Chương 72.1Ở vị trí chấn khảm thứ chín bốn mươi dặm, Tang Tử dẫm lên bản mạng linh chùy, cúi đầu quan sát tình huống ở bốn phía. Sau khi xác nhận hết thảy đều bình thường nàng mới từ linh chùy nhảy xuống.
Tang Tử rơi xuống đất trong nháy mắt, cảnh tượng nơi đây cũng theo đó mà biến ảo, hình thành hai mươi bốn khu vực trong suốt có cái chắn phân cách. Mỗi một khu vực đều treo năm cái rương gỗ hình lập phương có màu sắc rực rỡ lơ lửng giữa không trung.
Tang Tử đem thần thức biến thành tia nhỏ chậm rãi quan sát những cái rương gỗ này.
Mỗi một cái rương gỗ nhất đều có một tấm ván ở phía trên, được khắc hoa văn màu đen. Theo rương gỗ đi xuống xem thì bên trái rương gỗ bị tô thành màu đỏ, bên phải bị tô thành màu xanh lục.
Tang Tử thử đem thần thức chìm vào rương gỗ nhưng nàng thất bại.
Trầm tư một lát, Tang Tử nhảy lên cái rương gỗ đầu tiên. Nàng nửa ngồi xổm trên rương gỗ, cúi đầu đánh giá những hoa văn màu đen được khắc này.
Nhìn trong chốc lát, Tang Tử liền như suy tư gì mà sờ sờ cằm "Hình như nó có chút giống phù văn cùng trận văn tập hợp thì phải?"
Trong đại điện của Thương Ngô Phái, chưởng giáo nghe lời nói của Tang Tử thì trên mặt lập tức hiện ra một cái biểu tình cực kỳ phù hoa "Ta đều cố ý vẽ thành bộ dáng như quỷ đó mà nàng cư nhiên còn có thể nhận ra đây là phù văn cùng trận văn?"
Thân Đồ trưởng lão tức giận mà "hư" một tiếng, ý bảo hắn an tĩnh đừng nói nhao nhao.
Chưởng giáo mỗi ngày đều bị trưởng lão dỗ, cảm thấy chính mình đại khái là thiên hạ đệ nhất chưởng giáo nghẹn khuất. Hắn rầm rì mà liếc Thân Đồ trưởng lão một cái, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Thương Ngô kính.
Bên trong Tang Tử đang cúi đầu phân biệt hoa văn màu đen trên rương gỗ "Hai cái phù văn bên phải kết hợp với hợp nhau nhìn qua có chút giống phù văn chuyến về nhỉ."
Tang Tử từ túi Càn Khôn lấy ra một quả phòng ngự phù trung cấp dán ở trên người, sau đó thật cẩn thận đưa một đơn vị linh lực vào phù văn.
Rương gỗ dưới chân nàng lập tức trầm xuống một đoạn ngắn.
Tang Tử nhẹ nhàng mà nhướng lông mày bên phải một chút "Không uổng công năm đó ta học thuộc ba ngàn sáu trăm loại phù văn."
Duệ đại tư tế ở thức hải phi thường kiêu ngạo mà dựng thẳng ngực "Thấy không, đây là đứa bé mà ta dạy dỗ!" Đáng tiếc hai mồi lửa cùng một con chim trong thức hải không phản ứng hắn.
Mà trong đại điện Thân Đồ trưởng lão thì thào "Thời buổi này cư nhiên còn có Nhân tộc học thuộc ba ngàn sáu trăm loại phù văn? Ta cho rằng đó chỉ có Nhật tộc chúng ta mới có tập tục xấu như vậy."
Tang Tử được mọi người chú ý đang cúi đầu đánh giá phù văn khác trên rương gỗ. Liền ngay lúc này, một vị nữ tu thân xuyên linh y màu xám từ một thanh trường đao nhảy xuống tới.
Nữ tu nhìn qua đại khái mười bảy, mười tám tuổi, tóc rất dài, ở sau đầu tùy ý mà buộc thành một cái đuôi ngựa, trên trán còn giữ vài sợi tóc mái không nghe lời, nhìn qua có chút không quá dưỡng nhan.
Nữ tu vừa rơi xuống đất liền vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía Tang Tử "Nhanh như vậy?"
"Ách, ngươi hảo?" Tang Tử theo bản năng mà chào hỏi.
Nữ tu nâng lên tay, tựa hồ muốn cùng Tang Tử vẫy tay. Nhưng thực mau, nàng liền buông xuống tay, sau đó nâng lên cằm, làm ra bộ dáng ngạo khí mười phần.
Nàng còn cố ý đem đôi tay ôm ở trước ngực, bày ra bộ dáng "khinh thường cùng Tang Tử nói chuyện".
Tang Tử yên lặng mà nhìn nữ tu: "..."
Người diễn viên sao?
Mắt thấy nữ tu cũng không muốn phản ứng nàng, Tang Tử cũng không có hứng thú mà dời đi ánh mắt, ngược lại tiếp tục nghiên cứu phù văn.
Thực mau, nàng liền tìm được phù văn thượng hành ở bên trái.
Tang Tử nghĩ nghĩ, sau đó đưa vào hai đơn vị linh lực vào phù văn thượng hành. Lúc này đây, rương gỗ bắt đầu hướng bay về phía trước sau khi lướt qua vị trí ban đầu thì rương gỗ ở vị trí cao hơn bốn cái rương khác ngừng lại.
Tang Tử thực mau liền suy nghĩ cẩn thận nguyên lý di động của rương gỗ. Khi đưa linh lực vào bên trái thì gương gỗ bay về phía trước. Khi đưa linh lực vào bên phải thì gương gỗ lại hạ xuống. Hơn nữa, khi đưa vào linh lực càng nhiều vào mặt trên của rương gỗ thì nó có thể di động có khoảng cách sẽ càng xa.
"Nhưng di động rương gỗ để làm gì?" Tang Tử có chút nghi hoặc mà nhìn bốn cái rương khác "Hơn nữa, vì sao mà rương chỉ có thể di động trên dưới, mà không thể di động phải trái?"
Nữ tu không có tiến vào khu vực vẫn luôn ở xa xa mà nhìn Tang Tử. Sau khi nhìn đến Tang Tử có thể khống chế rương gỗ di động trên dưới thì trên mặt nàng lộ ra một cái biểu tình kinh ngạc. Nhưng thực mau, nàng liền thu hồi ánh mắt, lại bày ra bộ dáng "Ngươi không được đến gần", ôm cánh tay đứng bên ngoài khu vực.
Liền ngay lúc này, lại có một vị thiếu niên tu sĩ từ phi kiếm nhảy xuống tới.
Thiếu niên tu sĩ nhìn qua đại khái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, vóc dáng cũng không tính quá cao, xuyên một thân áo dài màu trắng thêu hoa, còn có một thân mùi hoa nồng đậm. Hương vị đó quá nhiều ngược lại nổi lên một chút mùi hôi, theo hướng gió càng là có thể bay xa hơn chín mươi dặm.
Nghe thấy được hương vị kỳ dị này Tang Tử lập tức bị nùi này làm cho chóng mặt nhức đầu, suýt nữa không từ rương gỗ ngã xuống. Nàng nhanh chóng nín thở ngược lại mở ra liễm tức quyết, để khiếu huyệt trên da tiến hành hô hấp.
Mà nữ tu không phản ứng người lại không chút nào che lấp mà duỗi tay bưng kín cái mũi "Hôi quá, ly ta xa một chút!"
Thiếu niên tu sĩ nghe vậy lập tức nổi giận "Ngươi là ai? Cư nhiên dám nói ta như vậy! Để ta nói cho ngươi nghe, mùi này là mùi hương nổi danh trăm ngày hương ở đảo Bách Hoa của chúng ta ư, hương khí bao phủ thì xà trùng toàn tránh. Ngươi không có văn hóa cũng đừng há mồm, bằng không dễ dàng bại lộ ngươi không học vấn không nghề nghiệp, biết sao? Còn có, để ta nói cho ngươi, cha ta chính là đảo chủ của đảo Bách Hoa, ngươi cẩn thận một chút cho ta!"
Nữ tu phi thường rõ ràng mà xem thường hắn, nhưng tóm lại không mở miệng nữa.
Mà Tang Tử ngồi xếp bằng trên rương gỗ lại duỗi tay nâng cằm: Những ai tới ghi danh Thương Ngô Phái là thiên tài, tính tình hình như đều có chút cổ quái. Phong thuỷ của Thương Ngô Phái này có phải không tốt lắm đúng không?
Liền ở thời điểm Tang Tử miên man suy nghĩ thì nữ tu xoa xoa đôi mắt, kết thúc cuộc chiến chém gϊếŧ bằng mắt giữa nàng cùng thiếu niên kia, ngược lại xoay qua thân mình, dùng hành động biểu đạt "tạm thời ngừng chiến".
Thiếu niên kia lúc này mới hừ lạnh một tiếng "Sợ rồi sao? Bách Lý Khuyết ta cũng không phải dễ chọc!"
Thiếu niên vừa dứt lời Tang Tử liền thấy nữ tu đưa lưng về phía hắn lại lần xem thường.
Liền một lát sau, lục tục lại có hơn mười vị tu sĩ bay tới.
Sau đó, Tùy Đường đi hai bước một quăng ngã bằng tư thế tiêu chuẩn "nằm liệt giữa đường" ngã ở trước mắt mọi người.
Bách Lý Khuyết nhìn Tùy Đường, vẻ mặt ghét bỏ mà phất phất tay "Mùi xui xẻo nồng như vậy thiếu chút nữa làm chết ta. Ta nói, ngươi xui xẻo như vậy còn tới tham gia bài thi của Thương Ngô Phái làm gì? Dù sao ngươi cũng thi không đậu, ngươi còn phí công phu làm gì, về nhà đi thôi, miễn lát nữa cũng đem mệnh quăng ngã rồi sao
Tang Tử nhíu mày nhìn Bách Lý Khuyết, sau đó từ rương gỗ nhảy xuống, khom lưng nâng Tùy Đường dậy.
Bách Lý Khuyết tràn đầy ác ý mà nhìn Tang Tử" Ngươi đỡ nàng làm gì, tiểu tâm nàng làm ngươi xui theo luôn. "
" Không liên quan tới ngươi "Tang Tử xem cũng không thèm nhìn Bách Lý Khuyết.
Bách Lý Khuyết hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói:" Chúc mừng ngươi là người đầu tiên bị loại khỏi Thương Ngô Phái. Mang theo một cái quỷ xui xẻo như vậy ngươi nếu có thể thông qua bài thi thì ta liền quỳ xuống dập đầu cho ngươi. "
Tang Tử không quan tâm Bách Lý Khuyết, Tùy Đường vẻ mặt hưng phấn mà ngẩng đầu lên" Đây là ngươi nói, ta thế ngươi nhớ kỹ! "
" Ngươi an phận điểm chút đi "Tang Tử nhịn không được chụp Tùy Đường một chút" Những lời Vu Hạo phu tử nói, ngươi đều đã quên? "
" Không quên, ta đều nhớ kỹ, ta không mắng chửi người "Tùy Đường vẻ mặt" ngươi đừng oan uổng ta ".
Đáng tiếc Tang Tử căn bản không tin nàng" Trong lòng cũng không mắng? "
Tùy Đường vẻ mặt chột dạ mà không hé răng.
Đoán trúng chân tướng Tang Tử đành phải bất đắc dĩ mà thở dài một hơi" Được rồi, ngươi đứng lên đi. "
" Ta không đứng dậy "Tùy Đường liều mạng mà lắc đầu" Thay vì đứng lên liền ngã, ta liền ngồi không đứng dậy "Nói xong, nàng còn duỗi tay ôm đùi Tang Tử.
Tang Tử vô ngữ mà nhìn Tùy Đường" Vậy ngươi ngồi đi, bất quá ngươi có thể buông chân ta ra được không? "
" Không thể "Tùy Đường nghe vậy, lập tức ôm chân của Tang Tử càng chặt hơn" Ta hiểu rồi, không muốn xui xẻo thì phải ôm chân to của ngươi. "
Tang Tử cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân thon của mình, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tùy Đường, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là không có đẩy Tùy Đường.
Bởi vì Tùy Đường nói sự thật. Gia hỏa này ở cùng nàng hình như là không có xui xẻo.
Đến nỗi lây vận xui? Tang Tử trước nay không cảm được chuyện này. Bởi vậy, nàng từng bước từng bước mà dẫn dắt Tùy Đường như vật trang sức trên chân, lại về tới phía dưới gương gỗ số một.
Tang Tử duỗi tay xách Tùy Đường lên, khiêng ở trên vai, sau đó nhẹ nhàng mà nhảy lên rương gỗ.
" Đừng lộn xộn "Tang Tử thuận miệng dặn dò Tùy Đường một câu, liền lại lần nữa thí nghiệm phù văn trên gương gỗ.
Nhưng lúc này đây, rương gỗ cũng không có theo ý của Tang Tử mà di chuyển, nó trước sau ở một chỗ không có nhúc nhích.
Tang Tử vẻ mặt hoài nghi mà quay đầu nhìn về phía Tùy Đường.
Tùy Đường có chút chột dạ mà rụt rụt cổ" Xem ta làm cái gì? Ta không làm cái gì hết. "
Tang Tử trầm mặc một lát, sau đó đứng lên xách Tùy Đường nhảy tới rương gỗ số hai.
" Đưa một đơn vị linh lực vào đây "Tang Tử thấp giọng dặn dò Tùy Đường, bảo nàng đưa vào linh lực vào phù văn thượng hành ở bên trái gương gỗ.
Tùy Đường không chút do dự dựa theo chỉ thị của Tang Tử mà đưa linh lực vào phù văn, rương gỗ số hai lại không chút sứt mẻ.
Tang Tử suy nghĩ trong chốc lát, một lần nữa nhảy trở về rương gỗ số một, sau đó dặn dò Tùy Đường:" Thử lại một lần. "
Tùy Đường phi thường nghe lời mà lại làm theo. Lúc này đây, rương gỗ số hai thành bay một đoạn ngắn về phía trước.
" Xem ra một cái rương gỗ chỉ có thể có một người đứng "Tang Tử như suy tư gì mà gật gật đầu.
Tiếp theo, nàng cúi đầu nhìn về phía các tu sĩ ở ngoài" Còn thiếu ba người, các ngươi có ai muốn tới không? "
" Ta tới "Bách Lý Khuyết lập tức nhảy lên rương gỗ số ba.
Tùy Đường vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn Bách Lý Khuyết" Ngươi không phải nói ta xui xẻo sao? Vậy ngươi đi lên làm gì? Không sợ ta lây bệnh cho ngươi? "
Bách Lý Khuyết phi thường da mặt dày mà nói:" Ta lại không tới vì ngươi. Đúng rồi, ngươi cùng tiểu cô nương kia có quen biết nhau không? Tên của nàng là gì? Làm quen đi."
Tùy Đường bĩu môi, xoay đầu không phản ứng Bách Lý Khuyết. Phi, cái gì dưa vẹo táo nứt, cư nhiên dám đánh chủ ý vào con gái của Thiên Đạo? Cũng không sợ Thiên Đạo hố chết ngươi!
Liền ở thời điểm Tùy Đường lẩm nhẩm lầm nhầm lại có hai vị tu sĩ phân biệt nhảy lên rương gỗ số bốn cùng số năm trong khu vực có Tang Tử.
Các tu sĩ còn lại đi đến khu vực khác, mà nữ tu ngự đao kia lại trước sau thờ ơ mà ôm cánh tay đứng ở bên ngoài khu vực, như là đối với những việc này đều không có hứng thú.
Tang Tử nhìn nữ tu kia một cái, ngay sau đó liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục nghiên cứu rương gỗ.