Chương 32: Ngon nhất

Ngu Trà căn bản không thể né tránh nụ hôn bất ngờ này, cô trợn to mắt nhìn khuôn mặt của thiếu niên tiến lại gần mình, chóp mũi chạm vào nhau.

Vừa từ dưới nước lên nên mặt cô đầy nước, môi cũng ẩm ướt hồng nhuận, Lục Dĩ Hoài giữ chặt cằm cô, ép buộc cô hơi ngẩng cằm, cắn lên môi cô.

“Lục…”

Ngu Trà vừa phát ra một tiếng, nuốt xuống lời nói còn lại, môi khẽ mở làm Lục Dĩ Hoài thực hiện được ý đồ.

Cô mê mang chớp mắt một cái, sau đó truyền đến một cơn đau rất nhỏ, sợ đến mức theo bản năng a một tiếng, cắn lại một chút.

Đến tận khi buông ra, Ngu Trà vẫn còn nửa mộng nửa tỉnh, ngơ ngác nhìn phía trước, môi dưới của Lục Dĩ Hoài bị cô cắn, chảy ra một tia máu.

Lục Dĩ Hoài không để ý, lấy tay quét qua vết máu dính trên môi cô.

Ngón tay có vết chai mỏng bị hắn ngậm vào miệng, đầu lưỡi rất nhanh đã nếm được vị máu tươi, mùi vị này hắn đã từng thử không ít lần, mỗi lần cho hắn cảm giác khác nhau.

Chỉ có lần này là ngon nhất.

Hai mắt Lục Dĩ Hoài híp lại nhìn Ngu Trà, “Thất thần cái gì.”

Cả người Ngu Trà nóng lên, cả người lặn xuống nước, nhỏ giọng nói: “Tôi không có, hơn nữa cũng không thể trách tôi——”

“Trách tôi sao?” Lục Dĩ Hoài biết rõ còn hỏi, đến gần cô, đối diện với đôi mắt sáng như gương của cô, nói giống như cho có lệ, “Được rồi, trách tôi.”

“…” Lời nói còn dư lại của Ngu Trà không có cách nào thốt ra, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, không chịu mở miệng nó nữa, hận không thể biến thành người vô hình biến mất trong nước.

Cô canh lúc Lục Dĩ Hoài sơ ý, lén duỗi tay qua cạnh hồ định lấy một cái khăn mới, kết quả lại nắm được một bản tay đang cầm khăn tắm.

Ngu Trà nhìn động tác tự nhiên của Lục Dĩ Hoài, trong lòng càng buồn bực, nhịn không được nghĩ lúc nãy đáng lẽ mình phải cắn hắn, sao mình lại bị cắn.

Không hợp lý chút nào!

Ngu Trà đang suy nghĩ miên man, cánh tay vẫn luôn giữ hông cô bỗng nhiên dùng sức, kéo cô lên khỏi mặt nước, nháy mắt nửa người đều hiện ra ngoài, cô lập tức lấy tay che ngực lại, “Anh làm gì vậy?!”

Thấy vậy, Lục Dĩ Hoài cười khẽ một tiếng, nhìn cô thật sự xấu hổ, dùng khăn tắm bọc người cô lại, nói: “Đi lên đi.”

Mắt Ngu Trà lập tức sáng lên.

Lục Dĩ Hoài duỗi tay chạm vào mũi cô, thấp giọng nói: “Buổi tối đừng ở lại đây, về phòng coi chừng bị cảm.”

“… À.” Ngu Trà chỉ lên tiếng, nhanh chân chạy ra khỏi phòng, theo sau là tiếng đóng cửa.

Bể tắm lại yên tĩnh lần nữa.

Lục Dĩ Hoài nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, dùng một chút lực, hung hăng đấm lên thành bồn, phát ra một tiếng nặng nề.

Hắn thở ra một hơi, mở mắt ra là một mảnh du͙© vọиɠ sâu đậm, lấy một cái khăn tắm mới vắt lên vai, chống tay, ngồi lên thành bể.

Khí nóng quanh quẩn ở từng ngỏ ngách trong phòng, tiếng thở dốc như có như không vang lên trong không khí.

Ngu Trà quấn khăn tắm quanh người, trực tiếp chạy về phòng, đóng cửa lại, ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Cô tùy tiện lau vài cái rồi trốn vào trong chăn, rất muốn che lại bản thân, gọi lung tung vài tiếng.

Lúc nãy cô căn bản chưa kịp phản ứng lại.

Ngu Trà theo bản năng duỗi tay chạm vào môi, cánh môi dường như còn lưu lại độ ấm của Lục Dĩ Hoài.

Cô duỗi chân, nắm chăn, nhìn chằm chằm đèn trên trần, nhớ đến lúc nãy Lục Dĩ Hoài chất vấn tại sao cô lại thất thần.

Cảm giác độ ấm trên mặt đã tan được một ít, Ngu Trà mới vỗ mặt, đuôi mắt bất giác đã đỏ bừng.

Không biết có phải do lúc nãy đã ngâm mình quá lâu hay không mà bây giờ cả người cô đều đã mềm nhũng, không còn sức lực.

Ngu Trà hừ một tiếng, lại nghĩ đến chuyện tối nay, bây giờ nhớ lại, Tần Du chính là người kì lạ nhất.

Chắc chắn cậu ta đã cố ý!

Ngu Minh Nhã ở nhà mấy ngày mới trở về trường.

Bạn học trong trường đã không còn nhớ rõ chuyện này, cũng đã sắp đến kì kiểm tra, rất nhiều người cũng không lên mạng, chăm chỉ học tập.

Ngu Minh Nhã lên mới phát hiện Ngu Trà lại không đi học, Lục Dĩ Hoài và hai người Tần Du cũng không đi, không biết đang ở đâu.

Hỏi hăm cũng không có ai biết.

Tuy Ngu Minh Nhã không biết vì sao nhưng vẫn tức giận không thèm lên trường, xin nghỉ mấy ngày, ở nhà phát giận một trận lớn.

Trần Mẫn Quyên cho rằng tâm trạng cô ta vẫn chưa tốt lên, đề nghị: “Minh Nhã, gần đây có một khu du lịch rất nổi tiếng, con có muốn đến đó thả lỏng không, chụp vài tấm ảnh đăng lên.”

“Khu du lịch?” Bất ngờ là Ngu Minh Nhã lại có hứng thú.

“Ừ, còn có trại nuôi ngựa.” Trần Mẫn Quyên nghĩ nghĩ, “Mẹ thấy có mấy vị phu nhân cũng đi, rất được hoan nghênh.”

Ngu Minh Nhã gật đầu nói: “Được.”

Hình tượng bây giờ của cô ta là học bá bạch phú mỹ, tiến vào giới giải trí chẳng qua là do hứng thú, bây giờ mỗi ngày thể hiện sự giàu có cũng thu hút được không ít fan.

Ngu Minh Nhã rất yên tâm với sự an bài của Trần Mẫn Quyên, khu du lịch kia rất có điều kiện, người bình thường không ai dám ở lại đó.

Cô ta hẹn thêm vài người bạn đi cùng, những cô gái trang điểm rất đẹp, cả đám có trai có gái nhìn rất được.

Không biết có phải do ảo giác hay không, có vài lúc Ngu Minh Nhã nhìn thấy bóng dáng Ngu Trà.

Suy nghĩ như vậy, cô ta cười nhạo vài tiếng, sao Ngu Trà có thể đến được chỗ này, vì căn bản cô ta (Ngu Trà) không trả nổi tiền.

Khách sạn tốt nhất ở đây cô ta không thể ở được, nên đã ở một cái khác tiêu chuẩn thấp hơn ở bên cạnh, cho dù vậy cũng đã mất không ít tiền. Hơn nữa vì để xây dựng hình tượng nên cô ta cũng đã trả tiền cho nhóm bạn của mình.

“Minh Nhã, cậu thật hào phóng.” Trương Tuyết khen ngợi.

Ngu Minh Nhã nhìn thấy tiền phải trả, tâm như rỉ máu, gượng cười một tiếng: “Không có gì, cái này không tính gì đâu.”

Sau khi vào khách sạn, cô ta cầm điện thọai đăng lên Weibo ——

【 Hôm nay mời bạn học cùng nhau đến khu du lịch chơi, tối nay sẽ đi tắm suối nước nóng, ngày mai sẽ thử cưỡi ngựa [ cố lên ] hy vọng mọi người cũng vui giống mình # hình ảnh 】

Ảnh tự chụp, còn có vị trí.

Fan rất nhanh đã bình luận không ngừng.

“Ô ô ô Minh Nhã nhà chúng ta đúng là bạch phú mỹ hàng thật giá thật!”

“Đã tìm ra chỗ này, rất đắt a.”

“Online chờ bạn bè nào đó cũng mời tôi đến đây.”

Nhìn những bình luận đó, lòng hư vinh của Ngu Minh Nhã lập tức thỏa mãn, đây chính là hiệu quả cô ta muốn.

Chỉ là khi cô ta lên Weibo lần nữa, phát hiện có một bình luận kỳ quái: “Oa có một chủ Weibo tôi theo dõi cũng đã đi chỗ này!”

Ngu Minh Nhã nhíu mày, xóa bỏ bình luận.

Chủ Weibo chó mèo gì đó sao có thể so sánh với cô ta, cũng không biết tự nhìn xem thân phận của mình là gì.

Ra khỏi trường học, mọi người đều mặc trang phục bình thường.

Bây giờ thời tiết đã hết lạnh nên mặc váy cũng không sao, Ngu Trà tìm trong hành lý, cuối cùng lấy ra một cái váy do Thượng Từ Từ đưa, thiết kế theo phong cách thường ngày.

Thượng Từ Từ vẫn luôn rất thích cô nên rất hào phóng, quần áo đưa cho cô là từng bộ phối với nhau, không chỉ có đồ để đeo lên đầu, mà còn có đồ mang dưới chân.

Khi mở cửa, đúng lúc gặp Tô Ngọc chạy về từ bên ngoài, thấy quần áo mới của cô, lập tức nói: “Quần áo này của Chị dâu nhỏ rất đẹp.”

Phần lớn các nam sinh đều thích con gái mặc đồ kiểu Nhật Bản, hơn nữa Ngu Trà vẫn đang học cấp 3, nhìn rất đáng yêu, rất phù hợp với hình tượng nữ thần anime của bọn họ.

“Cảm ơn.” Ngu Trà hỏi: “Tần Du đâu?”

Nếu hôm nay không hỏi được gì, cô cũng không tin hắn không biết gì.

Tối qua trước khi ngủ cô đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ sợ từ ban đầu Tần Du đã lừa cô, lợi dụng sự quan tâm của cô với Lục Dĩ Hoài mới có thể bị mắc mưu.

Tô Ngọc á một tiếng, “Cậu ta vẫn chưa dậy.”

Ngu Trà gật gật đầu.

Chờ Ngu Trà vào phòng, Tô Ngọc mới nhanh chóng gõ cửa phòng Tần Du, sau khi tiến vào lập tức mở miệng: “Cậu xong rồi, không thể cứu được.”

Tần Du vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt ngái ngủ, hỏi: “Tôi xong cái gì, cậu đang nói ngu ngốc gì vậy?”

Tô Ngọc nói: “Lúc nãy Chị dâu nhỏ hỏi tôi cậu ở đâu?”

“Cậu trả lời như thế nào?” Tần Du bất ngờ ngồi dậy từ trên giường, “Cậu sẽ không nói tôi thức dậy rồi đúng không?”

“Nói cậu chưa dậy.” Tô Ngọc trợn trắng mắt.

“Dọa tôi sợ chết được.” Tần Du nằm lên giường lần nữa, cầm điện thoại lên Weibo, đầu tiên là vào xem tiên nữ bé nhỏ của mình.

Bài đăng mới nhất nhanh chóng đập vào mắt, tiên nữ nhỏ đăng một video mới, nền là một căn phòng.

Tần Du bấm mở. Video lúc đầu chỉ có tiếng động, từ trong nhà ra bên ngoài, tốc độ cắt ghép biên tập rất nhanh, sau đó là một đường từ khi ngồi xe đến chỗ.

Khu du lịch.

“Mẹ kiếp!” Tần Du buột miệng thốt ra, trơ mắt nhìn giữa video là khuôn mặt Ngu Trà, còn có một que kem.

Tô Ngọc hỏi: “Chuyện gì mà kích động quá vậy.”

Tần Du tắt điện thoại, nói: “Không có gì. Tôi muốn đi mua điểm tâm ngon một chút, tạ lỗi với Chị dâu nhỏ, không biết tối qua là chuyện tốt hay xấu…”

Hy vọng Lục ca có thể cứu hắn.

Tần Du nói là làm, sau khi rửa mặt rồi rời khách sạn.

8 giờ rưỡi, Ngu Trà ra ngoài lần nữa.

Cô do dự nửa ngày mới gõ cửa căn phòng cách vách, Lục Dĩ Hoài ra mở cửa, hắn ngồi trên xe lăn, trên mặt không có tí sơ hở.

Trừ vết thương nhỏ ở môi dưới.

Cố tình bản thân Lục Dĩ Hoài lại không chú ý đến, không để trong lòng, bộ dạng này càng làm người khác chú ý đến vết thương.

Lỗ tai Ngu Trà nóng lên, vội vàng dời tầm mắt, nói: “Xuống ăn sáng.”

Chắc là do chột dạ, giọng nói nhỏ lại, có cảm giác mềm mại, càng cảm thấy dễ nghe.

Lục Dĩ Hoài nói: “Ừ.”

Hai người cùng đi, trên tầng cao nhất* của khách sạn có một cái nhà hàng xoay, nếu không ở đây cũng có thể vào ăn. Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, có thể tự đi lấy, cũng có thể gọi.

*Lúc đầu có nói bốn người đang ở tầng cao nhất, tầng cao nhất đó là của phần phòng ở, còn nhà hàng là phần khác, trên tầng cao nhất của khách sạn. Mình nói hơi khó hiểu, mọi người cố gắng hình dung.

Ngu Trà hiểu rõ khẩu vị của hai người, trực tiếp gọi, bữa sáng phải ăn đồ nóng mới tốt.

Cô cố ý không nói đến chuyện xảy ra tối hôm qua.

Trên bàn rất yên tĩnh, cô chớp chớp mắt, mím môi, hỏi: “Chúng ta… Hôm nay có thể đi cưỡi ngựa không?”

“Muốn đi?” Lục Dĩ Hoài hỏi.

Ngu Trà gật đầu thật nhẹ, lại mở miệng: “Nếu hôm nay không đi cũng không sao, dù sao vẫn còn vài ngày.”

Hôm qua sau khi ra khỏi nhà, Lục Dĩ Hoài thuận miệng nói một câu, đến chỗ này thời gian rất tự do, muốn về khi nào thì về.

Lục Dĩ Hoài lại ừ một tiếng, không phản đối, cũng chưa nói đồng ý.

Hai người ăn được một nửa, nhà hàng đã xoay được một nửa làng du lịch, bên này của bọn họ đối diện với một hồ nước rất đẹp, có thể nhìn thấy cây cối rừng rậm cạnh hồ.

Tần Du và Tô Ngọc đi lên, nhìn thấy Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài cười nịnh nọt: “Lục ca, Chị dâu nhỏ, buổi sáng tốt lành.”

Ngu Trà ngẩng đầu trừng hắn.

Tần Du cách xa cái bàn, cười ha ha, “Đây là đồ tôi mua bên dưới cho Lục ca và Chị dâu nhỏ, có thể làm đồ ăn vặt.”

Ngu Trà hừ một tiếng: “Không cần.”

“…”

“Minh Nhã, cậu nhìn bên kia hình như là nhóm Tần Du thì phải.” Trương Tuyết đυ.ng cánh tay Ngu Minh Nhã, thấp giọng nói: “Bọn họ đến đây chơi.”

Ngu Minh Nhã quay đầu qua nhìn thì thấy được được Lục Dĩ Hoài, hôm nay hắn mặc áo sơ mi trơn đen, vô cùng đẹp trai cấm dục, là bộ dáng trước kia cô ta thích nhất.

“Bọn họ cũng đến đây, có cả Ngu Trà.” Trương Tuyết bĩu môi, “Cô ta nghèo rớt mồng tơi, cũng chỉ biết đi theo bọn họ.”

“Nếu đều ở đây thì qua đó chào hỏi một tiếng.” Ngu Minh Nhã cắn cắn môi, nở một nụ cười hoàn mỹ.

Bên cạnh bàn, Tần Du đang định nói, bỗng nhiên nhìn thấy trên môi Lục Dĩ Hoài hình như có vết thương, “Lục ca cậu ——”

“Lục Dĩ Hoài.” Ngu Minh Nhã nhẹ giọng gọi.

Đối với tất cả nam sinh, cô ta đều sẽ không tự giác lộ ra bộ dáng ôn nhu, đây là thói quen mười m ấy năm của cô ta, trừ phi xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Bên cạnh yên tĩnh xuống, hai người Tần Du đi qua bên cạnh, rời xa Ngu Minh Nhã và mấy cô gái cạnh cô ta.

Lục Dĩ Hoài liếc nhìn Tần Du, “Có vấn đề gì?”

Hắn trực tiếp làm lơ Ngu Minh Nhã.

“A?” Tần Du lấy lại tinh thần, chỉ chỉ môi: “Cái này… Sao cậu lại để như vậy, có cần tôi đi hỏi khách sạn xem bọn họ có thuốc bôi hay không?”

Tô Ngọc căn bản không nghĩ đến Tần Du lại có thể hỏi đến vấn đề này, nhìn về cậu ta với ánh mắt “đồ ngu”.

Cái này còn cần hỏi à? Đây là chuyện do hắn xúi giục tối qua, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, ai cũng biết là chuyện gì.

Lục Dĩ Hoài khẽ liếʍ miệng vết thương: “Không cần.”

Ngu Trà ở một bên không đành lòng nghe nữa, đặc biệt là khi người khác khờ dại nhìn vào tưởng là do lỡ cắn trúng, cô không dám nói ra.

Làm nổi bật chuyện hoang đường cô và Lục Dĩ Hoài đã làm tối qua.

Ngu Trà sợ bọn họ tiếp tục nói chuyện này, trực tiếp đặt một ly sữa xuống trước mặt Lục Dĩ Hoài, ngắt lời nói: “Nên uống khi còn nóng.”

Uống đi rồi im miệng lại.

Ngu Minh Nhã đứng một bên bị làm lơ khóe mắt lóe lóe, không cam lòng nói: “Loại sữa bò này rất bình thường mà em còn đưa cho Lục…”

Chưa nói hết, cái ly đã bị Lục Dĩ Hoài cầm lên, uống một ngụm: “Vị không tệ.”

Hắn đưa ly lại cho Ngu Trà.

Hết chương 32

#xanh