Chương 76

2314 Chữ Cài Đặt
Chương 76

Sau khi trầm mặt trong thời gian dài, chưởng giáo rốt cuộc cầm lấy pháp khí thông tin trong tay, thấp giọng cùng Lạc Tư Phàm nói: "Trấn định nàng, đừng để nàng đem chuyện này nói cho người khác."

Lạc Tư Phàm duỗi tay ấn tai trái một chút, từ pháp khí tiếp thu đọc chỉ thị của chưởng giáo. Nàng có chút khó xử mà cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, cũng không nghĩ ra cái chiêu gì khác, chỉ phải nghiêng đầu nhìn về phía Tang Tử, bất chấp tất cả mà nói: "Cho nên ngươi tính toán hối lộ giám khảo này là ta một chút sao?"

Tang Tử nhìn Lạc Tư Phàm, trên mặt tràn đầy biểu tình "Ngươi đang giỡn à" : "Vì sao ta phải hối lộ ngươi?"

"Ách.." Lạc Tư Phàm chần chờ một lát "Vì thông qua vòng thi cuối cùng?"

Tang Tử hứng thú thiếu thiếu mà lắc lắc đầu: "Không được" Tạm dừng một lát sau, nàng lại lại lần nữa mà mở miệng "Đúng rồi, cái giường bị ngươi làm đổ cơm là của ngươi."

"Của ta? Ý tứ gì?" Lạc Tư Phàm lập tức mở to hai mắt.

Tang Tử ngẩng đầu nhìn Lạc Tư Phàm "Ý tứ là tối nay ngươi phải ngủ cái giường mà ngươi đổ cơm lên này."

Lạc Tư Phàm có chút khó có thể tin mà nhìn Tang Tử "Ta là giám khảo của vòng thi cuối cùng, ngươi để một giám khảo như ta ngủ cái giường dính đầy cơm này ư?"

Tang Tử nhìn Lạc Tư Phàm, từ túi Càn Khôn đem cuốn sách《môn quy của Thương Ngô Phái》 vô cùng dày ra, nói có sách mách có chứng mà nói: "Nè, điều một ngàn hai trăm trong môn quy có nói, chúng sinh trong Thương Ngô Phái đều bình đẳng, mặc dù là chưởng giáo cũng không quyền lợi tùy ý sai sử đệ tử làm chuyện bọn họ không muốn làm. Điều thứ một ngàn tám trăm còn nói, mỗi vị đệ tử của Thương Ngô Phái đều phải vì lựa chọn của chính mình mà chịu trách nhiệm. Ngươi cố ý đem cơm đổ vào giường thì ngươi phải vì hành động của mình mà chịu trách nhiệm, cho nên cái giường là của ngươi, có vấn đề gì sao?"

Lạc Tư Phàm nhìn cuốn sách vô cùng dày kia, khóe miệng không quá rõ ràng mà run rẩy một chút "Cuốn môn quy dày như vậy, mới một buổi trưa thôi mà ngươi xem xong rồi?"

Tang Tử thu hồi môn quy, biểu tình nghiêm túc mà gật gật đầu: "Đương nhiên."

Lạc Tư Phàm dùng một loại ánh mắt xem phi nhân loại nhìn chằm chằm Tang Tử một hồi lâu, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề sao?"

"Ngươi nói." Tang Tử phi thường tốt tính tình gật gật đầu.

"Ngươi vì cái gì hiện tại liền phải vạch trần thân phận của ta? Không sợ ta cho ngươi mặc giày nhỏ sao?" Lạc Tư Phàm hơi hơi nheo lại đôi mắt, "Hơn nữa, vẫn luôn giả ngu không phải càng dễ dàng thông qua vòng thi cuối cùng sao? Ngươi hẳn là biết, vạch trần thân phận của giám khảo liền trở thành phế thải, Thương Ngô Phái sẽ một lần nữa an bài vòng thi cuối cùng khác cho ngươi. Vậy khẳng định sẽ càng khó, càng không dễ dàng thông qua."

Biểu tình trên mặt Tùy Đường lập tức liền khẩn trương lên, mà Tang Tử lại vẫn như cũ bình tĩnh.

Nàng thong thả ung dung mà nói cho Lạc Tư Phàm "Thứ nhất, điều thứ một ngàn linh một trong môn quy của Thương Ngô Phái có nói, đệ tử phụ trách bài thi của Thương Ngô Phái cần thiết công bằng mà bình phán mỗi vị thí sinh, không được hiệp tư trả thù, người vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi Thương Ngô Phái. Thứ hai, nếu hiện tại ta không vạch trần thân phận của ngươi, ngươi khả năng sẽ càng làm thêm chút sự tình để chọc giận ta cùng Tùy Đường, tỷ như ở buổi tối khi ngủ sẽ cố ý ngáy, nghiến răng, lại tỷ như đổ nướng trên giường của chúng ta, vân vân. Cho nên ta đã nghĩ cẩn thận rồi, chúng ta vẫn là thẳng thắn thành khẩn một chút đi."

Khóe miệng của Lạc Tư Phàm ngăn không được mà run rẩy một chút.

Tang Tử lập tức khơi mào một bên lông mày "Cho nên, ngươi thật đúng là tính toán ở tối nay khi ngủ sẽ cố ý mà ngáy, nghiến răng?"

Lạc Tư Phàm xoay qua đầu, không phản ứng Tang Tử.

Tang Tử đành phải thở dài một hơi "Vì vòng thi cuối cùng mà ngươi cư nhiên chịu hi sinh hình tượng đến loại tình trạng này, xem ra ngươi đối với Thương Ngô Phái là chân ái."

Lạc Tư Phàm phản bác không được những lời này, chỉ có thể đem đầu xoay qua, thở phì phì mà trừng mắt nhìn Tang Tử một cái.

Tang Tử oai oai đầu, đột nhiên lại nói một câu "Đúng rồi, ngươi hy sinh nhiều như vậy, Thương Ngô Phái có nói phải bồi thường gì cho ngươi không?"

"Không có!" Lạc Tư Phàm thẹn quá thành giận mà đánh một cái thanh khiết linh quyết trên giường mà tối hôm nay nàng phải ngủ.

Tang Tử liền lấy một câu đánh giá để kết thúc đối thoại của nàng cùng Lạc Tư Phàm "Thương Ngô Phái thật đúng là nghèo."

Trong đại điện của Thương Ngô Phái, chưởng giáo trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng trong Thương Ngô kính, sau một lúc lâu mới quay đầu hỏi Thân Đồ trưởng lão một câu "Thương Ngô Phái chúng ta thực nghèo sao?"

Thân Đồ trưởng lão nghe xong liền liếc trắng chưởng giáo một cái "Ngươi đối Thương Ngô Phái chúng ta có cái gì hiểu lầm đúng không? Thương Ngô Phái nếu không nghèo, ta đường đường là một cái trưởng lão lại rãnh rồi mà đi nhà ăn mỗi ngày nấu ăn cho các ngươi sao? Đúng rồi, lúc trước ngươi nói thù lao nấu cơm là một năm một trăm khối thượng phẩm linh thạch, ngươi đã thiếu ta mười mấy năm linh thạch, rốt cuộc tính toán khi nào trả cho ta?"

Chưởng giáo lập tức xoay đầu, giả bộ cái gì cũng không nghe được, nghiêm túc mà nhìn về cảnh tượng trong Thương Ngô kính.

Trong đó phóng ra hình ảnh của ký túc xá hoàng cấp khu số hai. Trong phòng rất lớn bày sáu cái giường nhỏ, sáu vị đệ tử mới vừa thông qua bài thi đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Sau đó, một vị nam tu mặt tròn, mắt tròn đột nhiên nghiêng thân mình, nhẹ nhàng mà ho khan một tiếng.

Tu sĩ mặt dài ngủ ở giường đối diện hắn lập tức mở to mắt, nhìn hắn liếc mắt một cái.

Nam tu mặt tròn làm mặt quỷ mà đối với tu sĩ mặt dài. Tu sĩ mặt dài chần chờ một hồi lâu, cuối cùng vẫn là cắn răng một cái, từ túi Càn Khôn lấy ra một quả đan dược ăn vào trong miệng.

Sau đó, tu sĩ mặt dài nhắm mắt lại, ngáy đến kinh thiên động địa.

Tiếng ngáy như sấm rền lập tức đánh thức bốn vị đệ tử đã ngủ.

Bách Lý Khuyết từ trên giường ngồi dậy, phồng lên đôi mắt liền phải phát giận. Nhưng khi định hé miệng hắn lại do dự một chút. Sau khi nhìn thoáng qua vài người khác trong phòng, Bách Lý Khuyết cuối cùng vẫn là nhấp miệng lại nằm trở về trên giường.

Mới vừa vào môn phái vẫn là giả bộ một chút đi. Bách Lý Khuyết ở trong lòng nói cho chính hắn như vậy.

Sau khi làm đủ xây dựng trong lòng, Bách Lý Khuyết từ túi Càn Khôn lấy ra một mâm trận pháp cách âm, chuẩn bị làm trận pháp đem tiếng ngáy che chắn rớt.

Nam tu mặt tròn vẫn luôn chú ý Bách Lý Khuyết lập tức ngồi dậy, nhẹ giọng nói: "Huynh đệ, ngươi còn mang theo thứ tốt như này? Có thể cho ta một mâm không?"

Bách Lý Khuyết có vẻ có chút do dự "Trận pháp cách âm không dễ mua, ta cũng chỉ mua được một mâm này."

Nga, chỉ có một mâm. Trên mặt nam tu lập tức lộ ra một cái ý vị thâm trường tươi cười "Huynh đệ, hai ta có thể chắp vá ở trên một cái giường ngủ một buổi tối được không? Làm ta cũng dính dính pháp quang của cách âm trận đi. Ta không ngủ không đâu, ta lấy mật hoa của sinh tham hoa trăm năm cùng ngươi đổi."

Bách Lý Khuyết lập tức liền tâm động. Mật hoa của sinh tham hoa là vật phẩm cần thiết cho hắn luyện Bách Hoa Chỉ Quyết, mật hoa của sinh tham hoa trăm năm càng có thể giúp hắn nhất cử đột phá bình cảnh của hiện tại. Chỉ là cùng người ngủ chung cả đêm làm hắn cọ trận pháp cách âm một chút là có thể đổi đến thứ này, bút sinh ý này vẫn là thực có lời.

Nam tu mặt tròn nhìn Bách Lý Khuyết, lại cười nói: "Ta ngủ rất ngoan, không ngáy ngủ, không nghiến răng cũng không lộn xộn."

Bách Lý Khuyết lúc này mới không có nỗi lo, hắn nhẫn nại khát vọng đối với mật hoa, ra vẻ "bình tĩnh" gật gật đầu "Thôi được rồi, vậy ngươi lại đây đi."

Nam tu lại cười một chút, lúc này mới bò lên trên giường của Bách Lý Khuyết, mở miệng nói: "Ta nơi này còn có rất nhiều linh thạch, vừa vặn giúp ngươi bố trí trận pháp."

Nói xong, động tác liền nhanh chóng mà đem linh thạch bỏ vào trận bàn của trận pháp.

"Ai, không phải vị trí đó" Bách Lý Khuyết chỉ nới kịp câu này. Ngay sau đó, trận bàn bị ấn sai liền nứt ra.

Nam tu dùng tay che lại khóe môi hơi nhếch lên "vô cùng xin lỗi" mà cùng Bách Lý Khuyết nói: "Thật là xin lỗi, ta vốn định hỗ trợ mà thôi."

Bách Lý Khuyết hắn một chút, há mồm liền định mắng chửi người.

Đúng lúc này, một chuỗi thanh âm "phốc phốc" không ngừng vang lên. Theo sau, người trong phòng đều nghe thấy được một mũi hương ngũ cốc luân hồi tại chỗ.

Nam tu mặt tròn trừu một chút khóe miệng, sau đó duỗi tay bưng kín cái mũi. Hiệu quả của thứ này cũng quá mãnh liệt đi? Quả thực có thể làm chết người.

Tu sĩ mặt dài mới vừa ăn ngũ cốc luân hồi, chịu đựng hương vị, một bên giả bộ ngủ một bên cẩn trọng mà diễn xiếc "Hổn hển -- phốc phốc --"

Những người khác trong ký túc xá tuyệt vọng mà lẫn nhau nhìn nhau.

Sau đó, nam tu mặt tròn mở miệng nói: "Các huynh đệ, đêm nay chúng ta nên ngủ ở bên ngoài đi."

Vừa dứt lời, Bách Lý Khuyết là cái thứ nhất mở ra cửa ký túc xá chạy đi ra ngoài. Ba người còn lại cũng hoảng không ngừng mà đi theo Bách Lý Khuyết, chạy ra khỏi ký túc xá.

Nam tu mặt tròn lắc lắc đầu, cũng đứng lên.

"Chúc ngươi cùng ngũ cốc luân hồi đan ở chung vui sướиɠ." Sau khi để lại những lời này cho người kia, hắn liền xoay người ra ký túc xá, sau đó ý xấu mà đóng lại cửa.

Nam tu bị bắt cùng mùi ngũ cốc luân hồi chung sống cùng một gian ký túc xá bị phong bế rốt cuộc mở mắt. Thần sắc trên mặt hắn tràn đầy sống không còn gì luyến tiếc, nhưng mặc dù là dưới tình huống như vậy, hắn còn không quên có quy luật mà giả tạo ra tiếng "hổn hển -- phốc phốc --", có thể nói là thập phần chuyên nghiệp.

Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau Tang Tử rời giường đi luyện thể, vừa ra khỏi cửa liền thấy năm đệ tử có quầng thâm mắt. Mà cách đó không xa trong ký túc xá số hai còn có thanh âm theo quy luật mà truyền ra "hổn hển -- phốc phốc --".

Tang Tử nghe xong một lát liền rất đồng tình mà nhìn về phía năm người "Các ngươi ở bên ngoài ký túc xá cả đêm sao?"

"Ngươi không thấy sao!" Bách Lý Khuyết vẻ mặt bực bội mà duỗi tay gãi gãi mặt, nơi đó có hai, ba cái mụn bị độc muỗi cắn. Hắn vốn dĩ mang theo một mâm trận pháp phòng con muỗi, kết quả trận bàn lại tên ngốc mặt tròn kia làm hỏng. Cả một đêm không chợp mắt, lại bị độc muỗi cắn một suốt đêm, hơn nữa người bên người đều ngu ngốc, Bách Lý Khuyết cảm thấy hắn có thể nhẫn đến bây giờ mới phát giận đã thực không tồi.

Nam tu mặt tròn bên cạnh Bách Lý Khuyết cúi đầu nhếch lên khóe môi.

Tang Tử lập tức khơi mào lông mày. Xem ra người phụ trách vòng thi nhập môn cuối cùng của Thương Ngô Phái không chỉ có một mình Lạc Tư Phàm. Thật là đau lòng những đứa nhỏ ngốc này đã ghi danh vào Thương Ngô Phái.