Chương 71.2Lúc này, Tô Tu Ngôn đã công bố nội dung của bài thi nhập môn vòng thứ nhất của Thương Ngô Phái "Nghiệm chứng huyết thống. Thương Ngô Phái không thu yêu tu cùng ma tu, cũng không thu hậu đại của nửa yêu nửa ma."
Tô Tu Ngôn nói xong những lời này làm các tu sĩ ghi danh Thương Ngô Phái nổ tung nồi "Đây là quy củ có khi nào vậy? Linh giới có rất nhiều gia tộc, tổ tiên đã từng thông hôn cùng yêu tu hoặc ma tu, ngươi đột nhiên sửa quy củ như vậy làm những người đó làm sao bây giờ? Nói nữa, trước kia Thương Ngô Phái rõ ràng không có quy củ này!"
"Hiện tại có" Tô Tu Ngôn hờ hững mà xốc mí mắt một chút.
"Thương Ngô Phái các ngươi quá bảo thủ, có từng nghe giáo dục không phân nòi giống sao? Thái Thiên Môn người ta còn không kỳ thị đâu, dựa vào cái gì mà Thương Ngô Phái các ngươi liền không thu?" Một vị nam tu nửa yêu nguyên bản tính toán ghi danh Thái Thiên Môn rất là khó chịu mà nói một câu.
Tô Tu Ngôn liền thong thả ung dung mà trả lời "Vậy ngươi đi báo danh Thái Thiên Môn."
Tiếp theo, hắn cũng không quan tâm phản ứng của mọi người mà thờ ơ mà tiếp tục nói: "Thỉnh đại gia xếp thành hàng ngũ, từng người đến chỗ ta nghiệm chứng huyết thống."
Tâm tình của Tang Tử tức khắc thấp thỏm, mẹ của nàng trước kia chính là yêu tu.
Nàng đứng ở tại chỗ, cúi đầu tự hỏi một hồi lâu. Cuối cùng vẫn là cắn răng một cái, đi lên nghiệm chứng huyết thống đi.
Bởi vì Tang Tử nhớ rõ Tang Du Đồng đã từng nói trong cơ thể nàng không có yêu huyết. Tuy rằng không biết năm đó Tang Du Đồng rốt cuộc dùng biện pháp gì mới làm được chuyện này nhưng Tang Tử vẫn không chút do dự lựa chọn tin tưởng mẹ mình.
Pháp khí nghiệm chứng huyết thống thực mau liền lấy đi một giọt máu trên đầu ngón tay của Tang Tử, theo sau, mặt ngoài của pháp khí hiện lên một tầng bạch quang, kết quả ngay sau đó xuất hiện ở trên pháp khí.
Tô Tu Ngôn liếc nhìn pháp khí, sau đó mở miệng nói: "Hậu duệ của Nhật tộc cùng Nhân tộc, huyết thống nghiệm chứng đủ tư cách. Người tiếp theo."
Tang Tử không lộ dấu vết mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó đứng ở bên người Tùy Đường cũng đã thông qua nghiệm chứng.
Xong vòng thứ nhất Thương Ngô Phái loại bỏ được hai mươi ba vị Trúc Cơ kỳ tu sĩ có yêu huyết.
Những tu sĩ này còn đang căm giận bất bình mà muốn đối chất với Thương Ngô Phái, Tô Tu Ngôn liền đứng lên, thông qua chìa khóa của bí cảnh mà đem bọn họ đá ra bí cảnh.
Tiếp theo, hắn cũng không cho thời giảm xóc mà nói thẳng ra nội dung của bài thi thứ hai "Tìm được cửa vào của bài thi vòng thứ ba."
Cái gì đây? Tang Tử nghe xong liền nhăn lại lông mày, nàng cho rằng nàng nghe lầm, đang chuẩn bị quay đầu cùng Tùy Đường xác nhận một lần thì trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một tầng hư văn truyền tống.
Ngay sau đó, Tang Tử bị bí cảnh tùy cơ truyền tống tới một nơi hoang dã.
Bốn phía trống trải không người, tĩnh lặng không tiếng động, giống như là mọi thứ đều bị đông cứng.
Tang Tử cẩn thận mà đứng ở tại chỗ không có lập tức rời đi, nàng tiểu tâm mà thả ra thần thức, quan sát hoàn cảnh bốn phía một chút, phát hiện chung quanh cũng không có cái gì dị thường.
Theo sau, một tiếng động "sàn sạt" rất nhỏ không biết từ chỗ nào truyền tới, nghe giống như là thứ gì cọ qua lá rụng trên mặt đất.
Tang Tử nhìn lại, lại phát hiện mỗi một mảnh lá rụng đều im ắng mà ở tại chỗ, không có bất luận cái gì khác thường. Nàng hơi suy tư trong chốc lát, liền đem thần thức thả ra, chìm vào dưới nền đất.
Dưới nền đất màu đen là một đám linh thú nhìn như con giun đang quay cuồng. Cả thân hình tròn tròn, làn da bao trùm nếp uốn có màu bùn đất, không biết đôi mắt của chúng ở nơi nào, cũng nhìn không ra đầu đuôi. Chỉ khi nó há to miệng cắn nuốt là rụng đã tàn thì mới có thể mơ hồ thấy răng nanh bén nhọn bị nó giấu kín.
Mà Tang Tử nghe thấy tiếng "sàn sạt" là do Địa Dẫn Linh thú dùng răng nanh cắn lá phát ra động tĩnh.
Tang Tử có chút nghi hoặc mà nhìn đàn Địa Dẫn Linh thú, sau đó khó hiểu mà nhăn lại lông mày. Nàng bị truyền tống đến nơi đây là có ý tứ gì? Tô Tu Ngôn nói "tìm được cửa vào của bài thi vòng thứ ba" lại là có ý tứ gì?
Tang Tử cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó thử thăm dò mà bước ra bước đầu tiên.
Đế giày nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, chấn động nhỏ bị bùn đất truyền tới dưới nền đất.
Địa Dẫn Linh thú ở dưới nền đất tức khắc kinh hoảng thất thố lên, bắt đầu ở trong bùn đất không đầu không đuôi mà tán loạn.
Một con Địa Dẫn Linh thú phá lệ nhỏ gầy đại khái vừa mới sinh ra, còn không có thuần thục mà nắm giữ năng lực ở bùn đất xuyên qua. Tang Tử trơ mắt mà nhìn đầu nó đυ.ng vào một con Địa Dẫn Linh thú khác đã thành niên.
Con Địa Dẫn Linh thú thành niên há to miệng, từ trong cổ họng phát ra tiếng, tựa hồ là quát con Địa Dẫn Linh thú nhỏ gầy kia.
Mà nó lại dường như không nhìn thấy, như cũ không nhanh không chậm mà tiếp tục củng lên phía trước, sau đó theo thân hình của Địa Dẫn Linh thú thành niên trượt qua đi. Khi nó làm động tác này nó còn ở không chút hoang mang mà cắn nuốt lá tàn.
Cứ như vậy, so với những con Địa Dẫn Linh thú kinh hoảng thất thố chạy trốn thì con Địa Dẫn Linh thú nhỏ gầy này có động tác có vẻ phá lệ đột ngột.
Tang Tử không khỏi cúi đầu, cẩn thận mà quan sát con Địa Dẫn Linh thú này.
Quan sát một hồi lâu, Tang Tử dần dần phát giác trên người nó Địa Dẫn Linh thú có gì đó sai sai.
Phương thức ăn cơm của nó chả khác gì những con Địa Dẫn Linh thú khác há to miệng dùng răng nanh cắt nát lá tàn, lại đưa vào trong bụng.
Nhưng nó có một địa phương khác với những con khác là: Phương thức bài tiết.
Tang Tử nhìn một lát liền phát hiện, con Địa Dẫn Linh thú này một bên ăn cơm, một bên từ chỗ đuôi đem những lá tàn bị đưa vào trong bụng còn nguyên mà bài tiết ra ngoài.
Ăn vào cái dạng gì thì từ trong thân thể ra tới vẫn là cái dạng đó. Thật giống như những cái lá tàn đó căn bản không có bị ăn mà là từ một chỗ bị truyền tống tới một địa phương khác vậy.
Chuyện này có vẻ kỳ quái.
Tang Tử đơn giản phân ra càng nhiều thần thức, dùng tinh mịn thần thức bao bọc lấy Địa Dẫn Linh thú.
Địa Dẫn Linh thú không hề nhận thấy được thần thức của Tang Tử, mà những Địa Dẫn Linh thú chung quanh nó lại như bị mạo phạm nên hung ác mà mắng mỏ, tựa hồ ngay sau đó liền phải nhào lên tới đánh nhau với thần thức của Tang Tử một trận.
"Ngô, quả nhiên không phải vật sống sao?" Tang Tử một bên nhỏ giọng nói thầm, một bên dùng thần thức đem con Địa Dẫn Linh thú này từ bùn đất túm ra.
Địa Dẫn Linh thú như cũ không hề sở giác mà dùng miệng cắn bùn đất, nửa điểm cũng không giãy giụa.
Thẳng đến thân hình bại lộ ở trong không khí thì trên người Địa Dẫn Linh thú mới hiện lên một tầng kim quang. Theo sau, thân hình nó co rút lại, hóa thành một khối mộc bài màu bùn đất, ở trong tay Tang Tử.
"Chấn khảm vị trí thứ chín, bốn mươi dặm" Trên mộc có khắc một câu chỉ thị phương vị cùng địa điểm văn tự như vậy.
"Ngô, cái này hẳn là cửa vào của bài thi vòng thứ ba mà Tô Tu Ngôn nói đi?" Tang Tử nhìn quanh một chút, thu hồi mộc bài, triệu ra bản mạng linh chùy đạp lên dưới chân, lại ở trên người dán một trương sơ cấp phòng ngự phù, lúc này mới nhích người bay về phương hướng được chỉ dẫn.
Trong đại điện của Thương Ngô Phái, chưởng giáo cùng các trưởng lão đối diện với hình ảnh của Tang Tử trong Thương Ngô kính soi mói.
"Tính cách cẩn thận không liều lĩnh, hơn nữa cường độ của thần thức rất cao, dễ như trở bàn tay là có thể xuyên thấu cái chắn nhìn đến Địa Dẫn Linh thú dưới nền đất. Nhìn qua tuổi cũng không lớn, đây là con nhà ai?" Một vị trưởng lão áo đen mở miệng hỏi.
Chưởng giáo của Thương Ngô Phái cúi đầu nhìn thoáng qua báo danh biểu của Tang Tử "Vu Tang Tử, đến từ Vu gia ở phương nam chư đảo, cùng nhà với Vu Hạo."
"Nga, Vu Hạo à. Ta nhớ rõ hắn đã từng nói, năm này Vu gia bọn họ có cái thiên tài, Luyện Khí kỳ đã có thể đánh với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hắn nói người đó là Vu Tang Tử ư?"
Chưởng giáo cúi đầu lại lấy ra một trương báo danh biểu khác "Vu gia năm nay tổng cộng mang hai đứa bé lại đây, trừ bỏ Vu Tang Tử còn có một người là Tùy Đường cũng từ Vu gia tới."
"Tùy Đường?" Trưởng lão áo đen nghiêng đầu nhìn về phía Thương Ngô kính, ở trong gương tìm được thân ảnh của Tùy Đường.
Trong gương Tùy Đường lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, lải nha lải nhải không biết đang cái gì.
Trưởng lão áo đen đánh ra một đạo pháp quyết, phóng đại thanh âm. Lúc này chưởng giáo cùng các trưởng lão lúc này mới nghe được, trong miệng Tùy Đường đang nhắc mãi: "Thiên Đạo giỏi nhất, Vu Tang Tử tuyệt nhất, ta ái Thiên Đạo, ta ái Vu Tang Tử!"
"..."
Trưởng lão áo đen vẻ mặt vô ngữ mà nhìn chưởng giáo liếc mắt một cái "Nàng đầu óc có vấn đề đúng không? Ta đã nói bài thi nhập môn hẳn là phải thêm một vòng, phàm là người có đầu óc không rõ ràng đều không được bước vào Thương Ngô nửa bước."
Trưởng lão áo đen vừa mới nói xong thì Tùy Đường liền trẹo chân.
Trưởng lão lập tức không nỡ nhìn thẳng mà nhăn lại cả khuôn mặt "Đứa bé này xui xẻo quá."
Chưởng giáo của Thương Ngô Phái lại chậm rãi ngồi thẳng thân mình, hắn cảm thấy hứng thú mà nhìn Tùy Đường, sau đó nói với trưởng lão: "Lão Thân, ngươi lại nhìn kỹ."
"Ta họ Thân Đồ không họ Thân" Trưởng lão áo đen tức giận mà lẩm bẩm một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía kính.
Ngay sau đó, hắn có chút kinh ngạc mà há to miệng "Như vậy cũng được?"
Trong kính Tùy Đường vẻ mặt mờ mịt mà nhìn mộc bài trong tay mình.
Nàng vừa mới trẹo chân, sau đó không cẩn thận đem tạo ra một cái động trên mặt đất. Trong động có một đống Địa Dẫn Linh thú, không đợi nàng kinh thanh thét chói tai thì đàn Địa Dẫn Linh thú này liền kinh hoảng thất thố mà chạy trốn, tại chỗ chỉ còn lại có một khối mộc bài.
"Đây là tình huống như thế nào?" Tùy Đường vẻ mặt ngốc mà nhìn chữ trên mộc bài.
Trong đại điện của Thương Ngô Phái, Thân Đồ trưởng lão mặc áo đen sâu kín mà thở dài một hơi "Tùy tiện trẹo chân cũng có thể thông qua khảo hạch, nàng là con gái của Thiên Đạo ư?"
Chưởng giáo không có phản ứng Thân Đồ trưởng lão, mà là thực cảm thấy hứng thú hỏi một câu "Ngươi nghe được những lời nàng nói trước khi bị trẹo chân sao? Nàng vừa rồi khen Thiên Đạo cùng Vu Tang Tử, sau đó trẹo chân rơi vào hố. Bất quá ta không hiểu, nàng khen Thiên Đạo còn chưa tính, khen Vu Tang Tử là ý tứ gì? Vu Tang Tử cùng Thiên Đạo linh nghiệm giống nhau ư?"
Không chờ mọi người trả lời, hắn liền tiếp tục nói "Các ngươi nói nếu ta cũng mỗi ngày khen Thiên Đạo cùng Vu Tang Tử, Thiên Đạo có thể làm ta một đêm phất nhanh hoặc là một mộng thành thần hay không?"
Chưởng giáo nói xong thì tất cả trưởng lão của Thương Ngô Phái ở đây đều không hẹn mà cùng mà trợn trắng mắt "Nằm mơ đi!"
Trong lòng chưởng giáo quá bị thương, liền "hừ" một tiếng, quay đầu lại xem Tùy Đường.
Trong gương Tùy Đường vừa mới triệu ra bản mạng linh kiếm, chuẩn bị bay đến chô mà mộc bài chỉ thị.
Bản mạng linh kiếm vừa mới bay lên không, thân mình Tùy Đường liền rớt xuống.
Nàng tập mãi thành thói quen mà vỗ vỗ đất dính trên váy, một bên nói "Thiên Đạo ta yêu ngươi", một bên lại dẫm lên bản mạng linh kiếm. Nhưng lúc này đây câu "Thiên Đạo ta yêu ngươi" cũng không thể cứu vớt Tùy Đường, nàng lại từ bản mạng linh kiếm ngã xuống.
Tùy Đường bĩu môi trợn trắng mắt. Tuy rằng nàng không hé răng nhưng chưởng giáo cùng trưởng lão của Thương Ngô Phái đều hiểu biểu tình trên mặt nàng: Thiên Đạo ta hận ngươi!
Sau đó, đại gia trơ mắt mà nhìn Tùy Đường ba bước, một bước quăng ngã, hai bước uốn éo, giãy giụa "quăng ngã" đến chỗ chỉ thị.
Lặng im một lát sau, Thân Đồ trưởng lão chậm rãi nói một câu "Tùy Đường này chỉ sợ không phải con gái của Thiên Đạo mà là con chồng trước của Thiên Đạo đi?"
Chưởng giáo của Thương Ngô Phái yên lặng mà đồng ý với Thân Đồ trưởng lão.