Chương 3: Vào thôn

Đường quê quanh co uốn lượn, xe bò xóc lên xóc xuống, cọ đến rát da, thực ra không thoải mái lắm.

Xuất phát chưa đến hai khắc đồng hồ, Phương Đào liền ngủ đến tự tỉnh.

Nàng lắc cái đầu nhỏ còn đang mơ màng, hơi mơ hồ quét mắt nhìn một lượt những khuôn mặt lạ lẫm trên xe bò. Sau đó liền vô cùng hoang mang tránh né cái ôm của Trần Tú Lan, chồm người về phía Phương Trúc.

“Tỷ!”

“Thế nào, còn có chỗ nào không thoải mái không?” Phương Trúc nhận lấy Phương Đào, đưa tay sờ lên trán nàng.

Thực ra cơ thể còn hơi yếu, nhưng Phương Đào vẫn ngoan ngoãn lắc đầu, ghé vào tai Phương Trúc hỏi nhỏ: “Không, cảm thấy rất khỏe. Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Phương Trúc nghĩ đến bản thân lập tức liền gả cho một người xa lạ chưa từng gặp mặt liền khựng lại, cụp mắt úp mở nói: “Đây là Trần thẩm nương, bà cho muội tiền khám bệnh, bây giờ chúng ta đến nhà bà ấy.”

Trần Tú Lan: “Đúng, sau này các ngươi liền yên tâm sống ở nhà thẩm nương.”

Phương Đào nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay đưa qua của Trần Tú Lan, ôm chặt cánh tay Phương Trúc, như con thú nhỏ trừng mắt nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt.

Dọc đường nàng đã gặp qua quá nhiều người nham hiểm, căn bản không tin người là sẽ có người tình cờ gặp gỡ sẽ tốt bụng như vậy, bằng lòng thu nhận hai nữ oa bọn họ. Người này chắc chắn có ý đồ gì đó, nói không chừng là muốn bán bọn họ đến những nơi dơ bẩn.

Phương Đào càng nghĩ càng sợ, nhưng thấy tỷ tỷ bình tĩnh như vậy, lại ép bản thân bình tĩnh lại. Tỷ tỷ chắc chắn là đang nghĩ cách chạy trốn, sợ làm kinh động đến bọn họ mới giả vờ nghe theo!

Phương Trúc hiểu muội muội, để ý đến động tác của nàng, biết nàng đang nghĩ linh tinh. Nhưng lúc này trên xe nhiều người, hơn nữa nhìn dáng vẻ Trần Tú Lan không muốn tiếp xúc với người khác lắm, Phương Trúc cũng không dễ giải thích kĩ càng với muội muội.

“Đừng lo.” Cô trấn an vỗ vỗ bờ vai gầy yếu của Phương Dào rồi lấy màn thầu làm từ bột kiều mạch ở trong ngực ra: “Đói rồi đúng không? Cầm lấy lót bụng.”

“Màn thầu!” Màn thầu kiều mạch mặc dù sớm đã nguội ngắt, nhưng mùi thơm vẫn còn, Phương Đào hai mắt sáng lên, vui vẻ không ngừng.

“Ừ, mau ăn đi.”

Phương Trúc nhìn dáng vẻ vui mừng của muội muội, cảm xúc dồn nén trong lòng mấy ngày gần đây lại vơi bớt mấy phần, khuôn mặt thô ráp vàng như hến không khỏi mỉm cười. Mặc kệ đi đến đâu, chỉ cần muội muội bình an ở cạnh cô là được.

Phương Đào nhận lấy màn thầu liền muốn chia thành hai nửa, nghe Phương Trúc mình đã ăn mới yên tâm ăn như hổ đói.

Giống Phương Trúc, nàng cũng là cắn ba miệng liền nhét hết màn thầu vào miệng, nghẹn đến nấc cụt, nhưng ánh sáng trong mắt lại càng sáng.

Ve mùa hạ nấp trên tàng cây kêu loạn inh ỏi, xe bò dọc đường tròng trành chạy vào thôn Thương Lê.

Ngưu đại gia đánh xe bò ở ngay trong thôn, nếu muốn ông đưa về tận nhà thì phải đưa thêm một đồng. Trừ khi đồ đạc quá nhiều không xách được, ít khi thôn dân bằng bòng tiêu số tiền này.

Vì vậy vừa vào thôn, Ngưu đại gia liền dừng xe, người ngồi trên xe đều lần lượt đi xuống, ai về nhà nấy.

Trần Tú Lan bọn họ là người xuống xe cuối cùng, Phương Trúc và Phương Đào giúp xách đồ, một đường đi sâu hơn vào trong thôn.

Ở quê nói chung đều giống nhau, đồng ruộng trồng đầy hoa màu, nông dân khom lưng làm ruộng, nhà đất đơn sơ...

Nhưng thôn Thương Lê cũng có vài chỗ không giống với thôn Tiểu Hồ mà Phương Túc và Phương Đào lúc trước từng sống. Nơi đây ba mặt bao quanh bởi núi, các thôn dân sống phân tán, đồng ruộng được khai khẩn nhiều ở sườn đồi, cũng không có hồ khắp nơi giống như ở quê của cô.

Đúng vậy, thôn Tiểu Hồ của các cô cùng rất nhiều thôn xung quanh đều bị cuốn trôi trong trận lũ lụt, mãi mãi cũng không trở lại được nữa.

Phương Trúc theo sau Trần Tú Lan, nhìn những cảnh vừa quen thuộc lại xa lạ này, trong lòng vô cùng thê lương.

“Tú Lan về rồi đấy à? Hai nữ oa này là con nhà ai, sao chưa thấy qua bao giờ?”

Trên đường thường thường sẽ gặp được thôn dân đang làm việc dưới ruộng, hầu hết đều giống với hai đại nương ở trên xe bò, chỉ chào hỏi đơn giản với Trần Tú Lan. Thỉnh thoảng có một hai người thân thiết hỏi mấy câu liên quan đến cô, không ngoại lệ đều là cảm thấy tò mò về hai tỷ muội xanh xao vàng vọt Phương Trúc.

“Con nhà huynh đệ lão Trịnh trước kia quen biết, thôn các nàng gặp lũ, không có nơi nào để đi liền đến nhờ cậy chúng ta.” Trần Tú Lan vẫn cái cớ như lúc trên xe bò.

“Nhìn đúng là đáng thương mà.”

Giang Nam gặp lũ, thôn dân đều nghe thấy, nhìn dáng vẻ này của hai người, lời Trần Tú Lan đã tin một nửa, trong mắt đều tràn đầy sự thương xót.

Phương Trúc cười phối hợp, theo lời giới thiệu của Trần Tú Làn mà ngoan ngoãn chào hỏi người khác.

Phương Đào lại bám chặt Phương Trúc, cố chấp không chịu mở miệng.

“Đứa bé này có hơi sợ người lạ, các tẩu đừng trách.” Trần Tú Lan ở bên cạnh giải thích.

Quan hệ của những phụ nhân này với Trần Tú Lan chắc hẳn không tệ, cũng không làm khó trẻ con, trêu ghẹo mấy câu rồi cất bước đi chỗ khác.

Dọc đường chào hỏi như vậy, xuyên qua cánh đồng trải dài đầy tiếng ếch kêu, bước qua khe suối róc rách, lại trèo lên con đường mòn quanh co khúc khuỷu trên núi, đi được hơn hai khắc, cuối cùng bọn họ mới đến nhà Trần Tú Lan.

Thấp thoáng trong cây xanh, mái ngói tường đất bao quanh, một hàng rào dài bằng tre có dây mây xanh leo đầy.

Gâu gâu gâu...

Còn chưa đến cổng, bên trong hàng rào đã truyền đến tiếng chó dữ sủa, dọa cô giật nảy mình. Phương Đào cũng vội vàng níu lấy quần áo cô, trốn ra sau lưng không dám bước lên.

“Đại Hắc!” Trần Tú Lan đi tở đằng trước quát một tiếng, lại quay trấn an hai tỷ muội: “Đừng sợ, đây là con chó của Thanh Vân, rất thông minh, sẽ không cắn người bậy bạ đâu.”

Quả nhiên tiếng sủa đã dừng lại, rất nhanh đã biến thành tiếng kêu ư ử vui vẻ.

Ở quê thường nuôi giống chó bốn mắt, phần lưng đen tuyền, tứ chi và xung quanh miệng đều là màu vàng kim giống ánh dương, trên mắt còn mọc hai nhúm lông tròn màu vàng.

Nó chắc hẳn là được gia chủ nuôi rất tốt, lông bóng mượt, tứ chi chắc khỏe, nhìn uy phong lẫm lẫm. Có chút tỳ vết chính là trên cổ nó trọc một mảng lớn, mơ hồ có thể thấy được phần thịt non mới mọc, tai phải cũng bị sứt một miếng, giống như không lấu trước đó vừa trải qua một trận chiến ác liệt.

“Ta vừa nghe tiếng động của Đại Hắc liền biết là ngươi đã về.”

Một đại nương có khuôn mặt tròn từ trong phòng đi ra, giọng nàng rất lớn, vừa mở miệng đã dọa chim sẻ trên cây đạp cánh bay đi mất.

Trần Tú Lan: “Lại làm phiền ngươi rồi.”

“Ôi, nói với ta những lời này làm gì.” Đại nương mặt tròn không để ý khua khua tay, tò mò đánh giá hai người Phương Trúc: “Hai người này là?”

“Từ phía nam chạy nạn qua đây, đứa lớn gọi là Phương Trúc, đứa nhỏ gọi là Phương Đào.” Trần Tú Lan chỉ giới thiệu qua một chút: “Đây là Kim Hoa thẩm của các ngươi, sống ngay bên đó cách không đến mấy bước chân.”

Vương Kim Hoa cùng Trần Tú Lan thân thiết, biết nàng hôm qua hỏi riêng bà đồng, suy nghĩ một chút liền đoán ra nàng muốn làm gì, thầm tính đợi lát nữa hỏi nàng cho rõ, trên mặt cười ha ha nói với hai tỷ muội: “Các ngươi gọi ta Vương thẩm là được, sau này có rảnh thì đến nhà ta ngồi chơi.”

Phương Trúc gọi một tiếng Vương thẩm, Phương Đào vẫn ngu ngơ, bị cô bóp một cái mới không tình nguyện chào hỏi.

“Gian đầu tiên bên trái là nhà bếp, nhà tranh bên cạnh là nơi chuyên dùng để tắm giặt, các ngươi tự mình đi đun nồi nước tắm rửa cho sạch.”

Trần Tú Lan cầm lấy bọc đồ trên cùng trong sọt đưa cho Phương Trúc.

“Đây là hai bộ quần áo hôm nay mua ở cửa tiệm, không vừa thì sửa một chút, quần áo tắm rửa thay giặt cũng dùng tạm của ta mà mặc trước, sau này lại tự mình cắt.”

“Đa tạ thẩm.” Phương Trúc ngạc nhiên ôm lấy cái bọc, lần này cô thật sự có hơi bất ngờ, không nghĩ đến Trần Tú Lan chú đáo như vậy.

“Được rồi, mau đi đi.”

Hai tỷ muội gật đầu cất bước chuẩn bị đi vào nhà bếp, Đại Hắc liền cảnh giác, cong người nhe răng, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, dọa hai người không dám cựa quậy.

Trần Tú Lan cười, không nhẹ không nặng vỗ đầu Đại Hắc: “Sau này đây chính là người nhà chúng ta, ngươi đừng có dọa bọn họ.”

Đại Hắc tựa như nghe hiểu, trong chốc lát liền thả lỏng, lại ngồi xuống bên cạnh Trần Tú Lan. Thè lười ra thuận thế liếʍ tay nàng một cái.

Phương Trúc thấy Đại Hắc không nhìn mình nữa, ép bản thân dần dần bình tĩnh lại. Cô thử tiến lên một bước nhỏ, Đại Hắc quả nhiên không phản ứng quá mạnh, hai tỷ muội đều thở phào, chạy chậm vào nhà bếp đun nước.

Nhà bếp không rộng lắm, trên hai cái bếp lò đặt hai cái nồi sắt một to một nhỏ, bên cạnh bày một dãy vò, bên trái bếp lò dựng một cái trạn bát dựa sát tường, bên phải đặt một đống củi gỗ đã chẻ, bên trên còn treo mấy miếng thịt lợn.

Mặc dù đơn giản nhưng gọn gàng sạch sẽ, xem ra chủ nhân ngôi nhà là một người tỉ mỉ chịu khó.

Phương Trúc đánh giá một lượt, bắt đầu nhanh nhẹn làm việc đi nhóm bếp.

Thêm hai thùng nước vào nồi mới rảnh mở bọc đồ được bọc bằng vải bố ra. Trong bọc là quần áo bằng vải bố giá hời nhất ở chợ, đầy đủ từ trong ra ngoài, còn có hai đôi giày vải một to một nhỏ màu đen.

Giày thành phẩm ở chợ đều không rẻ, ít nhất cũng phải ba mươi bốn mươi đồng, một đống đồ như vậy dù sao cũng phải mất một trăm hai trăm đồng.

Phương Trúc nhìn mà hơi nóng mắt.

“Tỷ, bọn họ rốt cuộc là ai? Tại sao phải đối tốt với chúng ta như vậy?” Phương Đào nhìn quần áo mới chỉ vui vẻ một lúc liền ngừng cười. Càng nghĩ càng thấy không đúng, lúc mình hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Phương Trúc đang sờ quần áo mới liền sững lại, cô thở dài, cuối cùng vẫn giải thích với muội muội: “Thẩm nương có người con trai, không lâu trước đó săn lợn bị thương nặng, luôn không tỉnh lại. Có bà đồng nói với bà, xung hỉ có thể có tác dụng.”

“Xung hỉ?!”

Phương Đào sợ hãi kêu, bị Phương Trúc nhanh tay nhanh mắt bịt miệng lại: “”Muội nhỏ tiếng chút.”

Phương Đào gật đầu, đẩy tay Phương Trúc ra, vội vã cùng Phương Trúc xác nhận lại: “Vì vậy tỷ đã đồng ý với bà ấy? Đại phu đều không chữa khỏi được, xung hỉ có thể có tác dụng sao? Tỷ gả cho hắn không phải chính là phải ở góa ư?”

“Không được, chúng ta phải rời khỏi đây! Bây giờ muội đã khỏi rồi, chúng ta có thể tiếp tục đi tìm dì!

Phương Đào nói xong liền đứng dậy.

Phương Trúc túm nàng lại: “Muội làm gì vậy? Phương hướng cũng không có muội muốn đi đâu tìm? Cho dù tìm được lại thế nào, bọn họ cho chúng ta địa danh giả chính là không muốn dính dáng gì đến chúng ta.”

“Chúng ta rời nơi này còn có thể đi đâu được? Ăn xin sao? Sau đó bị người ta đánh đến chết, hay là bị bán làm nô tỳ?”

Phương Trúc nhớ đến những gì nhìn thấy dọc đường, không nhịn được bụm mặt khóc nức nở. Cô cũng không muốn gả cho người ta qua loa đại khái như vậy, nhưng bây giờ bên ngoài loạn như vậy, lưu lạc bên ngoài càng không có đường sống, cô phải làm sao để bảo vệ muội muội và bản thân?

Gả cho Trịnh Thanh Vân may ra còn có chỗ ở, không cần sống bơ vơ nữa.

Một loạt câu hỏi như nước lạnh dội xuống đầu Phương Đào, trong chốc lạt làm nàng bình tĩnh lại.

Nàng trong giây lát thừ người ra, xoay người ôm lấy Phương Trúc khóc to: “Xin lỗi, tỷ, nếu như không phải ta vô dụng, nếu như không phải vì ta bị bệnh, tỷ cũng sẽ không như vậy.”

“Không được nói những lời như vậy.” Phương Trúc ôm lấy Phương Đào, vỗ nhẹ lưng nàng: “Sớm muộn gì đều phải gả cho người, bây giờ như vậy cũng tốt, Trịnh Thanh Vân hôn mê không tỉnh, cũng không làm được gì. Chẳng qua là thêm một người, con người Trần thẩm không tệ, chúng ta tạm thời sống ở đây, đi đến đâu hay đến đó.”

Phương Đào không phải đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, sau khi suy sét cũng hiểu rõ trước mắt đây là lựa chọn tốt nhất, mặc dù với tỷ tỷ có hơi không đáng giá, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Mùa hạ trời nóng, nước dùng để đánh răng rửa mặt không cần đun quá nóng, thêm hai khúc củi là được.

Các nàng gần một tháng chưa tắm, chân tay lộ ra ngoài còn cố ý chét một lớp bùn đen, vừa vào bồn tắm, nước sạch đã biến thành nước bùn đen xì xì, thay mấy lần nước mới sạch.

Trong góc nhà tranh có để xà phòng, Phương Trúc đổ một ít ra thoa lên tóc Phương Đào, cẩn thận giúp nàng gỡ tóc, chà chà tóc, gặp phải chỗ thực sự không gỡ được liền lấy kéo cắt.

Hai tỷ muội giúp đỡ lẫn nhau , cứ vậy bận khoảng nửa tiếng, cuối cùng mới rửa ráy bản thân mình sạch sẽ.

Rửa sạch bụi bẩn khắp người dường như cả người đều nhẹ nhàng không ít.

(Hết chương)