Mặc dù quần áo mặc lúc chạy nạn đã hơi rách nát, nhưng tắm rửa xong hai tỷ muội vẫn bỏ vào bồn giặt sạch. Vá qua cũng có thể mặc tạm, hoặc làm đế giày cũng được.
Lúc hai người ra khỏi nhà tranh trở lại trong sân, không có nhìn thấy Trần Tú Lan, chỉ có một mình Mặc dù quần áo mặc lúc chạy nạn đã hới rách nát, nhưng giặt sạch, nhưng vệ sinh xong hai tỷ muội vẫn bỏ vào bồn giặt sạch. Vá qua cũng có thể mặc tạm được, hoặc làm đế giày cũng được.Lúc hai người ra khỏi nhà tranh trở lại trong sân, không hề nhìn thấy Trần Tú Lan, chỉ có một mình Kim Hoa ở dưới hiên thêu thùa, Đại Hắc nằm cạnh chân bà, thè lưỡi thở phì phò.
“Ô, tắm xong rồi! Trần thẩm của ngươi đã ra ngoài tìm bà đồng.”
Không đợi Phương Trúc mở miệng, Vương Kim Hoa đã hô to.
Phương Trúc gật đầu, đoán là Trần Tú Lan đi coi ngày, xách thùng nước ra hàng rào ở vườn rau.
“Trông rất xinh xắn, chỉ là hơi gầy, ngay cả quần áo cũng không vừa, vẫn phải sửa một chút mới vừa người.”
Vương Kim Hoa nhìn Phương Trúc một lượt từ trên xuống dưới, trong lòng cảm thấy Trần Tú Lan vẫn rất may mắn. Mặc dù cô nương này rất gầy, nhưng dáng ngươi thanh mảnh, khuôn mặt dịu dàng, mắt hạnh mày lá liễu, nhìn đúng là không tệ.
Vương Kim Hoa lại cười hớn hở nói: “Nhưng mà bây giờ tiếp tục thu xếp ổn thỏa, dưỡng mấy ngày là được. Tú Lan là người tốt bụng, các ngươi cứ yên tâm ở lại đây đi, cũng không cần lo lắng nàng hà khắc với các ngươi.”
“Ừm, bọn con biết rồi.”
Phương Trúc đổ nước bẩn xong, chốc lát không biết làm gì, cũng ra trước hiên giúp Vương Kim Hoa bện dây.
Vương Kim Hoa vừa mở miệng là không ngừng lại được, không cần Phương Trúc các nàng chen lời, mình nàng liền nói đến hăng say.
“Mấy năm nay nàng cũng không dễ dàng gì, còn trẻ đã ở góa, một mình vất vả nuôi con lớn, chịu vất vả không ít . May mà Thanh Vân cố gắng, có bản lĩnh lại hiếu thuận, cuộc sống cũng ổn.”
“Thanh Vân cũng là đứa trẻ tốt, dáng vẻ đoan chính, làm ruộng săn thú đều giỏi, chỉ là tính tình hơi nhạt nhẽo.”
“Vậy tại sao hắn mãi không bàn chuyện cưới hỏi?” Phương Đào thẳng ruột mau miệng, nghĩ gì liền hỏi đó. Nàng đã nghe tỷ tỷ nói rồi, thợ săn đó đã hơn hai mươi tuổi, ở thôn Tiểu Hồ bọn họ nam nhân ở cái tuổi này con cái cũng đã biết chạy rồi.
Vương Kim Hoa bỗng sầm mặt, động tác làm giày cũng chậm lại.
“Tiểu Đào!” Lời này của muội muội quá mạo muội, Phương Trúc lộp bộp trong lòng, vội kéo kéo nàng.
Vương Kim Hoa thấy động tác của hai chị em, chợt nhận ra phản ứng của mình hơi quá, vội giải thích: “Ôi, cũng không có chuyện gì. Dù sao sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ biết, ta liền nói cho các ngươi nghe vậy, cũng tránh để mấy người bụng dạ đen tối đó nói huyên thuyên với các ngươi.”
Theo lời Vương Kim Hoa kể, năm Trịnh Thanh Vân sinh ra, bà nội hắn mắc bệnh qua đời, chưa đến hai năm ông nội cũng mất. Cũng không biết là ai đồn Trịnh Thanh Vân là sát tinh, ông nội mất chưa được mấy ngày, đại bá và tiểu thúc của Trịnh Thanh Vân liền vì chuyện này mà làm loạn phân gia.
Trịnh Thanh Vân bọn họ được chia cho cái nhà nhỏ nhất, lại bị rất nhiều người chỉ trỏ nói ra nói vào, liền chuyển đến sườn núi hoang vắng này. Để chăm lo cho gia đình, cha Trịnh Thanh Vân là Trịnh Đại Sơn cùng lão thợ săn học săn thú, dần dần cũng tích góp được chút tiền, cuộc sống càng ngày càng tốt.
Năm Trịnh Thanh Vân sáu tuổi, Trần Tú Lan có thai lần nữa, nhưng còn chưa được mấy tháng đã sảy thai, cơ thể bị thương, hở chút là bị bệnh uống thuốc. Càng xui xẻo hơn là, một năm sau Trịnh Đại Sơn vào núi săn thú bị rắn độc cắn bị thương, không qua khỏi.
“Sau chuyện này lời đồn về sát cô tinh Trịnh Thanh Vân liền càng truyền ra nhiều hơn, một quả phụ mang theo một đứa bé bảy tuổi, khó tránh bị người bắt nạt. Trịnh Thanh Vân liền cùng người ta đánh nhau, mới đầu chỉ là động chân tay, sau này mấy lần chịu thiệt liền chuyển qua dùng dao, toàn là trò đùa không cần mạng.”
“Lâu dần lại truyền ra tính tình hắn bạo lực, cứ như vậy, chẳng phải là không ai muốn xem mắt. Mấy người bán con gái vì tiền tài đó, Trần Tú Lan bọn họ lại không để vào mắt, chuyện này cứ mãi kéo dài.”
Mặt trời ngày càng lên cao, Vương Kim Hoa nói đến khô cả họng, bỏ cái giỏ kim chỉ trong tay xuống liền chạy ra giếng múc nước lạnh uống.
Phương Trúc gỡ bừa sợi gai trong tay, tầm mắt không tự chủ nhìn về phía cửa phòng Trịnh Thanh Vân.
Mặc dù nói là xung hỉ, nhưng cũng phải để ý một vài quy tắc khi thành thân. Trần Tú Lan trên đường về đã dặn cô, trước khi thành thân cô không được gặp mặt Trịnh Thanh Vân, vì vậy cô vẫn chưa từng vào đó một bước nào, cũng không biết hắn trông thế nào.
Vương Kim Hoa cũng nói là trông rất tuấn tú, nhưng cứ nghĩ đến người đó mới mấy tuổi đã dám cầm dao dọa người, hơn mười tuổi đã có thể vào núi săn sài lang hổ báo, trước mắt Phương Trúc liền hiện ra một đại hán có khuôn mặt đen hung thần ác sát, khiến cô e sợ trong lòng.
Cô không khỏi có hơi lo, nếu như Trịnh Thanh Vân tỉnh lại, chắc sẽ không đánh cô đâu nhỉ?
Vương Kim Hoa uống nước xong quay lại liền thấy Phương Trúc cụp mắt không biết đang nghĩ gì, sợi gai trong tay rối thành một đống, còn cho rằng cô cũng tin lời đồn thiên sát cô tinh đó, lại vội vã nói tốt mấy câu cho Trịnh Thanh Vân bọn họ.
Cứ vừa nói vừa làm như vậy, qua buổi trưa Trần Tú Lan mới về.
“Tính ngày xong chưa?” Vương Kim Lan hỏi.
“Tính xong rồi, hai này sau chính là ngày tốt, đến lúc đó còn phải phiền ngươi qua sớm giúp đỡ.” Trần Tú Lan uống liền mấy chén nước nguội, cầm quạt hương bồ lên liền quạt mạnh.
“Đó là đương nhiên, ngươi không nói ta cũng sẽ qua.” Vương Kim Hoa khua khua tay: “Đầu bếp gì đó cũng mời được rồi?”
“Ừ, vẫn là tìm Tống Liên tẩu tử, tay nghề nàng tốt, giá cũng phải chăng. Tạp vụ cũng đều tìm được rồi, ngày mai đến nhà Chu đồ tể đặt nửa con lợn là xong.”
Hai phụ nhân mỗi người nói một câu bàn chuyện mở tiệc, Phương Trúc ngồi một bên trầm mặc không lên tiếng.
Rõ ràng là hôn sự của cô, cô lại giống như một người không liên quan.
Sau khi Vương Kim Hoa đi, Phương Trúc thưa Trần Tú Lan một tiếng liền dẫn Phương Đào ra ngoài sân đi vào rừng đốt vàng mã cho cha mẹ đã mất.
Bi thương dồn nén suốt dọc đường, trong làn hương khói chớp mắt liền không kiềm chế được. Hai chị em quỳ dưới đất, vừa ném tiền giấy vào chậu than vừa khóc sướt mướt.
Tin Trịnh Thanh Vân sắp thành thân chớp mắt liền truyền khắp thôn Thương Lê.
“Không phải nói tiểu tử Trịnh Thanh Vân bị thương rất nặng, luôn hôn mê không tỉnh à? Sao đột nhiên liền muốn thành thân rồi.”
“Hôm trước ta đã thấy Tú Lan qua nhà bà đồng, ta đoán là tiểu tử đó có khả năng không ổn lắm, Tú Lan đây là muốn xung hỉ cho hắn.”
“Ồ, đó là cô nương nhà nào thế? Sao lại nghĩ không thông gả cho cái người nửa sống nửa chết, không sợ ở góa à?”
“Nghe bảo là con gái nhà bạn cũ của Trịnh lão nhị, trong nhà gặp lũ lớn, đã không còn người thân nên qua đây nhờ cậy bọn họ. Nhưng mà ta thấy à, chính là nha đầu Trần Tú Lan mua ở đâu về thì có.”
“Không phải nói còn dẫn theo muội muội, Tú Lan này cũng thực hào phóng, một lúc liền thêm hai miệng ăn.”
“Người ta săn thú đoán chừng tích được không ít tiền, đâu cần chúng ta lo?”
“Ai da, ngươi đừng có nói bừa, ta đâu dám lo thay bọn họ, xúi quẩy.”
“Đúng thế, tiểu tử Trịnh gia đúng là mệnh cứng, vậy cũng sống được, cũng không biết nữ oa đó át được không nữa.”
Một đám người nói chuyện, không kiêng nể gì mà cười to ha hả.
Người trong thôn sôi nổi nghị luận, chẳng hề ảnh hưởng đến Trần Tú Lan các nàng, mấy người khua chiêng gõ chống chuẩn bị thành thân.
Thời gian hai ngày vụt qua trrong chớp mắt.
Ngày 22 tháng 6, thích hợp cưới gả.
Ngày này thời tiết vẫn tốt như cũ, trời cao trong xanh.
Trong sân Trịnh gia sáng sớm đã trở nên bận rộn, treo lụa đỏ, dán chữ hỉ. Xe bò xe trâu ra ra vào vào, nhà chuyển bàn ghế, nhà chuyển xoong nồi bát đĩa.
Một đám người tụ tập trong sân bận rộn đến khí thế ngất trời, tiếng cười đùa truyền đi thật xa, theo gió thổi đến căn nhà gỗ tồi tàn ở phía dưới.
Trần Tú Lan nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy Phương Trúc gả từ nhà đi không hay cho lắm, vì thế tối qua liền sắp xếp cho hai chị em đến ở nhà gỗ bỏ hoang của lão thợ săn.
“Tỷ...” Phương Đào ôm Phương Trúc, khóc sụt sịt.
“Muội đừng có rây nước mũi lên người ta.” Phương Trúc hơi buồn cười vò đầu nàng: “Hôm nay là ngày vui của ta, buồn vậy làm gì? Phải cười nhiều lên mới đúng.”
“Muội không cười nổi, tỷ, nếu không hay là chúng ta...”
“Tiểu Đào, không phải ta đã nói với muội rồi à, sau này không được nói lời như vậy nữa.” Phương Trúc đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Cho dù thế nào, Trần thẩm cũng đã cho ta tiền mua thuốc cứu mạng muội, lại cho muội và ta ăn mặc, có ơn với chúng ta. Hơn nữa ta đã đồng ý với bà, vì vậy đám cưới này ta nhất định phải hoàn thành.”
“Chuyện khác, cũng đợi sau này rồi nói.”
Phương Đào nhỏ hơn Phương Trúc tám tuổi, gần như là do một tay cô nuôi lớn. Lời của tỷ tỷ, Phương Đào trước giờ đều là bảo sao nghe vậy, tức thì cũng không kêu đòi rời đi nữa.
Mà ôm lấy tay cô nhẹ giọng làm nũng: “Muội không nói nữa là được chứ gì, tỷ tỷ đừng giận.”
“Ta không giận, mau đi rửa mặt, thời gian cũng không sớm nữa, đoán chừng người trang điểm cũng sắp đến rồi. Nhìn thấy cái mặt mèo mướp này của muội, chắc chắn sẽ cười nhạo muội.” Phương Trúc véo mũi trêu ghẹo Phương Đào.
“Cười cứ cười đi, muội lại không mất miếng thịt nào. Hơn nữa không phải tỷ đã nói, ngày thành thân thì phải cười nhiều lên à.” Mặc dù Phương Đào nói vậy, nhưng vẫn đứng dậy đi múc nước trong thùng ra rửa mặt.
“Chỉ có muội là nhiều lời.”
Phương Trúc nói xong, cũng lấy hỉ phục được xếp gọn ở góc giường lên thay. Thời gian gấp gáp, hỉ phục đương nhiên là mua ở tiệm, kiểu dáng đơn giản nhất, không có hoa văn gì cả, chính là may trực tiếp từ vải đỏ.
Phương Trúc vừa mặc hỉ phục vào được một lúc, Đại Hắc đã sủa gâu gâu ở ngoài cửa.
“Tiểu Trúc, chúng ta vào được không?” Có phụ nhân ở bên ngoài hô to.
“Đến đây.” Phương Trúc đáp một tiếng, Phương Đào lập tức ra kéo then mở cửa.
Cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một đại nương cao gầy cùng một bà lão mặt mũi hiền lành đi vào.
“Chao ôi, dáng dấp này đúng là xinh đẹp, cùng tiểu tử Thanh Vân xứng đôi vừa lứa.” Đại nương vừa vào liền hô to.
Phương Trúc ở bên ngoài dầm nưa dãi nắng gần một tháng, lại đói lâu như vậy, cũng biết rõ bản thân bây giờ tuyệt đối không được tính là xinh, cũng chỉ là vài lời xã giao thôi.
Nhưng nghĩ hôm nay dù sao cũng là thành thân nên vẫn phối hợp khẽ cụp mặt, tỏ vẻ ngại ngùng.
“Xem kìa, mới nói hai câu đã ngại rồi.” Đại nương quả nhiên trêu ghẹo nói.
Người dưới quê trang điểm đơn giản, cũng chỉ xe mặt, chải tóc, lại thoa chút son môi , đơn giản là xong, không mất đến thời gian một nén hương.
Phương Trúc nhìn khuôn mặt quen thuộc lại lạ lẫm trong gương đồng, rốt cuộc cũng có chút cảm giác chân thực sắp thành thân.
Giờ Dậu ba khắc, Phương Trúc ngồi trên con lừa treo hoa lụa đỏ, đi thẳng đến Trịnh gia trong tiếng kèn tiếng trống chiêng nhộn nhịp.
(Hết chương)