cũng chưa nhìn ra tới, ngốc như vậy thì Thương Ngô Phái chúng ta sao có thể thu các ngươi nhập môn?"
Bách Lý Khuyết nhìn chưởng giáo "buổi sáng còn vẻ mặt ôn hòa, lúc này lại trở mặt không biết người", hơi kém không tức muốn nổ phổi.
Chưởng giáo thu hồi tầm mắt, ngược lại đối với ba người Lạc Tư Phàm gật gật đầu "Tư Phàm, ba người các ngươi vất vả rồi, về đơn vị trước đi."
Lạc Tư Phàm cùng hai vị nam tu kia thân là giám khảo của vòng thi cuối cùng liền đối với chưởng giáo hành lễ, rồi sau đó đứng phía sau các đệ tử cũ sau Tô Tu Ngôn.
Bách Lý Khuyết nhìn nam tu mặt tròn, không dám tin tưởng mà mở to hai mắt "Ngươi cư nhiên là giám khảo? Ngươi là kẻ lừa đảo!"
Nam tu không để bụng mà lắc đầu "Sao ta lại là lừa đảo? Ta một không lừa ngươi thân, hai không lừa ngươi tài, nhiều nhất chỉ làm hỏng hai cái bàn trận pháp của ngươi, lát nữa ta bồi thường cho ngươi không phải được rồi? Nói nữa, Vu Tang Tử người ta đều có thể xuyên qua thân phận của Lạc Tư Phàm sư tỷ, tại sao ngươi lại nhìn không thấu ta đâu? Xét đến cùng còn không phải bởi vì ngươi ngốc?"
Bách Lý Khuyết nghe xong căn bản không có từ trên người hắn tìm nguyên nhân mà là căm giận, bất bình mà quay đầu trừng mắt nhìn Tang Tử "Ngươi thì giỏi lắm."
Tang Tử yên lặng mà nhìn lại Bách Lý Khuyết "Ngươi ngốc thì liên quan gì tới ta?"
Bị Tang Tử dỗi một đốn, Bách Lý Khuyết có vẻ càng thêm tức giận, hắn phi thường không cao hứng mà tiếp tục hỏi chưởng giáo "Vậy Tùy Đường thì sao? Nàng còn ngốc hơn ta, vì cái gì nàng cũng có thể thông qua?"
"Bởi vì ta có A Tử" Tùy Đường trợn mắt, nhỏ giọng mà nói thầm một câu.
Mà chưởng giáo lại nói ra tiêu chuẩn bình xét của vòng thi cuối cùng của Thương Ngô Phái "Thứ nhất, phải xem các ngươi có dựa theo môn quy hành sự hay không. Dựa theo môn quy thì sẽ cự tuyệt hối lộ cho các đệ tử cũ không. Nếu có sẽ trừ mười điểm, nếu không sẽ cộng mười điểm. Đúng rồi, hiện tại ta đem đồ vật trả lại cho các ngươi."
Nói tới đây chưởng giáo đem tài vật mà bốn người Bách Lý Khuyết lúc ấy hối lộ, từng cái trả lại cho bọn họ.
Bách Lý Khuyết một bên đem đồ vật thu hồi, một bên rất là không phục mà phản bác: "Không đưa tiền bảo hộ thì phải bị đệ tử cũ khi dễ, chúng ta cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy."
Chưởng giáo liền cười tủm tỉm mà nói: "À không, Vu Tang Tử đâu có đâu. Lúc sau Tô Tu Ngôn phân cho nàng nhiều nhiệm vụ môn phái như vậy mà nàng vẫn không cúi đầu xin tha. Ta nhưng thật ra cảm thấy, cuộc sống của nàng còn dễ chịu hơn so với các ngươi."
Bách Lý Khuyết á khẩu không trả lời được, qua một lúc lâu mới lại tiếp tục hỏi: "Vậy ta cũng mới bị trừ mười điểm mà thôi, sao ta lại không thông qua khảo hạch?"
Chưởng giáo thanh thanh giọng nói, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc "Cái đó cũng không phải là cái quan trọng nhất. Quan trọng nhất là cái sau này. Phàm là khi bình an không có việc gì, ai đều nguyện ý làm người tốt giúp mọi người làm điều tốt mà không bại lộ ác niệm ở đáy lòng. Nhưng chỉ có khi kiệt sức mới có thể nhìn thấu bộ mặt chân chính của một người. Thương Ngô Phái đánh yêu tu, hòa bình với Linh giới, chính nghĩa với Thiên Đạo, lúc nào cũng đều cần người có đáy lòng lớn lao, dũng khí cùng sự tự chủ siêu phàm. Gân mệt đến kiệt lực vẫn có thể khống chế được tính tình của chính mình, không làm khó dễ đồng môn mới là yêu cầu chân chính của đệ tử Thương Ngô Phái của ta."
Nói tới đây chưởng giáo đem tầm mắt chuyển về phía bốn người Bách Lý Khuyết "Mà bốn người các ngươi khi kiệt sức không chỉ tùy ý đối với đồng môn ác ngôn mà thậm chí vài lần đều động tay. Cho nên ta thực xin lỗi, các ngươi không có thể thông qua vòng thi cuối cùng này."
Bách Lý Khuyết há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói ra được.
Chưởng giáo thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn về phía Tang Tử cùng Tùy Đường "Thiên địa có chính khí, Thương Ngô cầm bản tâm. Hai người làm nhiệm vụ môn phái hơn mười ngày, mệt tới cực điểm lại vẫn như cũ có thể bảo trì bản tâm, giúp mọi người làm điều tốt, không oán không trách. Tô Tu Ngôn giả ý đối với Bách Lý Khuyết ra tay thì Vu Tang Tử lại có thể bỏ xuống thành kiến đối với Bách Lý Khuyết mà động thân nhảy ra, không sợ hãi. Tùy Đường vì giúp Vu Tang Tử mà không tiếc lấy chủy thủ cắt thịt mình. Cho nên hai người này là cầm bản tâm chân chính, cũng mới là đệ tử mà Thương Ngô Phái yêu cầu."
Tùy Đường bị chưởng giáo khen đến chột dạ. Theo nàng, chỉ có A Tử mới là người cầm bản tâm chân chính. Nàng đã sớm không nghĩ làm, bất quá chỉ cắn răng kiên trì muốn ôm đùi của A Tử mà thôi, nào giống như chưởng giáo khen đến như vậy. Nói nữa, cái gì quên mình vì người, kia cũng chính là vì A Tử. Nếu là người khác, đừng nói là lấy chủy thủ thọc chính mình một đao, chính là xem nàng đều lười đến xem người kia một cái.
Bất quá Tùy Đường thập phần sáng suốt mà nuốt xuống những lời này, nàng chỉ là chột dạ mà lại nhích đến gần Tang Tử.
Tang Tử thập phần nghĩa khí mà che Tùy Đường ở sau mình.
Chưởng giáo nhìn Tang Tử vẻ mặt bình tĩnh, lại nhìn nhìn Tùy Đường đang chột dạ, chậm rãi cười một chút.
Theo sau, bốn người Bách Lý Khuyết bị thanh trừ ký ức liên quan đến kỳ thi, sau đó bị chưởng giáo phái người đưa về nhà của từng người.
Mà Thân Đồ Đạc lại nắm chặt đôi tay, tận lực áp chế nội tâm kích động, luôn mãi bình phục hơi thở, lúc này mới mở miệng nói cùng Tang Tử: "Con họ Vu là theo họ của cha con sao?"
Tang Tử nhìn Thân Đồ Đạc đứng ở trước người mình chậm rãi chớp chớp mắt. Giác quan thứ sáu nói cho nàng người này rất có thể chính là bá gia gia mà cha nàng nói Thân Đồ Đạc. Nhớ tới cha nói "một khi bại lộ thân phận, cha con liền phải bị người trong tộc đánh gãy chân", Tang Tử liền mắt cũng không chớp mà lừa dối Thân Đồ Đạc "Đúng vậy, cha con họ Vu, tên là Vu Tri Sùng." Gia phả của Vu gia không phải viết như vậy sao!
Thân Đồ Đạc nghe xong những lời này biểu tình trên mặt ngược lại có vẻ có chút nghi hoặc "Vậy mẹ của con thì sao? Họ của nàng là Thân Đồ sao?"
"À không" Tang Tử lắc lắc đầu "Mẹ con họ Tang, nàng là Tang Du Đồng."
"Tang?" Thân Đồ Đạc có vẻ càng thêm nghi hoặc "Tứ giới còn có tu sĩ họ này ư?"
Chưởng giáo đứng một bên cũng nhíu mày lắc đầu "Chưa từng nghe nói qua Tứ giới có tu sĩ họ Tang, tên này không phải là tên giả đi?"
Tang Tử nghe xong liền ở trong lòng yên lặng mà khen chưởng giáo. Cái gì là đồng đội ngu như heo, nhìn xem chưởng giáo liền biết, công phu đó của hắn quả thực là tu luyện đến đỉnh tầng rồi.
Thân Đồ Đạc thực mau đã bị chưởng giáo phỏng đoán làm trật ý nghĩ "Không sai, tên này khẳng định là giả. Vu gia ở phương nam chư đảo chiếm cứ hơn một ngàn năm trăm năm, việc nghiệm chứng huyết mạch của gia tộc đều rất nghiêm khắc, cho nên cha của A Tử khẳng định không phải là người của Nhật Thần tộc chúng ta, vậy chỉ có thể là mẹ của nàng. Chỉ là không biết Tang Du Đồng này rốt cuộc là đứa bé nào từ trong tộc chạy ra, mấy năm nay người ra bên ngoài có chút nhiều, nhất thời thật đúng là nghĩ không ra là ai."
Nghi hoặc trong chốc lát, Thân Đồ Đạc liền tươi cười đầy mặt mà nhìn về phía Tang Tử "Tới đây con, tự giới thiệu một chút, ta là Thân Đồ Đạc, giống con cũng là tộc nhân của Nhật Thần tộc." Nói tới đây Thân Đồ Đạc do dự một chút "Ách, con biết con là người của Nhật Thần đi?"
"Biết" Tang Tử gật gật đầu. Vòng thi đầu của Thương Ngô Phái đã nghiệm thân phận của nàng rất rõ ràng, nàng cũng vô pháp phủ nhận. Nói nữa, nàng nếu nói không biết, phỏng chừng Duệ đại tư tế ở thức hải của nàng sẽ nổi điên.
Chính như Tang Tử đoán trước, trong thức hải Duệ đại tư tế đang nhảy chân yêu cầu đi ra ngoài thấy Thân Đồ Đạc "Đứa bé này vừa nhìn liền biết không có luyện thể thuật của Nhật Thần tộc chúng ta rồi, ta phải dạy dỗ hắn mới được."
Tang Tử một bên cùng Thân Đồ Đạc nói chuyện phiếm, một bên ở thức hải hống Duệ đại tư tế "Đại Tư Tế, không nóng nảy, chờ cha con trốn xong thì ngài đi ra ngoài, bằng không con sợ ngài lỡ miệng, cha con liền phải bị đánh gãy chân."
Duệ đại tư tế nhỏ giọng mà nói thầm một câu "Ai kêu cha ngươi bán con, hắn xứng đáng" Bất quá, lời tuy nói như vậy, nhưng Duệ đại tư tế vẫn là thực thành thật mà không lại ồn ào muốn ra thức hải. Rốt cuộc, ở trong thức hải của người ta thì phải nể một chút.
Tắm gội, giữ giới, đem tinh huyết cùng thần thức đưa vào bên trong lệnh bài của môn phái, cử hành đại điển thu đồ đệ, sở hữu trình tự đều đi xong thì Tang Tử cùng Tùy Đường rốt cuộc trở thành đệ tử chân chính của Thương Ngô Phái.
Lúc sau, Thân Đồ Đạc trưởng lão phi thường dứt khoát mà nhảy bước.
"Ta muốn đi tìm đứa nhóc hư dùng tên giả Tang Du Đồng để tính sổ!" Thân Đồ Đạc trưởng lão đầy mặt đều là thần sắc ủy khuất "Trong tộc nhiều năm như vậy mới có đứa bé được sinh ra đời, mà lại họ Vu, ta đau lòng đến cơm đều ăn không vô."
Chưởng giáo nghe vậy không khỏi bĩu môi, hắn ngoài miệng chưa nói trong lòng lại nghĩ: Ăn khoai tây nhiều năm như vậy ta cũng thật sự là ăn không vô nữa.
Cứ việc trong lòng tưởng như vậy nhưng ngoài miệng hắn vẫn là thực thành thật mà nói: "Lão Thân này, ngươi cũng không thể đi, ngươi đi rồi thì toàn phái trên dưới mấy trăm người chúng ta như thế nào ăn cơm? Ngươi cũng biết, Thương Ngô chúng ta là môn phái độc thân, mặc kệ nam nữ đều không thể nấu cơm."
"Thân Đồ. Thân Đồ Đạc trưởng lão thói quen mà sửa đúng chưởng giáo một câu, sau đó không cho là đúng mà nói:" Các ngươi nấu sôi nước rồi bỏ khoai tây vào cho tới chín, đơn giản hơi khó ăn một chút mà thôi, có thể lấp đầy bụng không phải được rồi sao? "
Nói tới đây Thân Đồ Đạc trưởng lão còn rất là hả giận mà hừ lạnh một tiếng" Đừng cho là ta không biết, các ngươi đều cõng ta nói đã sớm ngán khoai tây rồi. Hừ, lúc này ta không hầu hạ, các ngươi tự mình nấu ăn đi thôi. "
Nói xong, Thân Đồ Đạc liền không chút nào lưu luyến mà triệu hồi ra bản mạng linh kiếm, bay về hướng Vu Gia Bảo ở phương nam chư đảo" Ta không thể không bắt đứa nhóc tên Tang Du Đồng giáo huấn một đốn! "
Tang Tử nhìn Thân Đồ Đạc trưởng lão rời đi, phi thường có hiếu tâm mà lấy ra thân phận mệnh bài mật báo cho cha mình" Cha, bá gia gia đi Vu Gia Bảo tìm cha tính sổ đó. "
Thân Đồ Huyền phi thường xú thí mà gửi tin cho Tang Tử" Yên tâm, cha con đã trốn xong, chắc chắn bá gia gia của con tìm không thấy cha hắc hắc hắc. "
Tang Tử nhìn câu" hắc hắc hắc"phi thường thiếu đánh của cha mình, đột nhiên bắt đầu cảm thấy cha mình lúc này khả năng phải sẽ bị bá gia gia đánh đến không rõ.
Ân, đồng tình cha nàng ba giây đồng hồ đi.